Cầm Đế

Chương 356 - Ma Pháp Bào Thần Nguyên (Hạ)

Có cái ma pháp bào Thần Nguyên này, Diệp Âm Trúc không cần lo lắng sự ảnh hưởng của các ma pháp nguyên tố bên ngoài đối với sự tu luyện của hắn, mà có thể thông qua quá trình hấp thu khí tức để đẩy nhanh sự gia tăng của thực lực bản thân.

Ny Na xua tay :

- Đừng hỏi gì cả, đay là chuyện giữa ta và hắn. Bất luận giữa chúng ta có ra sao, con vãn là cháu của chúng ta. Con cũng không cần bắt hắn tới gặp ta. Nếu hắn thực sự nguyện ý, hắn tự nhiên sẽ đến thôi. Nếu miễn cưỡng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì cả.

- Nãi nãi, giữa người và gia gia liệu có phải xảy ra hiểu lầm gì hay không?

Diệp Âm Trúc không được hỏi.

Ny Na thở dài một tiếng :

- Nếu giữa chúng ta chỉ đơn giản xảy ra hiểu lầm, con cho rằng với sự thông minh của chúng ta lại không có cách nào xỏa bỏ hay sao? Hài tử à, đi thôi, còn có các chiến sĩ đang chờ con đó. Ta sẽ xin Phất Cách Sâm viện trường tạm thời phong tỏa một phạm vi nhất định bên trong ký túc xá của Thần Âm hệ chúng ta. Bất quá, các con chỉ có thể lưu lại một ngày. Con phải nhớ, không thể cởi bỏ Thần Nguyên trước mặt bất cứ ai, con mặc nó vào, người ngoại mới không cách nào cảm nhận được điểm thần bí của Thần nguyên, chỉ biết coi nó là một kiện ma pháp bào cực kỳ tầm thường, còn khi người ta phát hiện tình huống bên trong , những kẻ mơ ước có được nó nhất định sẽ mang đến cho con những phiền toái không nhỏ.

Nếu theo như lời của Ny Na, Diệp Âm Trúc và Tử thần chiến sĩ chỉ có thể lưu lại trong học viện một ngày, đợi thân thể của bọn họ bình phục lại một chút, khi Hải Dương tỉnh lại, bọn họ dưới sự an bài của Phất Cách Sâm viện trưởng sẽ lặng lẽ rời khỏi Mễ Lan Ma Vũ Học Viện.

Tây Đa Phu còn chưa tới, mà ba trăm Tử thần chiến sĩ lại đang đợi bọn lão ở trong quân doanh. Khi Diệp Âm Trúc lấy từ trong Tu Di thần giới trung hai ngàn cái tai của sư nhân bày ra trước mặt lão, Tây Đa Phu chẳng nói được một lời tán dương. Lão trực tiếp đưa ra một cái mệnh lệnh có thể nói là bất cận nhân tình ( không còn chút tình người). Lệnh cho tất cả các chiến sĩ, kể cả Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn, tại sau khi tẩy rửa thân thể và chữa trị thương thế phải lập tức phải đóng cửa doanh trại, thời gian phong bế là mười ngaỳ.

- Nghe nói, ngươi thông qua truyền tống pháp trận để dẫn bọn chúnng quay trở về.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Âm Trúc, Tây Đa Phu thản nhiên nói. Lúc này có thể trông thấy quân doanh nằm trên ngọn đồi này chỉ có hai người là lão và Diệp Âm Trúc mà thôi.

Diệp Âm Trúc gật đầu

- Dưới tình huống thế này, muốn bảo vệ mọi người, vãn bối chỉ có thể làm thế.

Tây Đa Phu hỏi:

- Cậu có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không, tại sao khi các cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, ta lại bắt bọn họ phải đóng cửa doanh trại hay không?

- Ngài tự nhiên có cái lý của ngài, nếu xét trên phương diện luyện binh. Vãn bối sao có thể so bì với người được?

