Cầm Đế

Chương 496 - Sáu Điều Kiện (Phần 1)

Vị Minh nói:

“Mười một người biểu quyết. Mười người đồng ý, chỉ còn lại một phiếu cuối cùng này của ta. Là người cầm đầu Thái thượng trưởng lão, mặc dù ta không cách nào thay đổi cục diện này. Nhưng ta lại có một phiếu có quyền phủ quyết. Nữ Hoàng bệ hạ, ta có thể tuân theo mệnh lệnh của ngài. Nhưng mà, ta có một điều kiện.”

Hải Dương nhíu mày. nói:

“Trưởng lão, vậy là ngài lợi dụng điểm yếu uy hiếp ta sao?”

Vị Minh trên mặt toát ra một tia nhàn nhạt, thản nhiên mỉm cười:

“Không, đương nhiên không phải, xin ngài trước hết hãy nghe điều kiện của ta như thế nào chứ? Điều kiện của ta chính là: Về người thừa kế của Đông Long Đế Quốc trong tương lai. Phải nếu Nữ Hoàng bệ hạ cùng Nhiếp Chính Vương đại nhân có hài tử.”

“A?” Hải Dương không nghĩ tới Vị Minh sẽ nói ra chuyện như vậy, nhất thời xấu hổ gương mặt xinh đẹp đỏ bừng bừng. Cho dù có đạo bạch quang ấy ngăn cản, cũng không cách nào che giấu được vẻ e thẹn ngượng ngùng của nàng lúc này. Ngay khi mọi người đều nhìn về Diệp Âm Trúc biểu lộ sự ngưỡng mộ cổ vũ lòng can đảm của hắn như vậy, lúc này nàng cũng... không còn kiên trì được nữa, cơ hồ như đạo xung kích ào chạy về phía hậu đường.

Tiếng cười nhất thời lan tràn trong đại sảnh, bầu không khí cũng nhất thời trở nên thoải mái hơn lên. Diệp Âm Trúc vẻ mặt xấu hổ nhìn Vị Minh, hắn tự nhiên cũng nghĩ không ra Vị Minh Thái thượng trưởng lão ngay lúc này lại đưa ra một cái điều kiện như vậy. Nhưng những đầu não của Đông Long Bát Tông lại gật đầu hoàn toàn tán thành trong lòng thầm nghĩ: ‘Vẫn còn Thủ tịch trưởng lão suy nghĩ một cách chu đáo, như vậy đã giải quyết xong vấn đề quan trọng trước mắt. Sau này huyết mạch thuần túy của Đế vương Đông Long Đế Quốc cũng sẽ không phát sinh biến đổi gì.’

“Lúc này xem như là Nữ Hoàng bệ hạ ưng thuận phải không?” Vị Minh có chút buồn cười nhìn mọi người bên cạnh.

‘Ha Ha’ Diệp Ly cười, nói:

“Đương nhiên coi như là đồng ý, Nữ Hoàng bệ hạ đã nói rồi. Nàng là người nhà của Âm Trúc chúng ta. Sau này để cho bọn họ sanh mười đứa, tám đứa con nhỏ, tha hồ cho các trưởng lão ngươi chọn lựa người thừa kế được rồi. Ta... hối hận nhất chính là lúc đầu chỉ sanh mỗi một tiểu tử Diệp Trọng này. Lúc ấy nếu không giận dỗi xa cách Như Tuyết, nói như thế nào ta có lẽ cũng sanh được mười đứa, tám đứa khác a!”

Bên cạnh Lan Như Tuyết xấu hổ đỏ mặt đâm Diệp Ly một nhát:

“Ngươi cho rằng ta và Nữ Hoàng bệ hạ là heo nái hay sao, còn muốn mười đứa, tám đứa.”

Thanh âm của ‘nàng’ tuy nhỏ, nhưng mọi người tại đây không người nào không phải là cường giả trong cường giả, nhất thời vang lên một loạt tiếng cười ầm ỉ. Cho dù Ny Na ở bên cạnh xem như là kẻ thất bại ấy, cũng nắm lấy tay Tần Thương lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Trong mọi người tại đây, nếu nói duy nhất chỉ có một người không vui, e rằng chỉ có mỗi một mình Tô Lạp. Nhìn bầu không khí vui vẻ thoải mái trước mắt này. Tô Lạp đột nhiên có cảm giác rằng chính mình tựa như chỉ là một người ngoài cuộc. Một người ngoài cuộc không cách có nào hòa hợp vào trong tổng thể được. Nhìn Diệp Âm Trúc có chút lúng túng ngượng ngùng trên cao. Không hiểu sao con tim nàng bỗng dưng buốt nhói.

