Ông –
Tất cả công kích, bất luận là băng vụ do hai Băng cực ma viên phóng ra hay trăm tấc lợi trảo của Hoàng Kim Bỉ Mông toàn lực xuất kích, dưới một kích ‘nhất tiễn hàn mai’ nhìn tưởng như đơn giản kia đều trở thành hư vô .
Băng vụ tan, lợi trảo nát. Địch Tư giữa không trung điên cuồng rống to một tiếng, thân thể bao phủ bởi ánh sáng màu hoàng kim, mường tượng giống như một lưu tinh cực lớn từ trên trời lao thẳng xuống đất.
Trăm tấc lợi trảo chỉ trong nháy mắt hóa thành phấn bụi, loại cảm giác vô lực không thể kháng cự này Địch Tư lần đầu tiên từ khi sinh ra gặp phải. Không có uy áp cường đại nhưng lại là kiếm khí không thể chống đỡ. Hắn chính là có hoàng kim chiến mang như một lớp áo giáp dày bảo vệ thân thể, tuy nhiên ngay cả hoàng kim chiến mang tử cấp lục giai này cũng không thể bảo đảm an toàn cho cơ thể của hắn. Ngay lúc trăm tấc lợi trảo bị kiếm khí chấn nát, vô hình kiếm quang tung hoành không trung cũng rạch nên hơn ngàn vết thương nhỏ li ti trên người hắn.
Ngay khi thân ảnh màu vàng nọ từ không trung chạm tới mặt đất, màu vàng của bộ lông đã nhuộm một màu máu đỏ tươi. Tiếng va chạm ầm ầm vang dội, thân hình vĩ đại của Địch Tư đâm xuống tạo ra một cái hố cực lớn trên mặt đất.
“ Địch Tư “ – Mạt Kim Tư đứng xa thét lớn một tiếng. Địch Tư chính là huynh đệ thân thiết nhất của hắn, nhìn Địch Tư thân thụ trọng thương, hai mắt hắn đã sớm hoá thành đỏ ngầu , lập tức muốn tiến lên nhưng vai đã bị Tử giữ chặt lại.
Thái thượng trưởng lão Mai Thanh chầm chậm từ không trung hạ xuống. Sắc mặt hồng hào của lão giờ đây đã trở nên tái nhợt, tay cầm trường kiếm thậm chí có chút run rẩy. Một kiếm vừa xuất ra chính là tuyệt chiêu tối cường đại của Mai tông kiếm pháp , đồng thời cũng là cực hạn của bản thân. Cùng lúc xuất ra một ngàn tám trăm kiếm khiến cho nội lực của lão tiêu hao hầu như cạn kiệt.
A Nhị cùng A Tam cũng không kém phần sợ hãi , thân thể to lớn của bọn chúng thậm chí còn không dám tiến lên công kích Mai Thanh mà chỉ đồng thời nhào đến bên người Địch Tư. Địch Tư thu nhận linh hồn hiến tế của 2 bọn hắn, nếu hắn chết, chúng cũng không thể nào tồn tại được.
Mai Thanh ngực không ngừng phập phồng hô hấp nhưng bàn tay cầm trường kiếm cũng đã dần dần ổn định trở lại. Lão chỉ đứng yên tại chỗ , đã chiếm thượng phong nhưng không nóng lòng công kích, chủ yếu là muốn thêm thời gian điều tức đấu khí của bản thân.
Địch Tư chưa chết, là Hoàng kim bỉ mông, thân thể hắn thật sự quá cường hãn, cho dù bộ lông vàng đã bị máu nhuộm đỏ nhưng hắn vẫn kiên trì từ chính cái hố do mình rơi xuống tạo thành đứng dậy. Với tính cách cuồng bạo như Địch Tư, bị trọng thương khi đối phương chưa hề suy suyển gì là điều tuyệt đối hắn không thể chấp nhận . Một tiếng rống giận mãnh liệt phát ra, miệng các vết thương chưa khép hẳn trên người hắn lại rách toạc , máu tươi phun ra tứ phía, từng bước từng bước chân mang theo dấu máu rơi rớt. Có 2 Băng cực ma viên hộ vệ, hắn chầm chậm từng bước tiến đến chỗ Mai Thanh. Ánh mắt đỏ ngầu màu máu cuồng điên, ngay cả Mai Thanh nhìn vào cũng không khỏi thầm giật mình kinh sợ.
