Tử Tinh cự kiếm dài 17m hoành không xuất thế, phảng phất muốn đem chém tan toàn bộ thiên địa, hướng đến đỉnh đầu Ni Na chém xuống. Cùng lúc, Khô Mộc Long Ngâm Cầm được Diệp Âm Trúc ôm trong lòng đồng thời vang lên 7 loại chiến âm kì dị, 7 đạo bạo âm mang theo thuộc tính bất đồng, đồng thời lao đến Ni Na.
Hai người tâm ý tương thông phối hợp âm thầm không khe hở, chớp mắt sau khi bạo âm đến nơi, chính lúc Tử Tinh cự kiếm hạ xuống.
Đổi lại là người khác, dù cho thực lực vượt hơn xa Diệp Âm Trúc, mà đối diện với liên thủ công kích của hai người sợ là cũng chân tay luốn cuống. Đáng tiếc, đối thủ trước mặt bọn họ thật là quá cường đại.
7 thanh bạo âm căn bản hầu như không sinh ra ảnh hưởng gì đối với Ni Na, sau một tích tắc, bà giơ tay trái lên, vậy mà tóm chặt được mũi nhọn của Tử Tinh cự kiếm.
Tử Tinh cự kiếm dài 17m, nặng đến vài tấn, lại được Tử toàn lực huy động có thể sản sinh ra sức mạnh lớn thế nào? Bất luận là Mễ Lan đại quân hay là phía Cầm Thành, không ai có thể va chạm chính diện với một kiếm như vậy. Nhưng, Ni Na lại tiếp một kiếm theo cách như vậy. Thân thể không có nửa phần lay động, chỉ có mặt đất dưới chân xuất hiện vài vết nứt.
Công kích của Diệp Âm Trúc tịnh không đình chỉ, sau thất thanh bạo âm, 7 đạo cao tần âm nhận bay nhanh ra, âm nhận tử sắc phân biệt bao hàm thuộc tính bất đồng của Khô Mộc Long Ngâm Cầm, đồng thời hướng tới một vị trí trên thân Ni Na công kích. Lực cắt cường hoành của cao tần âm nhận Diệp Âm Trúc xưa nay luôn lấy nó làm tự hào.
Tay của Ni Na đang giữ chặt Tử Tinh cự kiếm đột nhiên dụng lực, một khối ánh sáng nhũ bạch sắc từ trong bàn tay bà bạo phát ra, cả Tử Tinh cự kiếm và bản thân Tử, cứ vậy để bà nâng lên, trực tiếp ném về phía Diệp Âm Trúc. Còn 7 đạo cao tần âm nhận đã đến trước người, tay phải của Ni Na đưa ra, giống như tay gẩy đàn ngũ huyền huyễn hóa ra một tầng chỉ ảnh hư ảo. Trong chỗ ánh sáng chớp chớp, năng lượng ba động nhu hòa đã đem 7 đạo cao tần âm nhận hóa giải hoàn toàn.
Cảm thụ được lực cắt cường hoành của cao tần âm nhận, trong mắt Ni Na không khỏi lỗ ra một tia kinh ngạc, “Hảo!”
Tử và Tử Tinh cự kiếm lúc này đã bị ném rất thảm hại đến phía Diệp Âm Trúc, chính như Ni Na đã nói, chỉ cần bắt đầu chiến đấu, bà sẽ tuyệt không nương tay.
Ánh sáng lóe lên trong mắt Diệp Âm Trúc, cùng với giữa thân Tử sáng lên một đạo hào quang đặc thù. Ở đó tràn đầy hào quang của linh hồn khí tức. Ni Na chỉ cảm thấy trong nay hẫng đi, mũi kiếm nguyên bản túm trong tay đã biến mất, Tử cũng đã biến mất, không chỉ không liệng tới Diệp Âm Trúc, mà ngược lại xuất hiện bên người hắn, cùng hắn xông tới phía mình.
“Hay cho đồng đẳng bản mệnh triệu hoán.” Trong mắt Ni Na lộ ra vài phần tán thưởng, hai tay cuộn lại trước ngực. Hai khối ánh sáng màu nhũ bạch dung hợp thành một trước thân, mắt nhìn Tử và Diệp Âm Trúc đang đồng thời đánh đến mình, song chưởng cử khinh nhược trọng (cử khinh nhược trọng: nâng vật nhẹ mà như nâng vật nặng) đẩy ra phía trước.
Tiếng ầm ầm kịch liệt tựa hồ lần đầu tiên bạo phát, trong chớp mắt Diệp Âm Trúc vượt quá trình độ bạo phát ra toàn bộ 49 đạo cao tần âm nhận, đồng thời hướng đến cùng một vị trí của khối ánh sáng thần cấp màu nhũ bạch đó mà bắn, và Tử Tinh cự kiếm của Tử cũng sáng lên một khối tử quang, cự kiếm vào tích tắc này hầu như co nhỏ lại. Thân thể Tử không thấy nữa, mà hoàn toàn dung hợp thành một với Tử Tinh cự kiếm.
