Lúc đầu, Ngô Đạo có chút giật mình nhưng sau đó, ông rất nhanh minh bạch ý tứ của Diệp Âm Trúc, nhìn sâu hắn một cái, lại tịnh không nói thêm gì, quay người đi về bản trận.
Trải qua ba trận chiến đấu đầu tiên, Cầm Thành nhất phương tạm thời vượt lên với hai trận thắng. Kết quả này cũng khiến lòng cảnh giác của Đông Long Bát Tông đại tăng. Rất nhanh, thái thượng trưởng lão Vị Minh không thể không cùng bát tông tông chủ và thái thượng trưởng lão còn lại thương thảo chọn người xuất chiến tiếp theo. Mười trận chiến định thắng thua, nếu như trận thứ tư lại thua, khiến chênh lệch thắng thua lên đến 2 trận thì muốn đuổi kịp cũng không dễ dàng gì.
Bên phía Cầm Thành tương đối bình tĩnh hơn, An Nhã và Tử nhỏ giọng nói mấy câu gì đó, chiến sĩ xuất chiến thứ tư của Cầm Thành đã đi ra khỏi đám đông.
Đầu trọc lốc, thân thể hùng tráng , cơ bắp cuồn cuộn như cầu long của hắn tựa hồ như lúc nào cũng có thể làm rách tung y phục trên thân, chính là chiến sĩ hạng nhất, thủ hạ của Tử, Hoàng Kim Bỉ Mông Địch Tư.
Địch Tư biến thành hình người xem ra vẫn tràn đầy bá khí. Thân thể cao hơn hai thước, giống như một cái xe công thành, bước bước lớn đến bên Diệp Âm Trúc, cung kính hướng Diệp Âm Trúc hành lễ, nói:
- Cầm Đế đại nhân.
Diệp Âm Trúc gật đầu với Địch Tư, thấy Địch Tư xuất chiến, Diệp Âm Trúc biết, thắng lợi của trận chiến đấu này đối với tứ đại dị tộc của Cầm Thành mà nói, khả năng chiến thắng là rất lớn. Tịnh không phải vì Địch Tư dưới tình huống ảnh hưởng của Tử đã đề thăng thực lực bản thân từ cửu giai thượng vị ma thú lên rất nhiều, mà vì trong quá trình chiến đấu Địch Tư có thể thi triển tịnh không phải chỉ là sức mạnh của một mình hắn.
Lấy thực lực của ma thú và nhân loại để so sánh mà nói, cửu giai thượng vị ma thú tương đương với tử cấp lục giai chiến sĩ trong nhân loại trở lên. Chỉ vì ứng dụng đấu khí bản thân của nhân loại nếu so với thiên phú kĩ năng của ma thú thì linh hoạt hơn nhiều, ma thú ở cùng cấp bậc nếu so với chiến sĩ nhân loại ở cùng cấp bậc thì chênh lệch một chút mà thôi. Nhưng, bản thân Hoàng Kim Bỉ Mông chính là chủng tộc cường lực. Năng lực thực chiến của bọn họ hoàn toàn ngang ngửa so với chiến sĩ nhân loại ở cùng cấp bậc. Đương nhiên, chiến sĩ đề cập đến ở đây tịnh không phải là Đông Long Bát Tông. Vũ kĩ kĩ xảo của Đông Long Bát Tông thì tám quốc gia hiện hữu trên Long Khi Nỗ Tư đại lục còn cách xa, vô pháp so sánh được. Không nói là cùng cấp bậc, dới tình huống một chọi một, Diệp Âm Trúc biết, một vị tông chủ bất kì nào trong vũ kĩ tứ tông của Đông Long Bát Tông, đều có thể nhẹ nhàng đánh bại Địch Tư, cho dù là so sánh tu vi Ngạo Trúc kiếm pháp của vị nhị gia gia kia của mình cùng Địch Tư thực chiến mà nói, sợ rằng cơ hội chiến thắng cũng rất lớn. Nhưng hình như đã nói, Địch Tư sở hữu tịnh không phải là sức mạnh của chỉ một người.
