An Nhã hơi sửng sốt, nói:
- Đúng vậy, cũng khá lâu rồi. Trừ bộ lạc Địa tinh thì Tinh linh tộc chúng ta
là những người di dân đầu tiên tới dãy núi Bố Luân Nạp. Âm Trúc, ngươi làm sao
vậy, muốn gì cứ nói thẳng đi. Chẳng lẽ chúng ta mà còn phải nói vòng vo sao?
Diệp Âm Trúc mỉm cười, lắc đầu nói:
- Không phải nói vòng vo. Đó là đệ muốn tìm phương pháp nói sao cho hợp lý
thôi. An Nhã tỷ, Cầm Thành có thể được như ngày hôm nay là có công của tỷ và
tinh linh tộc từ đầu tới cuối. Nếu như không có sự giúp đỡ của tỷ, Cầm Thành
quyết không thể nào có được dáng vẻ như hiện nay, lại càng không thể có được
sự ủng hộ của Ải nhân tộc và bộ lạc Địa tinh. Nhờ có tỷ và Tinh linh tộc, cùng
với những Đức Lỗ Y mới có thể khiến cho Cầm Thành trở nên cường đại. Các người
thực sự là những trụ cột của Cầm Thành, giúp đỡ đệ rất mực vô tư.
An Nhã đi tới bên cạnh Diệp Âm Trúc, nở một nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu tử ngốc, ngươi nói thế làm gì. Chưa nói đến tình cảm tỷ đệ chúng ta,
việc kiến thiết Cầm Thành này cũng là việc tốt đối với bản thân Tinh linh tộc
chúng ta mà. Đây là việc làm đôi bên cùng có lợi, ta cũng không tốt như ngươi
nói đâu.
Diệp Âm Trúc quả quyết nói:
- Đúng vậy mà. An Nhã tỷ, bất luận đệ có tới đâu, chỉ cần nghĩ rằng ở Cầm
Thành đang có tỷ, vậy là đệ có thể hoàn toàn an tâm làm những việc của mình.
Từ khi gặp nhau lần đầu ở Mễ Lan đế quốc tới giờ, chúng ta biết nhau cũng đã
khoảng mười năm rồi. Đệ vẫn luôn coi tỷ như người chị ruột. Tỷ và Tinh linh
tộc đã cống hiến thầm lặng nhiều như vậy, hôm nay đệ muốn tặng mọi người một
chút lễ vật, coi như một chút hồi báo nho nhỏ.
- Lễ vật?
An Nhã kinh ngạc nhìn Diệp Âm Trúc, sau đó đôi mắt mỹ lệ chợt tóat lên vẻ vô
cùng mừng rỡ, run giọng nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã mang nước suốt sinh mệnh về sao? Chẳng phải ngươi nói,
nước suối sinh mạng này đã bị ngươi hấp thu hết rồi cơ mà?
- Tỷ tỷ quả nhiên thông minh. Tỷ nói đúng, nước suối sinh mệnh này đã bị đệ
hấp thụ hết, nhưng nó cũng đã trở thành máu của đệ. Bất luận là vì Cầm Thành
hay vì để đối kháng với thâm uyên vị diện, Tinh linh tộc cũng cần phải trở nên
cường đại hơn.
Vừa nói, Diệp Âm Trúc vừa chậm rãi đi tới trước viễn cổ chi thụ, giơ tay phải
lên.
Lúc này, hắn không hề cảm giác được sinh mệnh khí tức do viễn cổ chi thụ phát
ra bởi vì sinh mệnh khí tức của bản thân hắn quả thực quá nồng đậm, hơn xa
viễn cổ chi thụ. Vậy nên khi hắn vừa tới, viễn cổ chi thụ đã phát ra cảm giác
cực kỳ thân thiết.
Hắn đã không còn được sinh mệnh khí tức của Viễn cổ chi thụ làm dịu như lần
trước nữa mà giờ này, chính sinh mệnh khí tức của hắn lại xoa dịu Viễn cổ chi
thụ.
Trong phút chốc, An Nhã hiểu Diệp Âm Trúc định làm gì. Nàng không hề ngăn cản,
nhưng đôi mắt nàng đã trở nên nhòa đi.
