Cầm Đế

Chương 758 - Băng Sâm Thần Phục (Phần 3)

Mái tóc dài vốn màu vàng đỏ bất ngờ cũng trở nên đen nhánh như mực, ngay cả đôi mắt xinh đẹp của nàng cũng biến thành màu đen, vóc người của nàng vẫn nóng bóng như trước. Nhưng hơi thở của toàn thân vốn mạnh mẽ lại đã hoàn toàn nội liễm, nếu không phải các ma thú ở đây đều biết rõ thực lực của nàng, sợ ràng sẽ tưởng rằng nàng chỉ là một con người có được Đông Long huyết mạch.

Linh hồn thăng hoa, nguyên tố nội liễm. Tại lúc tiếp nhận hơi thở của thần thánh cự long do Diệp Âm Trúc truyền tới, nàng cũng đã bị hơi thở tự thân của Diệp Âm Trúc ảnh hưởng.

Diệp Âm Trúc trong tình huống không dùng siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm, thực lực của hắn dám chắc là kém Tử, nhưng là, hắn có một năng lực cực kỳ cường đại, đó chính là linh hồn của hắn, linh hồn lực của hắn thậm chí còn trên cả Tử, cho nên Nặc Vân mới có thể xuất hiện được biến hóa như như thế.

Ngọn lửa màu trắng sữa vẫn tiếp tục thiêu đốt một cách kịch liệt, Nặc Vân chậm rãi mở ra song chưởng, đắm chìm ở trong ánh lửa màu trắng sữa, ngoại trừ vóc người vốn hoàn mỹ trước kia, nàng lại có nhiều hơi một vài phần thần thánh đặc thù.

Tiến hóa, lại xuất hiện thêm một đầu thần thú rồi. Khi Nặc Vân tiến vào phía sau của quá trình tiến hóa thì ngay cả tam đại Bạch Kim Bỉ Mông vương cũng đều không khỏi thầm giật mình. Bọn họ rõ ràng cảm giác được thực lực của Nặc Vân so với bọn họ còn cao hơn một chút. Mặc dù điều này chỉ là một loại cảm giác rất tinh tế, nhưng là từ lúc đạt tới thứ thần cấp thì cái loại cảm giác này đã đủ để cho bọn họ nhận rõ được cường độ thực lực của Nặc Vân.

Với mắt đen tóc đen mặc dù làm cho Nặc Vân giảm bớt đi vài phần nóng bỏng, nhưng lại làm cho nàng thâm thúy hơn, khi quang mang xung quanh thân thể nàng từ từ thu liễm thì tâm của nàng đã trở về với bình tĩnh. Quỳ hai gối xuống mặt đất, hướng Diệp Âm Trúc mà bái lạy.

Nặc Vân vốn tưởng rằng nếu nàng đột phá được bình cảnh mà tiến vào cảnh giới thứ thần cấp chắc hẳn sẽ hưng phấn cực độ, nhưng sự thật không phải như vậy. Mặc dù trong lòng rất hưng phấn, nhưng nàng lại phát hiện bây giờ chính nàng đã hoàn toàn có thể khống chế được chính tâm tình của mình. Nàng cũng không biết đây là đến từ sự trấn định của Diệp Âm Trúc, nếu nói về sự trầm ổn của tâm trí, ai có thể so sánh với người vốn từ nhỏ luyện cầm như Diệp Âm Trúc.

Đồng thời, Nặc Vân cũng phát hiện ánh mắt nhìn mình của các thần thú có xảy ra biến hóa, ánh mắt nhìn nàng của chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư cùng với ba vị Bạch Kim Bỉ Mông vương đã hoàn toàn biến mất đi cái tính xâm lược. Không biết tại sao mà trong lòng nàng có một cảm giác vi diệu rằng; tứ đại thần thú thu liễm sự “hứng thú” đối với mình cũng không phải vì thực lực của nàng tăng lên, mà là bởi vì người chủ nhân mà nàng mới vừa thuần phục.

