Cầm Đế

Chương 296 - Thần Khí Đấu Bảo Vật (P3)

Lỗ Tây Nặc ánh mắt chằm chằm nhìn vào trên tay Diệp Âm Trúc, đợi một lát thấy hắn cũng không có lấy ra đồ vật gì, không khỏi nhíu mày nói:

- Diệp lĩnh chủ, đây là…

Diệp Âm Trúc nhìn xuống giới chỉ ở ngón giữa tay phải mình:

- Ta mời trưởng lão xem giới chỉ trên tay ta.

Lỗ Tây Nặc lúc này mới chú ý tới Long hồn giới trên tay Diệp Âm Trúc. Nhìn kỹ chỉ thấy đó tựa hồ có một tiểu bàn long trong giới chỉ. Thân giới chỉ mặc dù không tỏa ra quang mang, nhưng giới chỉ nọ lại sáng bóng lộng lẫy khiến hắn không thể nhìn ra chất liệu tốt nào được sử dụng. Cái hấp dẫn nhất là Long hồn giới nọ trên long đầu có hai điểm ngân tinh, mặc dù hết sức nhỏ nhưng nhìn kỹ lại thật rõ ràng, phảng phất như xuyên thấu nội tâm người.

- Đây là không gian giới chỉ? Hình như còn chưa có không gian giới chỉ có thể so sánh với giới chỉ do chú tạo sư La Nạp Nhĩ của ai nhân tộc chúng ta. Mà Diệt Thần nỏ lại có giá trị lớn hơn, Diệp lĩnh chủ, sợ là ngươi đã thua.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

- Trưởng lão nói còn quá sớm. Long hồn giới chỉ này không phải là không gian giới chỉ mà là vũ khí của ta.

Vừa nói hắn liền chuyển cổ tay, bạch quang xuất hiện. Long hồn giới chỉ trong nháy mắt bắn ra hai đạo bạch quang mãnh liệt, mỏng như một thanh kiếm và thuộc tính ma pháp nguyên tố hỏa, sức mạnh nguyên tố tràn ngập, bá đạo áp chế hết thảy.

Các trưởng lão Ải Nhân tộc ánh mắt như đông lại. Bọn họ chưa từng thấy qua trường kiếm tinh xảo như thế. Nặc Khắc Hi thần kiếm toàn thân rộng bốn xích, dài một thước, chuôi kiếm là một con bạch long trong suốt, long lân thánh khiết, thân hình thon dài hoàn mĩ. Ngay cả long trảo rất nhỏ cũng đều lộ ra rõ ràng. Cả con bạch long trông rất sống động, linh tính ba động mạnh mẽ phảng phất lao ra từ thân kiếm, chuôi kiếm chính là long vĩ, hay có thể nói cả thanh trường kiếm giống như do một con cự long tạo thành vậy.

Có thể thấy rõ ràng, mũi kiếm giống như được kéo dài ra từ miệng rồng vậy, cả lưỡi kiếm và chuôi kiếm hợp thành một chỉnh thể thống nhất, toàn thân gần như trong suốt, từng đoàn ẩn quang trắng mờ lưu chuyển trong thân kiếm, không phát ra một tia bá khí nào, chỉ có ma pháp ba động cực kì nhu hòa, quang hoa lấp lóa, góc cạnh hết sức rõ ràng sắc bén, mũi kiếm tựa như được một tầng mây mù bao phủ, chính là lớp mây mù do ma pháp nguyên tố tụ lại mà thành.

- Hảo kiếm!

Bốn vị Ải Nhân trưởng lão và Ải Nhân tộc trưởng Lỗ Đặc Tư cơ hồ đồng thanh than thở.

Nặc Khắc Hi thần kiếm không phải là một thanh kiếm đơn giản. Thân kiếm màu trắng, bạch sắc ẩn hiện, cả thanh trường kiếm tựa như tùy thời đều có thể hóa thành Thần thánh cự long sống lại. Ánh sáng lưu chuyển, linh hồn ba động trong thân kiếm đã chứng tỏ thân phận thần khí của nó.

- Thần thánh cự long, đây là khí tức của Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi. Ngươi cuối cùng là ai?

Minh Mãnh đột nhiên đứng lên, cũng không để ý đến cái hố to xuất hiện. Ánh mắt hắn đã hoàn toàn đọng lại, trong mắt tràn ngập địch ý. Thú nhân tộc tứ đại viễn cổ thần thú và Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi có huyết hải thâm cừu. Trong trí nhớ lưu truyền từ viễn cổ luôn tồn tại hận ý với Thần thánh cự long. Ánh mắt vốn ôn hòa ấm áp lúc này trở nên sắc bén dị thường, độc nhãn đã biến thành màu tím, Thổ hệ ma pháp nguyên tố cường hãn nhanh chóng tràn ngập, tựa hồ chỉ cần Diệp Âm Trúc không có lời giải thích hợp lý, hắn lập tức muốn động thủ.