Có thể nói, đó là tối cường công kích mà hiện tại Tử và Diệp Âm Trúc có thể bạo phát ra, bọn họ có thể thành công không?
Thực sự cùng với thần cấp đấu khí va chạm, Diệp Âm Trúc mới hiểu rõ chênh lệch về đẳng cấp là lớn thế nào. Sau khi cao tần âm nhận lao vào quầng sáng màu nhũ bạch đó thì giống như nê ngưu nhập hải (trâu bùn vào biển thì tan rã mất) biến mất chẳng thấy đâu, đấu khí màu nhũ bạch, giống như có thể thôn phệ tất cả vâỵ, đem 49 đạo âm nhận bạo phát trong chớp mắt của hắn hoàn toàn ngăn ở bên ngoài. Cùng lúc này, Tử thân kiếm hợp nhất cũng lao tới trước quầng ánh sáng màu nhũ bạch. Lần này, lại không phải là thôn phệ, mà là tràn ra.
Trong tiếng ầm khổng lồ, Diệp Âm Trúc và Tử đồng thời cảm giác thẩy một cỗ sức mạnh gần như không thể ngăn trở điên cuồng truyền tới, thân thể hai người giống như bao tải rách bị ném đi. Hầu như cùng nhau rơi xuống đất, bụi bay mù mịt, thân thể rơi xuống đất của họ cày lên mặt đất một đường rãnh dài hơn 30m mới dừng lại. Kinh mạch như bị chấn nát, năng lượng trong cơ thể chớp mắt biến thành rối loạn. Toàn thân trên dưới phảng phất đều như bị một cỗ sức mạnh không tên trói chặt. Chất động kịch liệt khiến Tử phún ra một khẩu tử khí, và tinh thể trong chớp mắt xuất hiện trên người Diệp Âm Trúc cũng hoàn toàn vỡ nát. Máu tươi không bị khống chế phun ra.
Ni Na vẫn đứng tại chỗ, nhẹ nhàng nói: “Đồng đẳng bản mệnh khế ước có thể giúp các ngươi triệu hoán lẫn nhau, nhưng, chỉ cần các ngươi hai người đồng thời bị công kích trực tiếp, thì đồng đẳng bản mệnh triệu hoán đó lại không thể giúp các ngươi tránh khỏi bị thương.”
Diệp Âm Trúc và Tử lảo đảo từ trong rãnh sâu đứng lên. Trong lòng đồng thời sản sinh ra tâm tình kinh sợ, thứ thần cấp thực là quá mạnh. Nếu như Tử đã trưởng thành có lẽ còn có khả năng chống lại, nhưng hiện tại xem ra, cơ hội lại là rất mờ mịt.
Kim quang và ngân quang nhàn nhạt, phân biệt xuất hiện ở hai tay Diệp Âm Trúc, đấy là từ sức mạnh của Thiểm, Lôi. Tổng hợp chiến là tổng hợp toàn bộ thực lực bản thân của người khiêu chiến mà đánh, Thiểm Lôi là huyết khế ma thú của hắn, mượn dùng sức mạnh của bọn chúng tịnh không tính là phạm quy. Chính vào lúc Diệp Âm Trúc chuẩn bị dựa vào sức mạnh của Thiểm Lôi phát động toàn diện công kích, sâu trong linh hồn đột nhiên có một đạo dao động, dao động đến từ Tử.
Thân thể cao lớn của Tử ngẩng lên trời gầm lớn, một loạt âm thanh xương cốt lách tách khiền người ta sinh ra cảm giác sợ hãi, một khối tử quang chớp lên ánh sáng chói mắt, toàn bộ thân thể hắn đều nhanh chóng biến lớn, chớp mắt đã huyễn hóa thành bản thể.
Ni Na tịnh không ngăn Tử, bà thấy, dù là Tử huyễn hóa ra bản thể, căn bản cũng vô pháp mang đến uy hiếp gì cho mình. Nhưng, sau khi thân thể cao lớn hơn 20m của Tử xuất hiện, hắn tịnh không tiếp tục phát động công kích Ni Na, mà đôi môi mở rộng, một khối bạch vụ nhàn nhạt từ miền hắn phun ra. Tử quang tỏa sáng, một Tử Sắc Lục Mang Tinh bị bạch vụ bao phủ xuất hiện trước mặt Tử, linh hồn dao động cường liệt từ đôi mắt tím sẫm của hắn bạo phát ra.
“Hừm? Triệu hoán sao?” Ni Na có phần kinh ngạc nhìn Tử. Bà cho rằng, đối diện với mức thần cấp của mình, ưu thế về số lượng căn bản không có ý nghĩa gì.
Đạo lí này Tử tự nhiên cũng biết rõ, cho nên, hắn tịnh không triệu hoán mấy cửu cấp ma thú Hoàng Kim Bỉ Mông. Ngay toàn lực công kích của mình còn vô pháp phá khai đấu khí của đối thủ, thì Hoàng Kim Bỉ Mông so với mình còn yếu hơn càng không có hiệu quả gì. Cho nên, dù hắn đang triệu hoán, nhưng triệu hoán đó lại không phải là mấy cửu cấp ma thú.