Âm thanh của Tây Đa Phu lạnh lùng vang lên:

-Âm Trúc, cậu phải nhớ kỹ. Làm một thống soái, nếu muốn hoàn toàn chế ngự được thuộc hạ của mình thì điều đầu tiên mà cậu phải làm là vĩnh viễn không được cho bọn họ biết ý nghĩ thực trong nội tâm của mình. Ta bắt bọn họ phải đóng cửa quân doanh, một là vì để cho bọn họ nghỉ ngơi, khôi phục lại thực lực của bản thân. Thứ hai, là để cho bọn họ chiêm nghiệm những điều được mất trong nhiệm vụ lần này. Để cho bọn họ hiểu được ý nghĩa chân chính của sự sinh tồn. Trải qua lần này, mặc dù không có cách nào để khiến hai trăm người này chân chính giống như ba trăm Tử thần chiến sĩ, nhưng với thiên phú của bọn họ ít nhất cũng có thể phối hợp với ba trăm Tử thần chiến sĩ. Âm Trúc. Cậu có phát hiện ra hay không, khi ta chọn lựa hai trăm người này. Ngoại trừ Áo Lợi Duy Lạp chủ động xin gia nhập, những người xuất thân từ Mễ Lan Ma Vũ Học viện rất ít.

Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút

- Tây Đa Phu gia gia. Ý của ngài là ……

Tây Đa Phu đáp:

- Ta chọn lựa hai trăm người này, vì phần lớn xuất thân từ quân nhân thế gia (thế gia có người trong quân đội), bọn họ chẳng có chút căn cơ ( cơ sở , chỗ dựa ) nào ở Mễ Lan cả, mà quan trọng nhất chính là bọn họ đều là cô nhi. Lớp hậu nhân của quân nhân thế gia, lại còn phải là cô nhi, thiên phú lại phải không tệ. Việc chọn lựa ra hai trăm người này không thể dễ dàng giống như bồi dưỡng ba trăm Tử thần chiến sĩ được. Vì để cho bọn họ có thể phát huy đến mức tốt nhất thiên phú của mình, cho nên ta không tiến hành loại huấn luyện giống như ba trăm Tử thần chiến sĩ. Cậu cũng không khiến ta thất vọng, nhiệm vụ lần này, chính là một lần khảo nghiệm ( kiểm tra) đối với bọn họ, cũng là nói khảo nghiệm của ta với cậu, Tử Thần chiến sĩ từ ba trăm biến thành năm trăm, đó mới chính thức là điểm mà ta muốn thấy. Nhớ kỹ lời ta nói, Thất Quốc Thất Long chiến, đối với Đông Long Bát Tông chúng ta mà nói không có ý nghĩa gì cả, thắng bại cũng chẳng sao, nhưng nếu cậu có thể đem thêm một người trở về, lực lượng mà trong tương lai cậu sẽ nắm giữ lại tăng thêm một phần . Ta đã già rồi, ta sớm xem cậu là người kế thừa của ta, trong đám người trẻ tuổi của Đông Long Bát Tông, cậu là nhân tuyển mà ta cảm thấy vừa mắt nhất. Bất luận sau này sẽ phát sinh chuyện gì, cậu phải nhớ đem theo Hải Dương và năm trăm Tử Thần chiến sĩ này quay trở lại Cầm Thành, bảo vệ thật tốt cho Hải Dương và cả bản thân mình nữa. Các ngươi chính là niềm hy vọng cuối cùng của Đông Long Bát Tông chúng ta. Mười ngày sau ta sẽ quay lại.

Tử quang ( ánh sáng tím ) lóe lên, thân ảnh của Tây Đa Phu đã biến mất.

Diệp Âm Trúc đứng yên một chỗ, chìm sâu vào trong suy tư, lời nói lúc sau cùng của Tây Đa Phu rốt cuộc là có ý tứ gì ? Năm trăm Tử thần chiến sĩ thì hắn có thể giải thích là vì tương lai của Đông Long Bát Tông và bảo vệ cho Hải Dương, nhưng từ trong lời nói của lão, tựa hồ trong tương lai không xa sẽ phát sinh chuyện gì đó. Vậy cuối cùng thì phát sinh chuyện gì? Tại sao hắn có thể trông thấy trong ánh mắt của Tây Đa Phu một sự kiên định chưa bao giờ có như vậy?

