Cầm Đế

Chương 8 - Âm Nhận ( Phần 3)

Địch Á Lạp phẫn nộ nói : “ Lỗ Phi Đặc , ngươi quá đáng quá rồi đấy . Đừng quên ngươi cũng là từ nơi này mà ra “ .

Người được gọi là Lỗ Phi Đặc cũng chính là lam cấp ma đạo sư , nhìn qua khoảng năm , sáu chục tuổi , tuy vóc người không cao nhưng có một khí thế lăng nhân , trên ngực áo có tiêu chí hình ngọn lửa , biểu hiện hắn là một hỏa hệ ma đạo sư , hai tay chắp sau lưng , vẻ mặt đầy ngạo khí , khinh thường nói : “ Không sai , đúng là ta xuất thân từ nơi đây . Thế nhưng cho đến tận bây giờ ta vẫn cảm thấy mình đã đúng khi quyết định rời nơi này . Ngươi thử nhìn lại xem , nơi này có xứng đáng là tổng công hội ma pháp sư của một quốc gia hay không ? Quanh đi quẩn lại chỉ có ba người các ngươi mà thôi . Qua nhiều năm như vậy ngươi còn không đột phá nổi lên thanh cấp , sợ rằng cả đời ngươi cũng không thể đạt tới cấp độ đó a . Chúng ta hiện nay còn có ba hoàng thất ma pháp sư , nếu ngươi đầu hàng thì nể tình ta vẫn sẽ trọng dụng ngươi “ .

“ Ca ngợi Pháp Lam , Lỗ Phỉ Đặc , ngươi có còn là một người dân của A tạp địch á không ? Chẳng lẽ ngươi đã cam tâm tình nguyện bán mình làm chó săn cho quân thù ? “. Địch Á Lạp thanh âm có chút run rẩy nói , trước mặt hắn là người một thời đã từng được xưng tụng là ma pháp sư có tiền đồ nhất của A tạp địch á , vậy mà bây giờ lại trở thành đại biểu một quốc gia khác tới A tạp địch á gây chiến .

Lỗ Phỉ Đặc cười lạnh một tiếng : “ Xem ra cái tính cố chấp của ngươi vẫn không thay đổi . Công hội của các ngươi không phải còn có một vị hội trưởng sao , hắn trốn ở xó xỉnh nào rồi ? Gọi hắn ra ngay , nếu hắn có thể chiến thắng ta , chúng ta sẽ ngay lập tức rời đi , còn nếu hắn không ra thì đừng trách ta không khách khí “ .

Địch Á Lạp giận giữ nói : “ Lỗ Phỉ Đặc , ngươi đừng quên nơi này là A tạp địch á , ngươi không khách khí thì sao , định làm gì nào? “ . Vừa nói , Địch Á Lạp vừa cảm thấy bi ai , sự cách biệt trình độ đã quá rõ ràng , hắn không phải là đối thủ của bất kì kẻ nào trong số những người Lỗ Phỉ Đặc dẫn đến .

Lỗ Phỉ Đặc thản nhiên nói : “ Lần này chúng ta là đại biểu của Ba bang đến đây cùng A tạp địch á hoàng thất đàm phán , dĩ nhiên ta có thân phận là sứ giả , cho dù có giết hết mấy người các ngươi thì sợ rằng A tạp địch á hoàng thất cũng không dám phản ứng gì . Cái vị hội trưởng của các ngươi đâu , chẳng lẽ hắn là loại ô quy ( rùa đen ) chỉ biết co đầu rụt cổ , không dám nghênh chiến với ta sao ? “ .

“ Tần gia gia không phải ô quy , để ta thay người tiếp nhận sự khiêu chiến của ngươi “ . Đang lúc Địch Á Lạp phẫn nộ muốn bộc phát thì một thanh âm dễ nghe vang lên từ ngoài cửa , câu nói đó chính thực từ Diệp Âm Trúc phát ra .

Thanh âm phát ra đột ngột khiến cho mọi người đều giật mình nhìn ra phía cửa , vừa lúc Âm Trúc và Tử cũng bước vào . Tử lúc này đã khôi phục lại bộ dáng vốn có ở Bích không hải , không nói một lời , lẳng lặn theo sau Âm Trúc tiến vào.