Tử trước sau vẫn đứng ở bên người của Diệp Âm Trúc, hơi lùi về sau một chút, đối với bất kì quyết định nào của Diệp Âm Trúc hắn cũng sẽ không ngăn cản, mặc dù hắn rất thưởng thức Long sư, nhưng nếu Diệp Âm Trúc nói rằng muốn Long sư, cho dù Diệp Âm Trúc có ý đồ xấu với nàng, Tử thậm chí sẽ còn hỗ trợ. Quan hệ của hắn với Diệp Âm Trúc đã tới rồi một loại cảnh giới khó có thể diễn tả bằng lời, linh hồn cùng linh hồn lẫn nhau đã sớm dung hợp một cách hoàn mỹ. Có lẽ, đây là chánh thức đồng sanh cộng tử.

-Đa tạ chủ nhân.

Nặc Vân cung kính nói.

Diệp Âm Trúc mỉm cười, hay tay giơ nhẹ lên, một cổ ám kình nâng Nặc Vân đứng lên,

-Mặc dù đối tượng thuần phục của ngươi là ta, nhưng ta yêu cầu ngươi, ngoan ngoãn mà đi theo bên cạnh Tử, giúp hắn thống nhất cực bắc hoang nguyên. Ta cũng sẽ không ước thúc ngươi điều gì, chỉ cần ngươi không phản bội Tử.

-Vâng.

Nặc Vân cung kích dạ một tiếng. Cáí sừng nhọn của con Long sư này, đã bị mài nhẵn nhụi bởi Diệp Âm Trúc.

Tử nói:

-Âm Trúc, ngươi ở bên kia Thánh Quang thành ngay cả một đầu tọa kỵ cũng không có, như thế nào có thể phù hợp với thân phận của ngươi, không bằng ngươi mang nàng theo đi. Tiến hóa tới cảnh giới thần thú, thực lực của nàng xem như cũng đã đủ tư cách theo ngươi rồi.

Diệp Âm Trúc bật cười nói:

- Không cần đâu Tử, Nặc Vân cũng là một mỹ nữ hiếm có, ta không muốn Hải Dương cùng Tô Lạp có bất kỳ cái gì hiểu lầm. Thêm nữa, nàng vốn từng là lãnh đạo của băng sâm ma thú, nếu có nàng bên người của ngươi, khống chế các ma thú này càng thêm dễ dàng. Còn về phần tọa kỵ, ta thật ra cũng không có quan tâm gì lắm.

Tử suy nghĩ một chút rồi nói:

-Vậy được rồi. Bất quá nếu ta không ở bên người của ngươi làm ta khó có thể an được tâm. Ngươi mang theo tám vị Hoàng Kim Bỉ Mông, một trong bọn họ có thể trở thành tọa kỵ của ngươi, các tên còn lại cũng có thể trở thành hộ vệ cho ngươi. Điều này ngươi cũng đừng cự tuyệt.

Diệp Âm Trúc nói có chút bất đắc dĩ:

- Được, cứ như vậy đi.

Tử vẫn đi theo Diệp Âm Trúc đi tới nơi khắc họa ma pháp trận. Đưa mắt nhìn hắn thông qua Truyện Tống Trận rời đi cái nơi băng sâm rét lạnh này, rồi Tử mới một lần nữa xử lý vấn đề ở bên này.

Các cửu cấp ma thú còn lại cũng không có được cơ hội tốt như Long Sư Nặc Vân, thực lực của bọn họ còn xa mới đạt tới cửu cấp đỉnh. Tử cùng Diệp Âm Trúc cũng không có hơi thở thích hợp để trợ giúp bọn họ tiến hóa. Cho nến thuần phục khế ước đối với bọn họ cũng chả có chỗ tốt nào. Ở tại vùng băng sâm này, cũng chỉ có cửu cấp ma thú mới có tư cách hướng Tử thuần phục.

