Đức Lạp Ngõa Lai cũng không muốn đắc tội với Lam Địch Á Tư, cũng không dám đắc tội Mễ Lan, trong khoảng thời gian ngắn, vị Quốc vương này nhất thời lâm vào cảnh khó cả đôi đường . Có lẽ đây là kết cục của kẻ phản bội.
“Chào ngài. Tây Nhĩ Duy Á Bệ Hạ”. Đức Lạp Ngõa Lai miễn cưỡng nói.
Hừ lạnh một tiếng. Tây nhĩ Duy Áo nói:
“Ta rất tốt, ta vĩnh viễn đều nhớ kỹ các tướng sĩ Mễ Lan Quân đoàn Phương Đông là chết như thế nào mà”.
Nói xong câu đó hắn không nhìn các Quốc vương bên phía Lam Địch Á Tư, xoay người đi đến bên cạnh đài xem lễ.
“Người này cũng quá kiêu ngạo rồi”.
Hách Nhĩ Nam Đức phẫn nộ định đuổi theo, lại bị Mã Tây Mạc ngăn lại.
Mã Tây Mạc lạnh nhạt nói:
“Nếu như lần chiến tranh, người thắng là chúng ta, chỉ sợ các ngươi còn kiêu ngạo hơn so với hắn. Nếu đã thua, phải chấp nhận cái giá của thua trận, chúng ta lần này tới, không phải cùng Mễ Lan đối địch”.
Mặt trời sắp lặn, hoàng hôn khiến phía chân trời trở nên đỏ rực như lửa, ánh chiều tà đẹp đẽ khiến người ta có cảm giác mộng ảo, nhất là ở ở trong Pháp Lam Thất Tháp, cảm giác này càng thêm rõ ràng.
Quang mang nhàn nhạt lóe ra. Diệp Âm Trúc trong mắt lóe ra vẻ nhu hòa, cùng sáu vị Tháp Chủ khác từ từ tiến vào trong quảng trường Ma đạo Sự xuất hiện cảu bọn họ xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường, toàn bộ ánh mắt đều hướng đến chỗ bọn họ.
Ngày hôm nay, Diệp Âm Trúc vẫn mặc một bộ Ma pháp bào trắng. Mà sáu vị Tháp Chủ kia đều mặt trang phục có màu sắc riêng của bọn họ. Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân Ma mặc bộ Mapháp bào kim sắc không thể nghi ngờ là chói mắt nhất, tại ánh nắng chiều chiếu xuống,lóe lên quang mang chói mắt. so sánh với ánh sáng vàng rực rỡ trên người hắn, thì Thần Nguyên Ma pháp bào màu trắng của Diệp Âm Trúc cũng không hấp dẫn ánh mắt, thế nhưng tất cả mọi người dự lễ đều biết hôm nay hắn mới là nhân vật chính.
Người có mặt tại đây bất cứ là đến từ Cầm Thành, đến từ Pháp Lam hay tám vị Quốc vương, bất luận bọn họ đối với Diệp Âm Trúc là yêu thích, đố kỵ, căm hận hoặc tâm trạng khác, bọn họ cũng không thể không biết một điểm, chính là sự xuất sắc của thanh niên này, mới hai mươi mấy tuổi tình thế Đại lục thay đổi theo sự xuất hiện của hắn, tạo thành một cơn lốc trên Đại lục.
Thấy Diệp Âm trúc xuất hiện tâm trạng phức tạp nhất có lẽ phải là Quốc vương A Tạp Địch Á quốc. Tại trong toàn bộ ghi chép về Diệp Âm Trúc, cũng viết một điều hắn đến từ A Tạp Địch Á quốc. Ngay cả đăng ký tại Ma pháp công hội cũng là tại A Tạp Địch Á quốc. Thế nhưng nhân tài này lại sớm đã không thuộc về A Tạp Địch Á. Có thể nói hắn đã không thể dùng hai chữ nhân tài để hình dung.
Đương nhiên. Bây giờ vị Quốc vương này đã không có khả năng mơ mộng hắn trở lại Quốc gia mình, hắn chỉ có thể suy nghĩ, nếu như, trước đây người này ở trong nước phát triển, và có lượng cường đại như vậy. Như thế, bây giờ A Tạp Địch Á còn có thể nhỏ yếu khiến các Quốc gia trên Đại lục không hề coi trọng nữa không?
“ Hoan nghênh các vị tới Pháp Lam. Ta đại biểu Pháp Lam, bày tỏ lòng cảm kích với các vị Quốc vương”. Áo Bố Lai Ân đi tới trung tâm quảng trường, từ từ hành lễ với hai bên lễ đài.
Người dự lễ mặc dù chia làm hai phía, nhưng bọn họ ai cũng không dám tiếp nhận lễ này của Áo Bố Lai Ân, vội vàng đều đứng lên hoàn lễ Quang Minh tháp Tháp Chủ.