Âm Trúc tức giận nhìn Lỗ Phỉ Đặc . Kể từ lúc chào đời đến giờ , ngưởi ở cùng hắn nhiều nhất chính là Tần Thương . Ông đã quan tâm dạy dỗ hắn từ bé , coi nó như cháu trai của mình , thậm chí Diệp Âm Trúc còn kính trọng ông hơn cả Diệp Ly . Mặc dù Âm Trúc không hiểu được ô quy là gì nhưng cũng biết đấy là lời xúc phạm đến Tần Thương , trong lòng cực kì phẫn nộ .

Lỗ Phỉ Đặc có chút kinh ngạc nhìn Âm Trúc , một tiểu tử anh tuấn mặc áo bào trắng vừa bước vào cửa , khí chất ưu nhã như những vị quý tộc , ấn tượng nhất là đôi mắt to tròn đen láy , ai đã nhìn là không thể quên . “ Ta có nghe lầm không ? Ngươi vừa nói sẽ tiếp nhận sự khiêu chiến của ta ? “ .

Âm Trúc gật đầu , lạnh lùng nói : “ Tần gia gia vắng mặt nên ta sẽ thay người tiếp nhận sự khiêu chiến của ngươi “ .

“ Tiểu tử , ngươi là ? “ . Địch Á Lạp hướng tới Âm Trúc hỏi .

Âm Trúc nhìn Địch Á Lạp , mỉm cười nhưng cũng không trả lời , trực tiếp khoanh chân ngồi xuống . Những quy tắc khiêu chiến hắn đều không hiểu , trong lòng chỉ tràn đầy sự phẫn nộ với Lỗ Phỉ Đặc , không cần nói nhiều mà định ra tay ngay lập tức .

Mọi người có chút kinh ngạc nhìn kỹ lại , xuân lôi cầm màu đỏ đã phiêu nhiên xuất hiện trước mặt Âm Trúc . Xuân lôi cầm này dài ba mươi chín tấc , rộng bảy tấc , phần đuôi bốn tấc , tông màu đỏ , kiểu dáng uốn lượn . Trên thân đàn có khắc hai chữ ‘Xuân lôi’ , phía dưới là mười ba dây đàn tựa như được làm từ bạch ngọc . Đây là một trong ngũ đại danh cầm của cầm tông , âm thuần và nhu . Đối với một thần âm sư thì nhạc khí tương đương với ma pháp trượng của pháp sư .

“ Ta bắt đầu đây “ . Tả thủ Âm Trúc đặt trên thân đàn , hữu thủ khẽ lướt trên dây đàn , phát ra một âm thanh trầm thấp mà hùng hậu . Quang mang màu đỏ sậm phiêu nhiên phát ra , ánh mắt Âm Trúc đã ngưng tụ trên dây đàn , thần sắc phẫn nộ đã hoàn toàn biến mất , thay vào đó là khí chất ưu nhã như quý tộc , bình thản chờ đối thủ .

Đáng tiếc là sáu ma pháp sư đối thủ của hắn lại đang chú ý quang mang mầu đỏ sậm toát ra quanh hắn , căn bản không hề chú ý tới sự biến đổi thần sắc của hắn . Pháp lực màu đỏ sậm đại biểu cho đẳng cấp nào ? Chẳng lẽ là xích cấp thấp nhất mà thôi , cho dù là xích cấp cao giai cũng bất quá chỉ là ma pháp sư bình thường , ngay cả trung cấp ma pháp sư cũng có thể dễ dàng đánh bại , trong khi bên Lỗ Phỉ Đặc lại có cao cấp ma pháp sư , Hơn nữa Diệp Âm Trúc chỉ là một gã thần âm sư . Nhìn ‘khí thế’ của Diệp Âm Trúc , bọn họ không nhịn được cười ha ha .