‘Không, ta không nên như vậy. Âm Trúc và Hải Dương cùng một chỗ mới có thể hạnh phúc, ta cần phải chúc phúc cho bọn họ mới đúng. Nhưng, tại sao trái tim ta đau xót như vậy, tại sao sau khi rời khỏi Lam Địch Á Tư ta không ý thức được lại đi về hướng Cầm Thành, lại một lần nữa tới bên cạnh hắn. Ta không tiếc gì với hắn, thời gian một năm cuối cùng này không muốn sao?’ Trong vô thức, hai tay ‘hắn’ nắm chặt lại, móng tay đã đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay của ‘hắn’, nhưng nỗi đau từ trên tay truyền đến lại kém xa so với nỗi đau thương mãnh liệt ở sâu trong lòng ‘hắn’.

Vị Minh mỉm cười nói:

“Được rồi, nào, chúng ta một lòng cùng bái kiến Nhiếp Chính Vương đại nhân.”

“Tham kiến Nhiếp Chính Vương đại nhân.” Ngoại trừ Vị Linh Phong đã ra ngoài, bát tông tông chủ thêm vào ba vị Thái thượng trưởng lão đồng thời nghiêm chỉnh tại trước mặt Diệp Âm Trúc cung kính quỳ xuống hành lễ.

Diệp Âm Trúc vội vàng từ trên ghế của mình nhảy sang một bên, cười khổ nói:

“Ngàn vạn lần đừng như vậy, ta sẽ giảm thọ mất, các vị đều là trưởng bối của ta. Việc này như thế nào có thể được.”

Diệp Ly đứng lên, nói:

“Việc này càng không đơn giản, ngươi bây giờ đã là Nhiếp Chính Vương, sau này truyền đạt một đạo mệnh lệnh, chúng ta nhìn thấy ngươi không cần hành lễ không thì hỏng mất (tôn ti thứ bậc). Dù sao pháp luật của Đông Long Đế Quốc chúng ta cũng cần một lần nữa quy định lại mới được, cứ bắt đầu tiến hành từ cái điều thứ nhất này được rồi.”

Diệp Âm Trúc vội vàng gật gật đầu. Dựa theo lời nói của Diệp Ly truyền đạt mệnh lệnh cho Thái thượng trưởng lão cùng bát tông tông chủ không cần hành lễ.

Vị Minh mỉm cười nói:

“Qua nhiều năm như thế, ta chưa bao giờ cảm thấy thoải mái thư giãn như ngày hôm nay vậy, Nhiếp Chính Vương điện hạ, sau này tất cả mọi sự của Đông Long đều giao hết cho ngài, chính ngài đã kéo Đông Long từ bên bờ diệt vong trở về. Tương lai Đông Long phát triển như thế nào, ta tin tưởng ngài nhất định sẽ làm tốt hơn nhiều so với ta. Chúng ta những lão già này để mặc cho ngài sai phái bất cứ lúc nào. Được rồi, ta nghĩ ngài cùng sứ giả của Mễ Lan còn có chuyện cần phải bàn bạc, chúng ta cũng không cần tham gia, ngài hoàn toàn có thể đại biểu toàn quyền cho Đông Long.”

Nói xong những lời này, Vị Minh Thái thượng trưởng lão còn hướng về Diệp Âm Trúc cúi mình hành lễ sau đó mới xoay người hướng ra phía ngoài rời đi, và cùng với hắn, các nhân vật hàng đầu của Đông Long, ngoại trừ Tần Thương bị Ny Na nắm cánh tay kéo qua một bên, những người khác đều rời theo ra ngoài. Không mảy may ngoại lệ, những nhân vật cao cấp của Đông Long này, trên nét mặt mỗi người đều trở nên ung dung thoải mái hơn rất nhiều, làm được ‘buông bỏ’ hai chữ này cũng chẳng hề dễ dàng. Chỉ khi nào chính thức ‘buông tay’, thì sẽ nhận được sự giải thoát thật sự.