Đột nhiên, trong ánh mắt của Diệp Âm Trúc đầy vẻ hoảng sợ, hắn liên tưởng đến những lời nói mà hôm qua Ny Na nãi nãi đã nói cho hắn biết, hắn tựa hồ đa hiểu ra một chút chuyện. Pháp Lam sắp phong bế, chiến tranh có thể tùy thời mà phát sinh giữa tám đế quốc trên đại lục, loạn thế sắp xuất hiện, Mã Lương từng có nói qua, Đông Long Bát Tông rất hy vọng xảy ra loạn thế , là một cơ hội tốt để quật khởi ( trỗi dạt, vươn mình) trong tương lai. chẳng lẽ Đông Long Bát Tông cũng đã nhận được tin tức này, muốn lợi dụng cơ hội khi Pháp Lam phong bế, Long Khi Nỗ Tư đại lục xảy ra đại loạn mà sấn thế nhi khởi ( thừa thế xông lên)?

Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Âm Trúc nhất thời là một mảng lạnh lẽo, đối với tương lai mờ mịt. Hắn từ nhỏ đã tu luyện Xích Tử Cầm Tâm, đối với tình hình của Đông Long cũng chỉ có những hiểu biết sơ qua từ chính miệng của phụ thân. Thực lực của Đông Long Bát Tông rốt cuộc đã đạt tới trình độ thế nào, tình hình cụ thể ra sao thì hắn lại càng không biết. Nếu nhân lúc đại loạn mà quật khởi, chuyện gì sẽ phát sinh cũng rất khó đoán trước. Có lẽ trên đại lục chẳng có chút khái niệm gì với Đông Long Bát Tông, nhưng khi Pháp Lam tiến hành phong bế, có thật sự là bọn họ hoàn toàn phong bế hay không? Gia gia của hắn chính là tông chủ của Trúc tông trong Đông Long Bát Tông, một khi Đông Long Bát Tông xảy ra chuyện, gia tộc của hắn không thể nào giũ bỏ trách nhiệm. Tần gia gia cũng là người đứng đầu của một tông mạnh nhất trong bốn ma pháp tông, cục diện hỗn loạn thật khó mà tưởng tượng. Đối với mục tiêu và tương lai của Đông Long Bát Tông, hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng Diệp Âm Trúc không hy vọng người thân của hắn xảy ra chuyện gì. Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được cảm thấy rất đau đầu. Trong lúc nhất thời, hắn thật muốn chạy về Bích Không Hải để hỏi gia gia hắn cho rõ ràng.

Đứng trên đỉnh đồi, Diệp Âm Trúc lặng yên ở đó một lúc lâu, những suy tư phức tạp trong lòng trong lòng không sao có thể làm rõ được. Trong lúc hắn còn đang suy tư, tinh thần chi hải đột nhiên dao động, đó là một loại linh cảm mà sau khi hắn trở thành ngoại tịch Ngân Long mới có . Một cỗ cảm giác rất đáng ghét xuất hiện sâu thẳm bên trong linh hồn của hắn, hắn ý thức được bèn chuyển thân, Trúc đấu khí không còn bao nhiêu trong nội thể đã ngưng tụ ở hữu thủ để tùy thời chuẩn bị ứng biến.