Trải qua thương lượng tỉ mỉ, người thứ tư xuất chiến của Đông Long Bát Tông đã đi ra, đại biểu Đông Long Bát Tông xuất hiện trên chiến trường là một trong ba vị thái thượng trưởng lão, xuất thân từ Mai Tông, Mai Thanh trưởng lão.
Mai Thanh cước bộ rất chậm, nhưng trong quá trình tiến lên, toàn bộ người ông phảng phất như một đám phù vân, nhẹ nhàng bay lên phía trước, hoàn toàn như không chịu lực. Trên mặt mang theo một tia cười nhẹ nhàng, khí tức tường hòa xoay quanh thân thể chầm chậm dao động. Diệp Âm Trúc có thể cảm thụ rõ ràng, khí tức trên thân thể Mai Thanh phóng ra phảng phất như hoàn toàn dung hợp thành một với hoàn cảnh xung quanh. Trong tay nâng một thanh trường kiếm cổ phác, toàn bộ động tác xem ra đều hài hòa như thế, tựa như lưu thuỷ hành vân.
- Đông Long đế quốc. Mai Thanh.
Vị thái thượng trưởng lão này giới thiệu về chính mình quả thực rất đơn giản.
- Cầm Thành thủ hạ của Cầm Tử nhị đế. Địch Tư!
Địch Tư vỗ vỗ lên cái đầu trọc lốc của mình, hung quang trong mắt lúc ẩn lúc hiện, tỉ mỉ nhìn địch nhân trước mặt mình.
Vào lúc nghe thấy Địch Tư nói đến chữ “đế”, đầu mày Mai Thanh nhíu lại rõ ràng, lườm Diệp Âm Trúc một cái, nhưng lại tịnh không nói thêm gì.
Diệp Âm Trúc tự nhiên biết trong lòng lão đang nghi hoặc, cũng tịnh không giải thích. Đông Long Bát Tông từ sau khi đến nơi này đã vì việc chinh phục Cầm Thành mà đối với mình có hoài nghi rất sâu sắc, hiện tại giải thích thế nào cũng không có tác dụng gì, còn không tốt bằng chẳng nói gì.
Diệp Âm Trúc ra hướng song phương, nói:
- Trận tỉ thí thứ tư. Bắt đầu.
Mai Thanh vẫn trầm ổn như cũ. “Ông…!” một tiếng kiếm minh vang lên, trường kiếm trong tay thoát ra khỏi bao. Thân kiếm lấp lánh ánh sáng màu hồng nhạt, hàn khí triển lộ ra bên ngoài, hiển nhiên là một thanh bảo kiếm. Chỉ thấy cổ tay lão nhẹ nhàng rung lên, tạo ra một thế kiếm mời. Diệp Âm Trúc nhìn thấy Mai Tông tuyệt kĩ Nhất Kiếm Cửu Mai trên tay Tây Đa Phu xuất hiện trong nháy mắt, chín đóa hoa mai hình miệng bát lớn bé đều đặn huy sái trên không trung, mỗi một cánh hoa đều triển hiện cực kì rõ ràng trước mặt Diệp Âm Trúc và Địch Tư.
Trong lòng Diệp Âm Trúc âm thầm kinh ngạc, vị Mai Thanh trưởng lão này luận thực lực sợ là còn cao hơn cả Tây Đa Phu nguyên soái, Mai Tông kiếm pháp của lão còn muốn tinh thuần hơn nhiều, dù còn chưa lộ ra thực lực đấu khí, nhưng từ kiếm pháp mà xem, lão đã đạt được tinh thần và cốt tủy của Mai Tông tuyệt học.
Cảm giác của Địch Tư lại không giống Diệp Âm Trúc. Dù trên thân Mai Thanh không có phóng ra một tia đấu khí, cũng tịnh không vào thế, nhưng đối diện với vị thái thượng trưởng lão của Đông Long Bát Tông này, Địch Tư lại cảm giác thấy rõ ràng, lồng ngực mình phảng phất như bị ép bởi một khối đá lớn, đấy là một dạng cảm giác khó có thể gọi tên, Địch Tư từ một kẻ không biết sợ là gì, vậy mà lúc này từ thân thể đối thủ trước mặt cảm thấy một chút sợ hãi. Đấy là cảm giác không thể chiến thắng.