Cuộc chiến Khuynh thành. Lục Đạo Chi Quyết. Trận chiến tàn khốc này không chỉ có cứu vãn Cầm Thành và Đông Long Đế Quốc, đồng thời cũng cứu vãn tư tưởng cố chấp ấy của bọn họ bị đắm chìm vào trong sự thù hận cùng với quyền lực. Bây giờ đều đem hết thảy giao cho Diệp Âm Trúc, mỗi người bọn họ đều có cảm giác chính mình nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều. Gánh nặng trên vai cuối cùng cũng được vứt xuống.

Nhìn tất cả mọi người rời đi, Diệp Âm Trúc không nhịn được lắc lắc đầu đành chịu vậy, đứng bên cạnh An Nhã mỉm cười nói:

“Không thể nghi ngờ đây là cái kết quả tốt nhất. Xem ra, Tinh Linh tộc chúng ta có thể tiếp tục ở nơi này ổn định cuộc sống rồi. Cổ Lỗ trưởng lão, Địa Tinh bộ lạc các ngươi vẫn còn dự định di chuyển sao?”

Cổ Lỗ lão mặt đỏ lên:

“Di chuyển đi đâu? Cầm Đế đại nhân thực lực mạnh mẽ như vậy, bảo vệ vững chắc cho Cầm Thành hoàn toàn tốt, còn có nơi nào so với nơi này thích hợp hơn cho Địa Tinh bộ lạc chúng ta, chúng ta sẽ dùng hết sức giúp đỡ Cầm Đế đại nhân.”

‘Hắc Hắc’ Lỗ Đặc Tư ở bên cạnh cười nói:

“Cổ Lỗ trưởng lão, ta nhớ kỹ lúc đầu ngài không phải là nói như vậy.”

Cổ Lỗ thẹn quá hóa giận nhìn hắn, hung hăng nói:

“Lỗ Đặc Tư ngươi tiểu tử thúi này, đừng nghĩ lại từ nơi ta xin xỏ (lừa gạt) rượu để uống nữa.”

“Ách..., trưởng lão, ta sai rồi, tha thứ cho ta còn nhỏ lỗ mãng không biết gì mà.”

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Còn nhỏ?”

Tử mỉm cười nói:

“Được rồi, chúng ta cũng đi ra ngoài đi chứ. Ta nghĩ Âm Trúc cùng sứ giả của Mễ Lan có chuyện cần nói, Vị Minh trưởng lão nói không sai, chiến lợi phẩm của Lục Đạo Chi Quyết là thuộc về Âm Trúc, bất luận hắn đưa ra quyết định thế nào chúng ta cũng đều không có quyền can thiệp.”

An Nhã gật đầu, mỉm cười nói:

“Đúng lúc ta muốn rời đi chuẩn bị một kiện lễ vật cho Nhiếp Chính Vương điện hạ mới nhậm chức của chúng ta. Tỷ phu, ngươi cũng theo ta cùng đi đi chứ.”

“Các ngươi đều đi a?” Diệp Âm Trúc nhìn mọi người nhất loạt hướng ra phía ngoài rời đi trong lòng thầm nghĩ: ‘Các ngươi thật ra đều thoải mái rồi, hết thảy mọi sự đều dồn hết cho một mình ta chịu trận’.

An Nhã mỉm cười nói:

“Âm Trúc, Cầm Thành này vốn chính là lãnh địa của ngươi. Trước khi ngươi trở về, ta đã giúp ngươi quản lý một thời gian rất dài, bây giờ đúng là lúc nên đem quyền lực giao trả lại cho ngươi. Thông qua Lục Đạo Chi Quyết lần này, ta nghĩ người trong Cầm Thành chúng ta không có một kẻ nào là không phục mệnh lệnh của ngươi đưa ra, ngươi là người anh hùng của Cầm Thành, đồng thời cũng là chủ nhân chính thức của Cầm Thành, và cũng giống như Vị Minh trưởng lão đã nói, Tinh Linh tộc chúng ta cũng bất cứ lúc nào chờ lệnh của ngươi. Chúng ta vừa là đồng bọn, là bằng hữu, và là tỷ đệ.”

Mọi người trước sau rời đi, nhất thời khiến cho đại sảnh lĩnh chủ phủ này trở nên trống trải hơn, chỉ còn lại có Tần Thương, Ny Na cùng Tô Lạp đứng trong góc sảnh.