Đó là một tên ma pháp sư, da thịt nhăn nheo ảm đạm vô quang, mái tóc bạc trắng được phủ một tầng tử hôi sắc ( màu xám nghoét), nhưng trong hốc mắt lại là một đôi mắt thâm trầm nội liễm, mặc dù con ngươi cũng là một màu xám , nhưng cảm giác thâm trầm rất mơ hồ lại khiến người ta phát sợ. Trên thân hình cao gầy của hắn là một kiện hắc sắc ma pháp bào, cùng với mái tóc màu bạc trắng trên đầu hình thành nên một cặp mâu thuẫn. Nhìn từ góc độ này, thân thể lão có vẻ như lung lay muốn ngã, có thể tùy thời bị gió thổi bay, nhưng trên người của tên ma pháp sư này, Diệp Âm Trúc lại cảm nhận được một loại áp lực khiến hắn sợ hãi, đó là một sự sợ hãi nảy sinh từ sâu thẳm bên trong linh hồn của hắn.

- Ngươi là ai?

Âm thanh chẳng lộ ra chút tình cảm nào của Diệp Âm Trúc vang lên. Hắn đã chuẩn bị để triệu hoán Tử, nhưng với tình hình thân thể của hắn bây giờ hiển nhiên không có khả năng đối kháng với tên ma pháp sư có thực lực thâm tàng bất lộ trước mắt.

- Ngươi là Diệp Âm Trúc sao. Tìm được ngươi thật không phải là chuyện dễ dàng. Rất lâu mới gặp được người trẻ tuổi xuất sắc như ngươi, có thể cảm nhận được sự tồn tại của ta, không hổ là ngoại tịch của Ngân Long.

Thanh âm già nua của lão pháp sư này có chút khàn khàn, trên khuôn mặt nhăn nheo của lão rất khó để nhận ra chút biểu tình ( tình cảm trên khuôn mặt) gì. Vừa nói, lão bước tới chỗ của Âm Trúc , khoảng cách chỉ khoảng hai mươi thước, nhưng lão bước rất chậm, lại chẳng gây ra chút tiếng động gì cả.

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt đáp:

- Chúng ta tựa hồ không quen biết .

Lão ma pháp sư nói:

- Đúng vậy, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Ta tên là Nguyệt Huy.

Nguyệt Huy? Nghe thế cái tên này, trong ánh mắt của hắn nhất thời có chút dao động. Trong lòng nghĩ tới một chuỗi danh hiệu, Nguyệt Huy gia tộc tộc trưởng, công hội hội trưởng của Ma Pháp công hội của Mễ Lan đế quốc , thực lực ma pháp còn vượt qua cả sư phụ của hắn là Phất Cách Sâm và sư đệ của tộc trưởng Tử La Lan gia tộc Mã Nhĩ Đế là Mã Đặc Lạp kỳ , là tử cấp lục giai đại ma đạo sư, đỉnh cấp đại sư của ma pháp giới. Đồng thời, cũng là gia gia của Nguyệt Minh.

Biết được thân phận của Nguyệt Huy, Diệp Âm Trúc ngược lại có thể thả lỏng một chút,

- Nguyên lai là ngài. Ngài có khỏe không, đại ma đạo sư tôn kính.

Nguyệt Huy nhìn chăm chú vào Âm Trúc,

- Ta chẳng khỏe. Thật sự không tốt chút nào. Một người gia gia mà chẳng nhận được chút tin tức của cháu mình cả mấy tháng trời liệu có thể tốt được không? Ta phải trải qua vô số lần điều tra, ta mới tra ra được người đồng thời cùng biến mất với cháu gái ta chỉ có ngươi . Mà ngươi lại trở về, còn cháu gái ta vẫn không có chút tin tức gì như trước. Lúc ta đi tìm ngươi, thì ngươi lại biến mất. Ngươi không phải là có chuyện gì không thể nói chứ? Cùng các ngươi biến mất cũng còn có bốn người, nhưng trong số những người này, ta cũng chỉ nghe thấy cháu gái ta nhắc đến tên ngươi.

Nguyệt Huy vì cháu gái Nguyệt Minh của lão mới đến tìm hắn, trong lòng Diệp Âm Trúc có chút do dự đáp

- Đúng vậy, Nguyệt Minh đúng là đi cùng với vãn bối. Nhưng nếu nàng không nói với tiền bối là đi đâu, hẳn là sợ ngài phản đối.

Bình Luận (0)
Comment