“Hống - - " Địch Tư ngẩng lên trời phát ra một tiếng gầm chói tai, ngay sau đó, kim quang cường liệt lập tức từ thân thể hắn tràn ra, sức mạnh điên cuồng khiến cơ nhục toàn thân hắn tiếp túc bành trướng, nhanh chóng khiến y phục trên thân rách tung. Tiếp nữa, hắn đột nhiên bước lên một bước, kim quang toàn thân trong nháy mắt hoàn toàn ngưng tụ vào quyền phải của hắn, xuất ra.
Trong một khoảng thời gian ngắn súc lực ngưng tụ, nếu như là Địch Tư trước đây thì tuyệt đối vô pháp có thể dễ dàng làm như vậy, nhưng dưới sự trợ giúp của năng lượng của Tử, hắn đã thăng tiến lên ma thú càng cao cấp hơn.
Quyền phải được kim quang dầy đặc bao quanh tịnh không phải đánh về phía thái thượng trưởng lão Mai Thanh, mà là nện lên mặt đất.
Ầm - -, một tiếng nổ lớn kịch liệt vang lên khiến cả tòa Cầm Thành rung động, thanh âm cuồng bạo vọng lại từ Bố Luân Nạp Sơn Mạch, chiến sĩ của hai bên thực lực hơi kém một chút, có không ít do việc Địch Tư đánh rung mặt đất không trụ vững thân thể ngã xuống đất.
Thực lực của Mai Thanh tuyệt đối cường đại, nhưng lão lại chưa từng nhìn thấy phương pháp chiến đấu của Hoàng Kim Bỉ Mông. Cả đời nghiên cứu Đông Long Bát Tông vũ kĩ nên hiểu biết của lão với ma thú rất ít, thậm chí không nhìn ra Địch Tư là Hoàng Kim Bỉ Mông huyễn hóa mà thành. Mắt thấy một quyền của Địch Tư nện lên mặt đất, trong lòng Mai Thanh không khỏi có chút kinh ngạc, đó chính là phương pháp chiến đấu của dị tộc sao?
Kim quang cuồng bạo nhanh chóng khuyếch tán, cuộn lên toàn bộ mặt đất, năng lượng điên cuồng bành trướng lên, sóng địa chấn hình nửa vòng cung cao đến mười thước, hoàn toàn bao trùm phương hướng mà thái thượng trưởng lão Mai Thanh có thể né tránh. Lực chấn động kịch liệt dù cho là Diệp Âm Trúc người đã lùi rất xa, cũng có thể cảm thụ được rõ ràng dao động năng lượng cường hãn.
Dù hoàng kim chiến khí của Địch Tư vô pháp so sánh với đánh nhau theo kiểu dậm chân của Chiến Tranh Cự Thú Cách Lạp Tây Tư, nhưng xét đến cùng hắn cũng là cửu cấp thượng vị ma thú. Ngày trước, lần đầu tiên đến Cầm Thành, trong khi phẫn nộ, hắn đã từng một quyền nện bằng đỉnh núi, lúc này sau khi thực lực đề thăng, sự cường hãn sản sinh do năng lượng của một kích toàn lực càng trở nên khủng bố.