“ Đủ rồi ! “ Ngay khi mọi người đang tưởng trận chiến này sẽ còn tiếp tục thì đã xuất hiện thêm 1 người nữa đứng chắn giữa đôi bên .
Diệp Âm Trúc đứng ở vị trí trung gian giữa Mai Thanh cùng Địch Tư , ánh mắt sắc bén mà bình tĩnh nhìn thẳng vào Địch Tư :
- Quay về đi , trận này chúng ta nhận thua .
Địch Tư sửng sốt, thương thế của hắn chính ra không ghê gớm như bề ngoài biểu hiện. Trăm tấc lợi trảo dù nát bấy cũng có thể mọc lại , năng lực tái sinh thân thể cường hãn của Hoàng Kim Bỉ Mông làm cho các vết thương nhỏ li ti trên người hầu hết đã khép miệng, cũng không cấu thành thương tổn quá lớn. Mai Thanh thái thượng trưởng lão tình thế cũng không phải là hoàn toàn sáng sủa, vừa trải qua tiêu hao phá băng phong, lại phải hao tổn đấu khí phá trăm tấc lợi trảo cùng hoàng kim chiến mang của Địch Tư, giờ đây sức lực đã không còn khả năng tạo thêm thương tổn lớn hơn cho Địch Tư được nữa.
- Cầm Đế đại nhân, ta còn có thể tái chiến!
Diệp Âm Trúc bình thản nói :
- Ta bảo ngươi quay lại.
Lửa giận trong lòng Địch Tư đã hoàn toàn bị Mai Thanh kích động bùng phát, hung tính nổi lên, trợn mắt nhìn Diệp Âm Trúc: “ Tại sao?”
Diệp Âm Trúc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Địch Tư, trong khoảnh khắc, Địch Tư đột nhiên phát hiện, cảm giác mà Diệp Âm Trúc mang lại cho hắn so với Mai Thanh thái thượng trưởng lão còn kinh khủng hơn nhiều. Lúc này Diệp Âm Trúc phảng phất đã dung hợp cùng Bố Luân Nạp sơn mạch thành một thể, chỉ một ánh mắt nhìn cũng đủ gây cho Địch Tư áp lực cực kì cường đại.
- Tính mạng của ngươi so với việc giành thắng lợi thì quý giá hơn nhiều. Quay về đi!
Diệp Âm Trúc giải thích rất đơn giản nhưng cũng rất kiên quyết, kiên quyết đến mức tuyệt đối không thể cưỡng lại.
Lúc này, Địch Tư cũng không phản kháng nữa, trong lòng hắn thậm chí không có sinh ra tâm lý muốn phản kháng. Hắn nhớ lại lời Tử nói, cũng nhớ lại tình huống lúc trước ở Cực bắc hoang nguyên ai là người chính thức đánh bại Chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư. Ánh mắt đỏ ngầu máu dần dần nhạt đi, hắn cung kính hướng về Diệp Âm Trúc hành lễ, nói :
- Dạ, tuân lệnh Cầm Đế đại nhân!
Ngoại trừ hai Băng cực ma viên ra, chỉ có Mai Thanh mới nghe được Diệp Âm Trúc nói gì với Địch Tư, ánh mắt của lão nhìn Diệp Âm Trúc giờ đây bỗng thêm một phần tôn trọng. Một nhà lãnh đạo có thuộc hạ như thế, mặc dù chưa thể khẳng định chắc chắn là hắn đã thành công, nhưng chắc chắn là đủ bản lĩnh để cho thuộc hạ tuân phục tín nhiệm. Đồng thời, Mai Thanh trong lòng cũng ý thức được , đứa cháu này của mình cùng Diệp gia quan hệ với tứ đại dị tộc tại Cầm Thành này tuyệt đối không đơn giản như lời hắn đề cập lúc đầu. Ít nhất từ khi bắt đầu tỷ thí đến giờ, chưa có một nhân vật nào của Cầm Thành dị tộc dám tỏ thái độ bất kính với hắn. Lại thêm vừa rồi hắn ra lệnh cho Địch Tư đã hiển hiện ra khí thế vô hình, gây cho vị thái thượng trưởng lão này một cảm giác thâm bất khả trắc.