Một tiếng gầm trầm thấp đột nhiên từ Tử Sắc Lục Mang Tinh bị bạch vụ bao phủ đó vang lên, bạch vụ chớp mắt ngưng tụ, hình thành một phù hiệu đặc thù, liền sau đó, một người từ không khí xuất hiện tại trung tâm Lục Mang Tinh. Phù hiệu do bạch vụ hình thành đó trực tiếp ấn lên trán hắn.
Hình dáng người này rất dễ nhận, vì hắn có một cái đầu trọc bóng loáng to lớn, thân thể cao lớn, cơ bắp cường tráng không giống nhân loại, nửa người trên để trần, một đôi mắt hung dữ nhấp nháy ánh sáng yêu dị.
“Tử Đế lão đại, triệu hoán ta tới có việc gì?” Thanh âm của gã đầu trọc cực kì hồn hậu, một câu hỏi giản đơn hầu như khiến toàn thể mặt đất đều rung lên bần bật.
Hoàn thành triệu hoán, thân thể Tử nhanh chóng thu nhỏ, lại biến thành hình người, sắc mặt hắn đã biến thành một mảng trắng xanh, tử quang xung quanh thân thể ảm đạm đi rõ ràng. Rồi dù thân thể mình đều có phần trong suốt rõ ràng, giơ tay lên, chỉ về Ni Na, “Cách Lạp Tây Tư, đánh bại nhân loại kia.” Nói xong câu này, Tử trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, trước ngực không ngừng phập phồng. Việc triệu hoán vừa rồi, hầu như đã hao hết toàn bộ năng lượng của hắn.
Không sai, Tử liều mạng tiêu hao toàn bộ năng lượng của mình triệu hoán tới, chính là thành niên thập cấp thần thú, xếp thứ hai trong tứ đại thần thú của thú nhân tộc Chiến Tranh Cự Thú Cách Lạp Tây Tư. Đó cũng là tối cường thực lực mà hiện tại Tử có thể nghĩ đến xuất hiện tại chiến trường này.
Cách Lạp Tây Tư quay đầu, mục quang rơi lên thân thể Ni Na. Giống như Tử, trở thành thần thú cảm giác của hắn là cực kì sắc bén, không chút nào vì đối thủ là nhân loại mà sinh ra khinh thị. Giống như uy hiếp hướng đến Ni Na phát ra một tiếng gầm trầm trầm.
Ni Na nhíu mày, “Hừm, rõ ràng là khí tức mức thần cấp. Ngươi là vị thần thú nào? Âm Trúc, xem ra ta còn coi thường ngươi rồi, đầu tiên là Tử Tinh Bỉ Mông, sau đó là Sơn Lĩnh Cự Nhân. Còn cái bị Tử Tinh Bỉ Mông triệu hoán tới, chẳng lẽ chính là một trong tứ đại thần thú sao?”
Cách Lạp Tây Tư huyênh hoang ngẩng cái đầu trọc lốc, “không sai, lão tử chính là Chiến Tranh Cự Thú Cách Lạp Tây Tư đại nhân. Ngươi đã đắc tội với Tử Đế lão đại, vậy chịu chết đi.” Vừa nói, Cách Lạp Tây Tư đã bước đi, xông thẳng đến Ni Na.
Lãnh quang trong mắt Ni Na lóe lên, “Ngươi là lão tử của ai?” Từ sau khi đến chiến trường, thân thể bà lần đầu tiên phát động.
Không có tàn ảnh, cũng không có khả năng phân rõ gì cả, đấy hoàn toàn là như thuấn di xuất hiện, chỉ trong nháy mắt, Ni Na đã đến trước mặt Cách Lạp Tây Tư, tốc độ của bà thật là quá khủng phố. Thậm chí ngay cả cơ hội giơ tay của Cách Lạp Tây Tư cũng không có, một chưởng của Ni Na đã phách lên ngực hắn.
Hào quang màu nhũ bạch chớp mắt bạo phát, Cách Lạp Tây Tư hừ lên bức bối, thân thể bay ngược trở lại, nặng nề rơi xuống ngoài 10m.
“Mẹ kiếp, quá sức.” vào lúc Ni Na cho là Cách Lạp Tây Tư bị mình đánh trọng thương, gã đầu trọc đó lại từ cái rãnh sâu do mình ném tạo ra bò lên. Xoa xoa ngực mình, “Đã lâu rồi không phải tiếp nhận công kích quá sức. Lão thái bà, đấu khí của ngươi rất mạnh!”
Con ngươi của Ni Na hơi co lại, dũ cũng nghe nói phòng ngự lực của Chiến Tranh Cự Thú rất cường đại, nhưng bà không nghĩ đến Cách Lạp Tây Tư rõ ràng nhận một kích sáu thành đấu khí của mình lại vẫn hồn nhiên vô sự.
“Vậy ta sẽ để ngươi nếm thử một củ còn mạnh hơn.” Thân thể Ni Na lại biến mất, phảng phất không chỗ nào không có, mỗi nhất thứ xuất hiện, Cách Lạp Tây Tư lại bị bà nện cho một chưởng.