Áo Bố Lai Ân mỉm cười, bất luận là Ma pháp bào trên người hay là bản thân lão đều phát ra khí tức thần thánh làm kẻ khác sùng kính.
“Ngày hôm nay, đối với Pháp Lam mà nói là một ngày rất quan trọng”.
Nói đến đây, Áo Bố Lai Ân dừng lại một chút, trong đôi mắt toát ra đôi chút, như là nhớ lại vậy.
“Không lâu trước đây, Pháp Lam xảy ra một chuyện bất hạnh, trải qua sự điều tra kỹ càng của chúng ta phát hiện Ám Tháp Tháp Chủ Tư Long đã từng sát hại sư phụ của hắn tại nhiều năm trước, cũng chính là Pháp Lam Ám Tháp Tháp Chủ đời trước, Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn Đại sư. Việc này làm ta rất khiếp sợ, mà cũng là bởi vì hắn gây xích mích khiến Pháp Lam xuất binh đánh Cầm Thành. Đây là Pháp Lam sai lầm, Pháp Lam sẽ không cần che dấu. Ở chỗ này, ta đại biểu Pháp Lam ngỏ lời xin lỗi với Cầm Thành”.
Vừa nói, Áo Bố Lai Ân trong một đêm lại hành lễ lần thứ hai. Lúc này đây, hắn cũng không phải hướng về phía Diệp Âm Trúc mà là hướng chỗ Đại quân Cầm Thành. Hắn hành động như vậy lập tức khiến địch ý của Chiến Sĩ Cầm Thành đối với Pháp Lam có điều giảm đi đôi chút, dù sao Áo Bố Lai Ân có thể nói là người đứng đầu Pháp Lam!
“.Khi sáu vị Tháp Chủ còn lại chúng ta chạy tới Cầm Thành, Tư Long đã bị Cầm Đế Diệp Âm Trúc dùng thực lực cường đại chém đầu. Khi đó chúng ta mới biết được trước đây Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn Đại sư mặc dù bỏ mình nhưng Linh hồn ông lại bị Tư Long Phong ấn. Dù sao ông đã từng là thiên tài mạnh nhất từ trước tới nay của Pháp Lam, Linh hồn cũng không phải dễ dàng bị tiêu diệt như vậy. Mà Cầm Đế Diệp Âm Trúc đúng là được truyền thụ Linh hồn của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn Đại sư, cũng là đệ tử cuối cùng của Đại sư, giết Tư Long chính là vì thanh lý môn hộ”.
Những người không biết nội tình bên trong dĩ nhiên không biết, lúc này Áo Bố Lai Ân đã tận lực sửa lại thời gian. Thực ra từ lúc bọn họ cứu được Mã Lệ Na cũng đã biết những việc này.
“Tư Long đã chết, nhưng Pháp Lam Thất Tháp cũng không có khả năng vô chủ, trải qua chúng ta thương lượng, hơn nữa thân phận đặc thù của Diệp Âm Trúc, cuối cùng chúng ta sáu vị Tháp Chủ nhất trí quyết định, do Diệp Âm Trúc kế thừa vị trí Ám Tháp Tháp Chủ. Đây không chỉ khẳng định thực lực của hắn, đồng thời cũng bởi vì sự tôn kính của Pháp Lam đối với Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn Đại sư. Chúng ta tin tưởng, Đại sư trên trời có linh thiêng cũng muốn thấy xuất hiện như vậy”.
Nghe Áo Bố Lai Ân nhắc tới Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, vẻ mặt của Diệp Âm trúc lập tức trở nên ngưng trọng. Một câu nói sau cùng này của Áo Bố Lai Ân, Diệp Âm Trúc rất tán thành. Nếu như Linh hồn của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn không bị diệt, ông cũng mong muốn mình trở thành Ám Tháp Tháp Chủ. Điểm này Áo Bố Lai Ân nói rất đúng.
“Pháp Lam đã thật lâu không có cử hành một buổi lễ long trọng”.
Áo Bố Lai Ân tiếp tục nói:
“Chúng ta không có nhiều nghi lễ, nhưng trở thành Pháp Lam Tháp Chủ lại cần thông qua một khảo nghiệm. Khảo nghiệm này cho dù là chúng ta lúc trước kế thừa vị trí Tháp Chủ cũng đều đã từng trải qua, đó chính là, thông qua Bảo tháp khảo nghiệm. Đây là việc mà bất kể một vị Pháp Lam Tháp Chủ cũng không thể né tránh, bởi vì chỉ có vượt qua khảo nghiệm mới có năng lực mượn năng lực của Bảo tháp để bảo vệ Pháp Lam, bảo vệ Phong ấn viễn cổ. Âm Trúc”
Áo Bố Lai Ân nhìn sang Diệp Âm Trúc, gật đầu với hắn. Mặc dù nhìn không thấy nhưng Diệp Âm trúc có thể cảm giác được, khẽ gật đầu. Một khắc sau, thân thể hắn như được vật gì đó nâng lên, bay lên lễ đài cao ba mươi thước kia.