Tô Lạp thản nhiên nói:

“Âm Trúc, các ngươi có chuyện cần bàn bạc. Vậy ta đây cũng... đi ra trước.”

“Tô Lạp, ngươi làm cái gì vậy? Chẳng lẻ ta còn có cái gì cần phải giấu diếm với ngươi sao? Bọn họ đều rời đi, ngươi hãy lưu lại giúp đỡ cho ta đi.”

Nhìn ánh mắt tha thiết của Diệp Âm Trúc, Tô Lạp trong lòng mềm nhũn, khe khẽ gật gật đầu đi tới bên cạnh Diệp Âm Trúc.

Tần Thương nhìn thoáng qua Ny Na bên mình, ôn nhu nói:

“Ta không cần tị hiềm?”

Ny Na không tức giận trừng hắn một cái.

“Tị cái gì hiềm. Ngươi lão hỗn đản này, ngươi nợ ta hai mươi tám năm, bây giờ ta muốn ngươi lúc nào cũng đều ở bên cạnh ta, từ từ bồi thường cho ta.”

‘A A!’ Tần Thương cười nói:

“Hảo a.”

Nhìn thấy sự ngọt ngào giữa hai vị lão nhân. Diệp Âm Trúc vui mừng từ trong thâm tâm:

“Tần gia gia, rốt cục người có thể ở cùng một chỗ với Ny Na nãi nãi rồi. Con còn chưa kịp chúc mừng các người.”

Tần Thương mỉm cười nói:

“Chúng ta đều đã già, ta bây giờ chỉ là hy vọng suốt cả thời gian còn lại này giúp đỡ an ủi nhiều cho Ny Na. Ny Na nói đúng, ta thực sự nợ nàng nhiều lắm nhiều lắm, nếu như lúc đầu ta có thể buông bỏ tất cả những gánh nặng, không để ý hết thảy ở cùng nàng một chỗ, có lẽ con cháu của chúng ta cũng có thể cao lớn như ngươi vậy chứ.”

Ny Na mặt đỏ lên, nói:

“Ngươi cái lão không đứng đắn này, nói cái gì vậy, được rồi, Âm Trúc, chúng ta hãy bàn chuyện chính sự đi thôi. Ngươi cần phải biết những điều khiến ta lưu lại.” Vừa nói xong, bà buông... tay của Tần Thương ra, chậm rãi đi tới bên cạnh Diệp Âm Trúc ngồi xuống.

Vị... đệ nhất cao thủ chân chính của Mễ Lan đế quốc này, lúc trước vẫn còn ngượng ngùng như một tiểu cô nương, nhưng ánh mắt lúc này cũng đã tràn ngập tia sáng thông minh nhìn xa trông rộng. Bà đồng thời cũng là trưởng công chúa của Mễ Lan đế quốc. Vì đế quốc, bà cần phải cố hết sức có thể để tranh thủ lợi ích về mình.

Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:

“Nãi nãi, đầu tiên con cần làm sáng tỏ một điểm. Cho tới bây giờ con cũng chưa có nói qua sáu tòa thành thị nọ không phải là chiến lợi phẩm từ Lục Đạo Chi Quyết.” Mục đích Ny Na lưu lại hắn đương nhiên biết, nếu như chỉ là phải đem sáu tọa thành thị giao cho Diệp Âm Trúc, căn bản không cần phải do vị... trưởng công chúa này lưu lại, mặc dù Ny Na ở lại lâu dài cũng vì Tần Thương, nhưng mặt khác Diệp Âm Trúc tự nhiên có thể mơ hồ đoán được một chút, kèm theo sự phát triển của thực lực, ý chí của hắn cũng từng bước trưởng thành, kinh nghiệm trãi qua rất nhiều gian khổ khó khăn đã đào tạo thành Cầm Đế hiện tại. Cũng chính là từ khởi đầu tràng Lục Đạo Chi Quyết này, cái tên Cầm Đế mới chính thức bắt đầu loan truyền trên Long Khi Nỗ Tư đại lục.

Ny Na không tức giận nói:

“Hảo tiểu tử, vừa mới khởi đầu đã muốn chặn họng ta sao? Ngươi không nghe Hải Dương vừa mới nói qua. Lấy sáu tòa thành thị của Mễ Lan đối với các ngươi mà nói cũng không có cái ích lợi gì.”

Bình Luận (0)
Comment