Xa xa, các cường giả của Đông Long Bát Tông nhìn thấy một màn như vậy sắc mặt đồng thời biến đổi. Khiến họ kinh ngạc, trái lại không phải vì lực công kích của Địch Tư có bao nhiêu sức mạnh, mà có 2 phương diện. Một chính là ánh sáng Địch Tư phóng ra là kim sắc, đấy cùng là trái với nguyên tắc của thải hồng cấp bậc, dù cho Đông Long Bát Tông cũng vậy, không tuân theo thải hồng cấp bậc, cũng chưa từng thấy dạng đấu khí này. Còn một mặt nữa, chính là vì bọn họ nghĩ đến phương thức chiến đấu như vậy của Địch Tư, nếu như dùng trên chiến trường thì sẽ sản sinh hiệu quả thế nào. Phương vị sóng địa chấn bao trùm rất rộng lớn, còn cả sức mạnh của lực xung kích khiến các núi đều vang vọng lại, một khi áp dụng trong chiến đấu nhất là ở mức quân đoàn thì hiệu quả có thể mang lại không cần phải nói. Trải qua mấy tràng chiến đấu này, mọi người của Đông Long Bát Tông ngược lại càng thêm hiểu vì sao Diệp Âm Trúc vô pháp thuyết phục các dị tộc kia quy thuộc Đông Long. Xét đến cùng, mấy vị cường giả của tứ đại dị tộc của Cầm Thành xuất chiến trước mặt, không một ai không trên tử cấp, một phương thực lực cường đại như vậy sao có thể cam chịu ở dưới người khác?
Mắt nhìn sóng địa chấn to lớn xung kích tới mình, sau khi trải qua trạng thái kinh ngạc ngắn ngủi, thái thượng trưởng lão Mai Thanh tịnh không có kinh hoảng gì, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, đưa thân thể nhanh chóng lui lại, đồng thời thân thể ở giữa không trung nhanh chóng xoay người, trong khi cổ tay rung nhẹ, một đóa tử sắc mai hoa tạo hình hoàn chỉnh tung bay. Tại lúc này đây, hắn giống như ‘hoa trung chi thần’ hướng ra ngoài reo rắc lạc ấn mai hoa.
Khí kình dày đặc giao tranh tạo lên một âm thanh bạo phá, giống như hơn ngàn quả pháo đồng thời phóng ra. Hào quang hai màu vàng, tím ở chỗ va chạm điên cuồng va chạm kịch liệt sinh ra tiếng nổ to. Mỗi một đóa mai hoa mà trường kiếm của Mai Thanh đưa ra đều do không biết bao nhiêu kiếm tổ thành. Mỗi một kiếm đâm ra, đều điểm lên chỗ trống của sóng địa chấn tràn đến, những đoá mai hoa nhìn rất đẹp ấy, chính đang như một xoáy nước chết chóc đánh nhau sinh tử với sóng địa chấn.
Trên mặt Địch Tư lộ ra một tia quang mang hung ác, song quyền lại nâng lên, đồng thời nện xuống mặt đất. Lúc này, lấy thân thể hắn làm trung tâm, mặt đất xung quanh đã toàn bộ bạo liệt, mặt đất lõm xuống hơn ba thước, các vết nứt nẻ và lõm xuống tựa hồ do sóng địa chấn gây ra, vết nứt hình rẻ quạt to lớn lan rộng ra phía trước.
Lại là hai quầng, lần thứ nhất, tịnh không có âm thanh kịch liệt như lúc trước, nhưng Mai Thanh đang ở trung tâm sóng địa chấn nhẹ nhàng múa kiếm bất chợt sắc mặt tái biến. Vì, hai bên sóng địa chấn nguyên bản hình rẻ quạt, đột nhiên truyền đến hai luồng chấn động kịch liệt, tiếp sau đó, phương hướng xung kích của sóng địa chấn vậy mà phát sinh biến đổi. Chấn động này lướt qua hai bên thân thể hắn, vậy mà lúc này hợp lại một chỗ sau lưng, hoàn toàn quây cả người Mai Thanh tại trung tâm. Như thế, Mai Thanh cần ứng phó không chỉ là công kích phía trước, mà là năng lượng dao động từ bốn phương tám hướng đồng thời xông đến.
Kinh nghiệm chiến đấu của vị thái thượng trưởng lão này quả thực rất phong phú, lần đầu tiên đưa ra phản ứng tối chuẩn xác, bay lên không hầu như là theo bản năng, không trung là phương hướng duy nhất không có công kích và ngăn trở gì. Tử quang xung thiên, thân thể Mai Thanh xoay tròn lao lên trên không, trường kiếm trong tay bảo vệ xung quanh thân thể mình kín đáo không lọt một ngọn gió, thậm chí ngay cả một chút bụi cũng vô pháp xông vào trong vòng phòng ngự của hắn.