An Nhã đột nhiên kích động, lại càng hoảng sợ, thân thể không ý thức lướt qua, che trở trước người Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc tựa hồ cũng không có biết đến sự phẫn nộ của Minh, bình tĩnh nói:

- Không sai, đây đúng là khí tức của Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi. Bởi vì thanh kiếm này chính là trực tiếp dùng một sừng của Nặc Khặc Hi chế tạo mà thành, Hoàn toàn là một thể thống nhất, không hề có bất kì sự pha trộn nào.

Bốn vị trưởng lão Ải Nhân tộc đồng thời hít một ngụm khí lạnh, từ góc độ chú tạo mà nhìn, một kiện vũ khí tốt, quan trọng nhất không phải là kỹ thuật chú tạo mà là chất lượng vật liệu. Kỹ thuật cho dù tốt, chất lượng vật liệu không đủ cũng không thể tạo thành một kiện thần khí. Sừng của Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi không thể nghi ngờ chính là cực phẩm trong cực phẩm, đó chính là thân thể của thập cấp ma thú a! Hơn nữa Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi mặc dù từng bị tứ đại thần thú của thú nhân tộc liên thủ áp chế, nhưng khi Tử Tinh Bỉ Mông vắng mặt, nó có sức mạnh cơ hồ có thể hủy diệt ba thần thú kia. Có thể thấy được hắn có thực lực mạnh mẽ cỡ nào. Sừng của Thần thánh cự long chính là chỗ tinh hoa nhất trên thân rồng.

- Nói như vậy ngươi cùng long tộc có quan hệ.

Độc nhãn trong lóe lên như lôi điện. Ngay cả ánh mắt Lỗ Đặc Tư đang nhìn mình hắn cũng không thấy, khí tức hoàn toàn tập trung lên người Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc chậm rãi giơ Nặc Khắc Hi thần kiếm trong tay lên:

- Minh, xin hãy tỉnh táo một chút. Với trí tuệ của ngươi, cẩn thận suy nghĩ sẽ hiểu được mối quan hệ giữa ta cùng Long tộc không hòa hợp. Nếu không ta như thế nào lại tự thú tội? Ngươi làm sao biết được Nặc Khắc Hi thần kiếm có trên người ta? Huống chi long tộc đâu có tùy tiện tặng người ta sừng của Thần thánh cự long?

Minh sửng sốt một chút, là thập cấp thần thú, trí tuệ của hắn thậm chí còn hơn cả con người. Ánh mắt sắc bén nhất thời hạ xuống, lắc đầu kinh hoảng nói:

- Đúng vậy! Ta phải nghĩ đến mới phải. Diệp Âm Trúc, xin lỗi, ta đột nhiên cảm nhận được khí tức của Thần thánh cự long nên thật sự kích động, nhưng ngươi có thể nói cho ta biết thanh kiếm này ngươi như thế nào mà có được?

Diệp Âm Trúc liếc nhìn Minh một cái:

- Chờ khi các ngươi tới Cầm Thành rồi, lúc đó ta nhất định cho ngươi biết chi tiết.

Sự việc long tộc mộ địa này càng ít người biết càng tốt, biết rõ cũng không có vấn đề gì, nhưng Ải Nhân tộc dù sao cũng không thuộc về phạm vi mình có thể khống chế. Cho dù tín nhiệm cũng phải giữ lại một chút ít bí mật.

Nhìn Minh ngồi xuống, ánh mắt Diệp Âm Trúc trở lại trên người các trưởng lão Ải Nhân, đưa tay xuất ra Nặc Khắc Hi thần kiếm:

- Xin mời các vị trưởng lão bình phẩm Nặc Khắc Hi thần kiếm này có thể so sanh với Diệt Thần nỏ hay ko?

Nuốt một ngụm dưỡng khí, Lỗ Tây Nặc có chút khó khăn nói:

- Thẳng thắn mà nói, chúng ta nhận thua. Hai kiện thần khí này thì nguyên liệu chế tạo của Nặc Khắc Hi thần kiếm tốt hơn rất nhiều, quý giá vô bỉ. Nhưng Diệt Thần nỏ của chúng ta lại thắng trên phương diện công nghệ chú tạo, có thể nói là thiên hạ đệ nhất vũ khí công kích. Nhưng mà Nặc Khắc Hi thần kiếm là vũ khí cận chiến, đối với chủ nhân dường như có hỗ trợ cực tốt.

Hắn cũng không có hy vọng tiếp nhận loại công kích cận thân của Nặc Khắc Hi thần kiếm. Hơn nữa thần khí đã nhận chủ, cũng không thể tùy tiện cầm lấy. Thần khí có linh hồn, Thần thánh cự long càng cao ngạo vô cùng. Nặc Khắc Hi thần kiếm nhận Diệp Âm Trúc là chủ, cho dù hắn lấy tay vuốt ve mũi kiếm cũng không thành vấn đề, nhưng nếu ngoại nhân chạm vào thanh kiếm này, sợ sẽ không dễ dàng như vậy, thậm chí có thể sinh ra lực công kích cường đại.