Song phương lại trở về điểm xuất phát , 4 trận đấu mỗi bên thắng 2, bất luận là phe Đông Long Đế Quốc hay Cầm Thành tứ đại dị tộc đều trở nên cẩn thận hơn nhiều, dè chừng thực lực đối phương.
Bên phía Đông Long đế quốc, Lan Như Tuyết đang muốn xuất chiến, bỗng bị một đạo thân ảnh cản lại :
- Như Tuyết, trận này để ta đánh. Có bà ở phía sau áp trận chúng ta mới có cơ hội nắm phần thắng trong tay.
Người cản lại không phải ai khác, chính là tông chủ Cúc tông Vị Linh Phong.
Mặc dù tuổi tác đã không còn trẻ nhưng phải thừa nhận vị tông chủ Cúc tông này rất có phong độ, chưa kịp thấy thân hình lão di chuyển thế nào, nhoáng một cái đã đứng ngay giữa chiến trường. Trong tay cầm một thanh trường kiếm, thân kiếm ánh lên màu vàng nhạt, trên vỏ kiếm có khắc hình một con Cự long đang bay lượn, chuôi kiếm buộc một chùm tua dài màu vàng. Chính là Hoàng Long kiếm thành danh từ lâu.
Bên phía Cầm Thành, Tử cùng An Nhã đưa mắt nhìn nhau một cái, cùng nhau bước từ phe mình tiến ra ngoài. Thực lực Đông Long Bát Tông cường đại vượt ra ngoài ý nghĩ của bọn họ, theo tính toán của Tử cùng An Nhã, Địch Tư cùng với 2 đầu ma thú linh hồn hiến tế thừa sức giành thắng lợi trận vừa rồi nhưng hắn lại chịu thất bại. Diệp Âm Trúc vừa rồi quyết định sáng suốt, mặc dù Mai Thanh thi triển một kiếm vừa rồi tiêu hao lực lượng không ít nhưng thân là Đông Long thái thượng trưởng lão, lão hoàn toàn còn đủ sức giết chết ít nhất là 2 trong số đám 3 người Địch Tư, cho dù cố gắng giành thắng lợi cũng sẽ tuyệt đối là thảm thắng. Đó cũng chính là cục diện mà Diệp Âm Trúc hoàn toàn không muốn xảy ra nhất.
Trận chiến tiếp tục, Tử không cho phép bất cứ thất bại nào xảy ra nên hắn phải tự mình xuất trận, các cao thủ cực mạnh của Cầm Thành tứ đại dị tộc lần lượt ra sau.
- Tử, giáo huấn hắn nặng nề một chút!
Thông qua đồng đẳng bổn mạng khế ước, Diệp Âm Trúc đem ý nghĩ của mình truyền sang cho Tử. Bây giờ hắn không còn ngây thơ đơn thuần như thằng nhóc mới ngày nào rời khỏi Bích Không Hải, đối với chuyện của gia gia và nãi nãi đã có cái nhìn rõ ràng. Mặc dù tình huống cụ thể không biết rõ ra sao nhưng cũng có thể đoán biết trong chuyện mâu thuẫn giữa 2 người này nguyên nhân mấu chốt rất có thể liên quan đến vị Tông chủ Cúc tông này. Trong số Đông Long Bát Tông , duy chỉ có Cúc tông làm cho Diệp Âm Trúc có cảm giác chán ghét nhất, huynh đệ của Vị Linh Phong cũng làm phiền hắn nhiều nhất. Lợi dụng cơ hội này, giúp gia gia đòi lại một chút công đạo chính là lựa chọn tốt nhất của một tử tôn có hiếu.
Tử không trả lời, đôi mắt tím nhạt chỉ liếc Diệp Âm Trúc một cái, hai người tâm ý tương thông, một cử chỉ đó đã nói cho Diệp Âm Trúc biết toàn bộ.