Nặc Vân tiếp tục đái lĩnh các cửu cấp ma thú trở về trong băng sâm để tụ tập ma thú. Tử cũng đi đái lỉnh Bỉ Mông cự thú tu chỉnh lại, bước chân của Tử Đế tranh phách cực bắc hoang nguyên sẽ được bước ra bước đầu tiên, mặc dù hắn mới trở về phiến thổ địa của hắn này không lâu, nhưng là, hết thảy vẫn đều hướng phương hướng có lợi cho hắn mà phát triển.

Khi Diệp Âm Trúc trở về Thánh Quang thành thì không hề thông báo cho bất cứ ai. Hắn bố trí cho tám vị Hoàng Kim Bỉ Mông trong phủ của mình. Vì Hoàng Kim Bỉ Mông đạt tới cửu cấp thì đều có thể biến thành hình người nên bên cạnh hắn có thêm tám người thân thể lực lưỡng cũng không làm mọi người quá chú ý.

Tu luyện suốt một ngày, tinh thần lực của Diệp Âm Trúc mới hoàn toàn khôi phục. Trải qua lần tu luyện này, trong mờ hồ, hắn tựa như đã nắm được mấu chốt đột phá cuối cùng. Chỉ có điều tình huống của hắn khác với các ma thú, phải đột phá ma vũ cực bích bình chướng khó khăn nhất. Cho nên tạm thời vẫn phải nỗ lực thêm nhiều nữa.

Chấm dứt tu luyện, Diệp Âm Trúc tới gặp Áo Lợi Duy Lạp đầu tiên

- Đại ca, mấy ngày ta đi vắng, bên phía pháo đài Lôi Thần Chùy có biến hóa gì không?

Diệp Âm Trúc hỏi.

Áo Lợi Duy Lạp lắc đầu nói:

- Thú nhân này như điều biến thành rùa đen hết rồi, thủy chung co đầu rụt cổ không ra. Có điều như vậy cũng tốt, phương bắc đã nhiều năm không có thời gian để tu chỉnh.

Diệp Âm Trúc nói:

- Cổ Đế không phải kẻ ngu. Hắn lựa chọn phòng ngự trước mắt là điều chuẩn xác nhất đối với bộ lạc Lôi Thần. Hắn hẳn cũng biết Tử đã tới Cực Bắc Hoang Nguyên, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến hắn. Cho nên hắn chỉ có thể duy trì thực lực trong tay để giải quyết Tử Tinh Bỉ Mông, điều cực kỳ quan trọng đối với ba đại bộ lạc của thú nhân tộc, quan trọng hơn rất nhiều so với công kích của chúng ta.

Áo Lợi Duy Lạp mỉm cười nói:

- Đúng vậy, Âm Trúc, ngươi biết không. Tử La Lan gia tộc của chúng ta chiến đấu ở bắc cương đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên hoàn toàn chiếm ưu thế như bây giờ. Ba đại bộ lạc của thú nhân gặp nội ưu ngoại hạn, sợ rằng vô lực xâm lấn phía nam. Liên minh của chúng với Lam Địch Á Tư có thể xem như đã bị chúng ta phá giải.

Diệp Âm Trúc lắc đầu nói:

- Không, như vậy vẫn còn xa mới đủ. Dù sao ba đại bộ lạc thú nhân vẫn còn có ba pháo đài lớn. Hơn nữa, bọn chúng thống trị thế giới thú nhân đã nhiều năm, thực lực thâm căn cố đế cũng không dễ dàng giải quyết như vậy. Tử đắc thế ở Cực Bắc Hoang Nguyên nhưng vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa. Cục diện lúc nào cũng có thể xuất hiện biến hóa, ví dụ như chiến trường ở nam cương của Mễ Lan đế quốc thất bại. Hoặc là chiến trường phía đông xuất hiện vấn đề, tất cả đều có thể tạo thành những tình thế kịch biến (biến đổi kịch liệt, thay đổi toàn bộ).