“ A , là ngươi ! Ca ngợi Pháp Lam “ . Địch Á Lạp kinh ngạc nhìn Âm Trúc , hắn thấy hai bàn tay bát chỉ của Diệp Âm Trúc đã biết được đứa nhỏ này là ai . Nhưng khi hắn đang định ngăn cản thì tiếng đàn đã khởi .

Tinh thần của Âm Trúc chỉ chăm chú vào cây đàn , dường như hắn đã quên đi hết thảy mọi thứ , nội tâm cùng cổ cầm Xuân Lôi dung hợp thành một thể . Lúc này , trong đầu hắn hiện ra những lời Tần Thương chỉ bảo : chỉ cùng huyền , âm cùng ý , hình cùng thần , đức cùng nghệ mới có thể phát huy hết sự ảo diệu khi tấu đàn . Trong miệng thì thào nhẩm lại : “ Âm chi tinh nghĩa ứng hồ ý vi “ .

Trong phút chốc , cả đại sảnh công hội phát sáng chói lòa . Ánh sáng xuất phát từ chính giữa đại sảnh , cũng chính là vị trí Diệp Âm Trúc đang ngồi . Ngân quang không ngừng cô đọng xung quanh Âm Trúc , tựa hồ như ma lực của Âm Trúc đã phát tiết hết ra ngoài , âm thanh uyển chuyển của tiếng đàn cũng đồng thời phát ra triền miên vô tận .

Theo tiếng đàn , quang mang màu đỏ sậm không ngừng phát ra , trong khoảng khắc đã tràn ngập cả đại sảnh . Cầm khúc có chút bi thương , nặng nề , chính là ‘dương quan tam điệp’ khúc đã từng được Âm Trúc tấu để cáo biệt bạn bè . Nhưng bây giờ ở một hoàn cảnh hoàn toàn khác , tâm tình của Âm Trúc cũng không phải là bi thương khi chia tay bạn , hiệu quả của tiếng đàn hoàn toàn khác hẳn , bi thương lượt bớt , hậu trọng ( sự dồn nén ) tăng mạnh , trong nháy mắt khiến cho toàn bộ mọi người trong đại sảnh chấn động tâm hồn , dường như các loại ma pháp nguyên tố trong không khí cũng bị ảnh hưởng , trở nên cô đặc lại .

Lỗ Phỉ Đặc nhướng mày , hắn kinh ngạc phát hiện tiếng đàn làm tâm trí hắn trở nên bối rối , thậm chí ngay cả sự bình tĩnh cũng không giữ được nữa , trong lòng cả kinh , hối hận vì đã đánh giá vị thần âm sư tre tuổi này quá thấp . Đáng tiếc bây giờ đã không thể quay đầu lại , hắn cố gắng ổn định tinh thần , chống chọi lại sự ảnh hưởng của tiếng đàn .

Hai gã lục cấp ma pháp sư ánh mắt lúc này trở nên ngốc trệ , trên mặt thậm chí vẫn duy trì dáng điệu cười to vừa rồi , bộ dáng bất động . Ba gã hoàng cấp ma pháp sư cũng chẳng

khác hơn , ánh mắt ảm đạm , thân thể loạng choạng không thể tự mình khống chế .

Tinh thần mệ ma pháp sư có một biệt danh là sát thủ của ma pháp sư . Tưởng trước mặt một tinh thần hệ ma pháp sư lại có thể dễ dàng ngâm xướng chú ngữ được sao ? Lỗ Phỉ Đặc trong miệng ngâm xướng , định phát ra chú ngữ để phản công nhưng hắn hoảng sợ phát hiện , khi mình vừa mở miệng , thanh âm đã bị tiếng đàn ngắt đứt một cách kì dị . Ma pháp ngâm xướng chủ yếu là kêu gọi nguyên tố ma pháp trong không khí , rồi bản thân dùng ma pháp lực phát động ra . Nhưng lúc này đừng nói là liên kết với các nguyên tố ma pháp , ngay cả một câu ngâm xướng đầy đủ cũng không thể phát ra , cho dù có tinh thần lực cường đại cũng vô tác dụng . Lỗ Phỉ Đặc thật sự kinh hoàng khi nhận ra điều này .

Bình Luận (0)
Comment