Diệp Âm Trúc gật đầu, thành thật nói:

- Trưởng lão nói không sai. Nặc Khắc Hi thần kiếm này chỉ là bằng vào chất liệu tốt nhất mới có thể trở thành thần khí, nếu nói về cách chế tạo thì còn xa mới bằng. Vậy trận này chúng ta hòa đi.

Lỗ Tây Nặc ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Âm Trúc. Hắn thấy đôi mắt trong suốt như trước, không có chút tâm tư. Kỳ thật trong nội tâm hắn cũng biết Nặc Khắc Hi thần kiếm là tài liệu xuất sắc, không phải kỹ xảo hoa mỹ. Diệp Âm Trúc có thể nhận trận đấu bảo này bình cục, tất cả đều là do tôn trọng kỹ nghệ chú tạo của Ải Nhân tộc. Ải nhân tộc là một dân tộc có tính tự tôn rất mạnh, Diệp Âm Trúc tôn trọng khiến cho bốn vị Ải Nhân trưởng lão trào dâng hảo cảm.

An Nhã mỉm cười, thấp giọng nói:

- Âm Trúc, trên người ngươi đồ vật tốt thật sự có không ít a!

Ánh mắt nàng có chút bất mãn, bởi vì nàng phát hiện chính mình ngày càng không hiểu đệ đệ này.

Diệp Âm Trúc có chút xấu hổ, thu hồi Nặc Khắc Hi thần kiếm:

- An Nhã tỷ tỷ, người lại giễu cợt ta rồi.

Lỗ Đặc Tư đứng một bên, âm thầm cảm kích trong lòng, thầm nghĩ rằng nếu Diệp Âm Trúc lúc cùng mình tỷ thí không sử dụng Ti Bích mà sử dụng Nặc Khắc Hi thần kiếm này, sợ rằng áo giáp trên người mình khó có thể cản lại được.

Lỗ Tây Nặc nuốt một ngụm khí lạnh:

- Vốn chúng ta không nên so bì, nhưng vì vinh dự Ải Nhân tộc, ta không thể không yêu cầu Diệp lĩnh chủ tiến hành trận đấu bảo cuối cùng, bất luận thắng thua, Diệp lĩnh chủ chính là bằng hữu tôn quý nhất của Ải Nhân tộc chúng ta.

Diệp Âm Trúc đưa tay ra mời, ngoài miệng mặc dù không có nói gì thêm nhưng trong lòng lại nghĩ đến thứ đưa ra cùng Ải Nhân tộc trong trận đấu bảo cuối cùng này. Nếu nói đến thần khí tốt nhất trên người mình, vậy không thể nghi ngờ đó là thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm với linh hồn của siêu Thần thánh cự long. Nhưng nó thật sự quá mạnh mẽ, bá đạo, chính bản thân mình còn chưa đủ sức để sử dụng nó. Lần trước đối mặt với chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư, cũng là nhờ hấp thu toàn bộ năng lượng khí tức tử vong của Tử Tinh Bỉ Mông mới có thể miễn cưỡng sử dụng Thất âm trụ. Nhưng mà bây giờ không cách nào khiến nó xuất ra khỏi thân thể.

Trong lúc Diệp Âm Trúc suy tư, Lỗ Tây Nặc sắc mặt ngưng trọng, cùng ba vị trưởng lão khác thảo luận vài câu, sau đó ánh mắt chuyển hướng tới Minh:

- Sơn Lĩnh cự nhân bảo hộ giả tôn kính, xin ngài hãy đưa ra vật mà chúng ta nhờ ngài bảo quản.

Minh do dự một chút:

- Lỗ Tây Nặc, ngươi thật sự muốn xuất ra kiện đồ vật nọ để so sánh? Nếu không xuất ra thì ko yên sao?

Lỗ Tây Nặc thở dài một tiếng:

- Mặc dù ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng tên tuổi Ải Nhân tộc chú tạo sư không thể bị hủy bởi chúng ta. Huống chi quan hệ đến một kiện thần khí. Chúng ta đã chiếm tiện nghi của Diệp lĩnh chủ, nếu trận này không thể đưa ra bảo vật đủ sức thuyết phục, làm như thế nào có thể đối mặt với Diệp lĩnh chủ đại nhân đây?

Minh có chút bất đắc dĩ, gật đầu nói:

- Vậy được rồi, nhưng Diệp Âm Trúc ngươi phải giữ bí mật

Vừa nói hắn hắn liền nâng tay đưa mắt nhìn vào. Ngay khi Diệp Âm Trúc cùng An Nhã đang kinh ngạc không hiểu gì, tử quang chợt lóe lên, một tia chớp màu tím trực tiếp chiếu lên bàn tay to lớn đó.

Nhìn thấy trên tay mình xuất hiện ánh sáng gì đó, lúc này đến phiên Diệp Âm Trúc kinh hoảng, ánh mắt hắn trong một thoáng dường như chết lặng:

- Lôi thần chùy!

Bình Luận (0)
Comment