Áo Lợi Duy Lạp nói:

- Tỷ lệ phát sinh tình huống này đều rất nhỏ. Hôm qua chúng ta mới nhận được tin từ đế quốc truyền đến: gia gia đã hồi báo ý tưởng của ngươi cho đế quốc. Bệ hạ ra lệnh rất đơn giản, chỉ có bốn chữ.

- Ồ? Là bốn chữ gì ?

Diệp Âm Trúc tò mò hỏi.

Áo Lợi Duy Lạp nói:

- Phụ trợ Cầm Thành. Bệ hạ không thể nghi ngờ là người rất thông minh. Nếu nói bất kính, có thể bệ hạ của chúng ta không có dã tâm như Mã Tây Mạc đại đế của Lam Địch Á Tư, nhưng về phương diện thống trị đế quốc thì tuyệt đối là một minh quân. Theo các cuộc chiến từ đầu đến giờ, lực lượng của Cầm Thành chúng ta đã hiển lộ thực lực, bây giờ đã trở thành đồng minh quan trọng nhất của Mễ Lan đế quốc. Có thể nói, bởi vì chúng ta tồn tại nên Mễ Lan mới có thể thay đổi chiến cuộc. Ít nhất trước khi chiến tranh chấm dứt, Mễ Lan sẽ được chúng ta cho những điều kiện thông thoáng nhất.

Từ khi Áo Lợi Duy Lạp bị Mã Nhĩ Đế Ni giải trừ thân phận người thừa kế, hắn đã chính thức trở thành một phần tử của Cầm Thành. Hắn trao đổi với Diệp Âm Trúc không còn với góc độ thần tử của Mễ Lan như trước kia nữa, mà hoàn toàn trở thành trụ cột của Cầm Thành.Bị hủy bỏ quyền lực của người thừa kế, Áo Lợi Duy Lạp quả thật từng buồn bực mất một thời gian. Mã Nhĩ Đế Ni cũng không nói chuyện chi tiết với hắn, nhưng khi hắn tỉnh táo trở lại thì cũng dần dần hiểu ra ý đồ của gia gia mình. Khi đại lục bắt đầu chiến tranh thì đã tiến vào một quá trình hỗn loạn. Gia gia sở dĩ tước đoạt thân phận người thừa kế của mình, không thể nghi ngờ chính là để mình ở lại Cầm Thành một cách tốt nhất, coi như lưu lại cho Tử La Lan gia tộc một đường lùi. Là tộc trường của một đại gia tộc, gia gia làm như vậy chính là lựa chọn tốt nhất.

Áo Lợi Duy Lạp cực kỳ thông minh. Chính vì hắn thông minh nên khi chân tâm gia nhập Cầm Thành liền đem hết tài năng trợ giúp nâng cao thực lực của Cầm Thành. Bởi vì hắn biết, Cầm Đế Diệp Âm Trúc, Lĩnh chủ của Cầm Thành còn thông minh hơn mình, nếu mình vẫn người ở Tào doanh, tâm tại Hán (ai đọc Tam Quốc thì ko cần phải giải thích nhỉ) như vậy, vĩnh viễn không thể dung nhập vào Cầm Thành. Bây giờ hắn thậm chí đã từ bỏ thân phận vốn có của mình, quên đi ánh hào quang của gia tộc Tử Lan lan, trở thành một phần tử của Cầm Thành.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

- Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc nhất định sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định của mình. Cho tới tận bây giờ ta vẫn không hề có tâm tranh đấu, chỉ là có một số việc phải làm mà thôi. Khi ta còn sống sẽ không uy hiếp tới địa vị của Mễ Lan đế quốc. Áo Lợi Duy Lạp đại ca, gia tộc Tử La Lan tác chiến đã nhiều năm ở bắc cương, ta muốn biết từ đây tới bắc cương Phật La quốc hay tới pháo đài Chiến Thần sẽ mất bao nhiêu thời gian. Tốt nhất là miêu tả có địa hình, ta không nhìn được, chỉ có thể phiền toái huynh thôi.

Bình Luận (0)
Comment