Vị Linh Phong mới thấy Tử lần đầu, tóc tím , mắt tím , thân thể to cao cường tráng, hắn lập tức phán đoán ngay ra Tử là một chiến sĩ có lực lượng mạnh mẽ, tay trái nâng trường kiếm lên, bình thản nói :
- Ta là tông chủ Cúc tông, Vị Linh Phong. Kiếm tên Hoàng Long, thủ trực đảo Hoàng Long chi ý.(1) ( luôn bao hàm Hoàng Long chi ý.)
Khóe mép Tử bỗng nhiên nhúc nhích, trả lời một câu :
- Nguyên lai đông long bát tông dã hữu đặc thù đích tính thủ hướng ái hảo giả. (Nguyên lai Đông Long Bát Tông cũng có người có sự suy nghĩ đặc biệt như vậy – kái này ta không chắc lắm). Ý nghĩa của trực đảo Hoàng Long này dùng trên người của tông chủ Cúc tông tựa hồ là rất thích hợp(1).
Nếu không phải là trọng tài của trận chiến sắp bắt đầu, Diệp Âm Trúc hẳn là sẽ ôm bụng mà cười ngất, hắn hoàn toàn không ngờ Tử luôn luôn lãnh đạm vô tình lại có thể hài hước như vậy.
“ Ngươi muốn chết!” Vị Linh Phong sắc mặt đại biến, nộ khí vừa xuất hiện đã tiêu biến, nghe choang 1 tiếng, trường kiếm rời vỏ, tử cấp đấu khí sắc bén trực chỉ thẳng vào ngực Tử. Nhìn màu sắc đấu khí, Diệp Âm Trúc phán đoán cấp bậc đấu khí của Vị Linh Phong hẳn là phải tương đương với Tử cấp tam giai.
Mắt nhìn tử quang lăng lệ ập vào ngực mình, Tử vẫn bất động, chỉ lẳng lặng nhìn đối thủ chằm chằm.
Kiếm pháp Cúc tông và Mai tông đại khai đại hợp hoàn toàn bất đồng. Mặc dù đang trong cơn thịnh nộ nhưng Vị Linh Phong dù sao cũng là tông chủ đứng đầu một tông. Trường kiếm được tử quang bao phủ hình thành một đạo ánh sáng dài, tựa như cành hoa cúc mềm mại , nhìn có vẻ như hắn muốn đâm vào ngực Tử nhưng ngay lúc trường kiếm tiến sát vào người lập tức chếch lên hướng vào cổ họng. Kiếm pháp quỷ dị nhưng cũng không kém phần lăng lệ tàn độc.
Tử nhấc tay lên, động tác của hắn quá nhanh, Vị Linh Phong thậm chí còn chưa thấy rõ động tác của Tử thế nào nhưng khi Hoàng Long kiếm đâm tới mặt Tử thì lại gặp phải bàn tay to lớn của Tử cản lại.
Tay Tử biến thành dạng tinh thể rất cứng rắn, “đinh đang” một tiếng ngân nhỏ vang lên, trường kiếm tràn ngập Tử cấp đấu khí bao phủ đã bị nắm chặt không cách nào tiến thêm một phân. Đồng thời một đạo đấu khí Tử sắc khắc cũng chạy dọc theo phù điêu trên thân Hoàng Long kiếm, lập tức Tử tinh xuất hiện, Hoàng Long kiếm của Vị Linh Phong cũng xuất hiện hiện tượng tinh thể hóa.
Mặc dù Vị Linh Phong kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhưng tình huống như vậy cũng là lần đầu tiên lão gặp phải. Thậm chí lão còn không rõ Tử thi triển ma pháp hay là đấu khí. Trong lòng hoảng sợ, đấu khí toàn thân bùng phát. Cổ tay xoay một vòng, 5 ngón tay đang cầm trường kiếm buông ra, ngón giữa , ngón vô danh cùng ngón út trong nháy mắt búng ra 3 đạo đấu khí vô hình , hóa thành 3 đạo kiếm khí nhắm thẳng vào 2 mắt cùng yết hầu của Tử. Đồng thời Hoàng Long kiếm cũng phát ra tiếng leng keng chói tai, xoay vòng trong không khí trở về ...