Ba mươi thước độ cao, có thể nói là cũng không có gì khó khăn với hầu hết người có mặt ở đây. Rất nhiều người chỉ cần vận chuyển Đấu Khí nhún người nhảy là có thể đạt được, Phong hệ Ma pháp sư càng có năng lực mượn sức gió trực tiếp bay lên. Thế nhưng, nếu muốn giống Diệp Âm Trúc y bay lên thong thả như vậnhưng lại không có phát ra bất cứ năng lượng nào, vậy không phải mỗi người đều có thể làm được.
Sáu vị Pháp Lam Tháp Chủ đều lẳng lặng mà nhìn, mặc dù bọn họ sớm đã biết kết quả, nhưng chưa đến quá trình đó, bọn họ vẫn có chút khẩn trương, dù sao lúc trước bọn họ kế nhiệm Tháp Chủ cũng đã trải qua khảo nghiệm này. Đều làm bọn họ tiếp nhận qua loại thống khổ này, cái này hoàn toàn đến từ lễ rửa tội ở Tinh thần thế giới, cũng không phải người thường có thể chịu được.
Nhè nhàng hạ xuống trên lễ đài, vẻ mặt Diệp Âm Trúc rất bình tĩnh, hắn trực tiếp ngồi xuống giữa đài, quang mang chợt lóe, Cổ Cầm màu trắng đã nhẹ nhàng xuất hiện trên tay hắn.
Mỗi một vị Quốc vương đều có thể mang theo mười tên tùy tùng, mà trong mười người mà Mã Tây Mạc mang đến có hai cha con, là cha con Khắc Lôi Tư Ba.
Biết phụ thân sẽ theo Mã Tây Mạc đến Pháp Lam xem lễ, Khắc Lôi Na gần như là đã cầu xin để có một xuất. Đương nhiên, nàng cũng không phải cầu xin phụ thân mình, mà là trực tiếp tìm tới Mã Tây Mạc Đại Đế. Không biết có phải là do Tô Lạp rời đi khiến Mã Tây Mạc rất quan tâm người con gái nuôi này, nên đã đồng ý.
Một khoảnh khắc trước đây, nàng rốt cuộc lần thứ hai thấy được nam nhân vẫn luôn quanh quẩn trong trí nhớ mình. Ngay cả Khắc Lôi Na tự mình cũng không biết là tâm trạng gì, nhưng có thể khẳng định, lần thứ hai nhìn thấy người này, sự vui sướng trong lòng nàng đã không thể khống chế được, mà người này là đầu sỏ gây nên nguy cơ của Quốc gia mình.
“Ba ba, cái gì là khảo nghiệm đến từ Bảo tháp? Hắn muốn làm gì?”.
Mang theo tâm trạng phức tạp, nhìn Diệp Âm Trúc anh tuấn như thần khẽ bay lên đài, Khắc Lôi Na nhịn không được hỏi phụ thân. Ánh mắt của nàng vẫn nhìn chăm chú vào mắt của Diệp Âm Trúc. Trong tiềm thức, có lẽ là mong muốn hắn có thể liếc mắt nhìn mình, thế nhưng lúc trước mới gặp hắn thì cặp mắt đó trong suốt, thế nhưng, hắn lúc này lại như không nhìn thấy gì hết.
Khắc Lôi Tư Ba truyền âm nói:
“không được nói gì hết, thời khắc này đối với Pháp Lam cực kỳ quan trọng. Về phần cần làm như thế nào, ta cũng không rõ lắm. Có người nói, Pháp Lam Thất Tháp đều có Ma lực của mình cũng hạch tâm của Pháp Lam. Bảy vị Tháp Chủ thực ra chính là bảy vị thủ hộ Thất Tháp, đương nhiên phải được Bảo tháp tán thành mới được. Mà tán thành này rốt cuộc là quá trình gì, thì đừng nói ta không biết, sợ rằng Bệ Hạ cũng không biết. Bởi vì, đây là lần đầu tiên Pháp Lam trong trăm nghìn năm qua công khai nghi thức kế thừa Tháp Chủ với bên ngoài. Xem ra, thực lực Diệp Âm Trúc so sánh cùng lần trước tại chúng ta Lam Địch Á Tư lại tiến bộ rất nhiều rồi! Ai, vì sao nhân tài như vậy, cũng không phải thuộc về Đế quốc chúng ta chứ?”.
Khắc Lôi Na nhíu mày nói:
“Không, không phải hắn không thuộc về Lam Địch Á Tư chúng ta. Mà là bởi vì chúng ta cho tới bây giờ cũng không tranh thủ hắn! Công chúa tỷ tỷ không phải là thê tử của hắn sao? Có mối quan hệ này, lẽ nào chúng ta sẽ không có thể cùng hắn hóa thù thành bạn sao? Mễ Lan Đế quốc cũng không có Công chúa trở thành thê tử của hắn nữa”.