Đã bao nhiêu năm, biết bao nhiêu năm đã trôi qua, Tinh linh tộc chưa bao giờ
đạt tới trình độ này. Nàng biết, một khắc sau, Tinh linh tộc sẽ chào đón một
chương mới, thể hiện thực lực chân chính của Tinh linh tộc.
Thời đại viễn cổ, khi Đông Long lục địa và Tây Long lục địa vẫn chưa va chạm,
khi nhân loại trên thế giới này vẫn chỉ là những sinh vật cực kỳ nhỏ bé, yếu
ớt, Tinh linh tộc đã cùng đứng ở vị thế đỉnh cao, đối lập với Long tộc và Thú
nhân tộc.
Nhưng tại sao hiện giờ Tinh linh tộc lại không còn ở cấp bậc cao nhất với Thú
nhân tộc và Long tộc nữa? Bởi vì họ đã mất đi bổn nguyên (nguồn) ủng hộ cường
đại nhất. Còn việc Diệp Âm Trúc muốn làm bây giờ, chính là đem lại bổn nguyên
ủng hộ đó cho TInh linh tộc.
Là Tinh linh nữ vương, An Nhã sao có thể không kích động cơ chứ? Bất kể là đối
với nàng hay đối với toàn Tinh linh tộc, đây đều là một thời khắc mang tính
lịch sử.
Bổn nguyên trở về, có nghĩa là Tinh linh tộc một lần nữa sẽ quật khởi.
Khi đó, hết thảy đều sẽ phát sinh biến hóa.
Một tia nước nhu hòa xẹt qua ngón tay Diệp Âm Trúc. Trong phút chốc, một tơ
máu xuất hiện trên ngón tay trỏ của hắn. Diệp Âm Trúc khẻ búng tay, một giọt
máu đỏ tươi giống như hồng bảo thạch mang theo mùi hương và sinh mệnh khí tức
nồng đậm, rơi lên Viễn cổ chi thụ.
An Nhã nhắm hai mắt lại. Giờ khắc này, nàng cảm thấy bên ngoài đã xảy ra những
biến hóa long trời lở đất. Hết thảy xung quanh đã trở nên thay đổi, không còn
rét lạnh nữa mà chỉ có sinh mệnh kêu gọi. Sinh mệnh khí tức khổng lồ trong
giọt máu sau khi dung nhập vào Viễn cổ chi thụ đã khiến từng búp, từng cành
của Viễn cổ chi thụ bừng tỉnh, vươn dài lên.
Khắp Tinh linh sâm lâm (rừng rậm) đều bắt đầu run rẩy. Nhưng tinh linh đều lập
tức nhìn về phía Viễn cổ chi thụ, đều gần như đều điên cuồng chạy về phía Viễn
cổ chi thụ. Một loại tín hiệu đặc biệt đang tràn ngập sâu trong nội tâm bọn
họ.
Nước mắt của vô số tinh linh giờ đã rơi xuống.
Mới không lâu thôi, Tinh linh tộc đã gặp phải hiểm họa diệt vong.
Mới không lâu thôi, bọn họ đã suýt nữa trở thành những kẻ lang thang không nhà
không cửa.
Nhưng cũng vừa mới đó, Tinh linh tộc đã trở lại huy hoàng. Giờ khắc này quả
thực đã trở lại sao?
Viễn cổ chi thụ đang yên lặng bỗng trong nháy mắt biến thành màu phỉ thúy
(ngọc bích). Sinh mệnh khí tức vô cùng khổng lồ phóng lên cao, mỗi lần năng
lượng khổng lồ dao động đều làm cho không khí như đang ca hát.
Dường như trong nháy mắt, tất cả năng lượng đều tụ tập toàn bộ ở đây.
Cây sinh mệnh được kích thích, bắt đầu tiến hành bổn nguyên biến hóa. Có thể
thấy vô số cành con đang vươn ra, có thể thấy thân cây đang sinh trưởng một
cách tráng kiện. Viễn cổ chi thụ trở nên to lớn với tốc độ kinh người.
Cành cây càng trở nên tráng kiện, ngọn cây càng thêm khổng lồ. Còn tất cả các
cây cối trong Tinh linh sâm lâm đều như sống dậy, nhổ rễ của mình ra khỏi đất
đá, chậm rãi di động ra bên ngoài, tạo ra không gian đủ rộng lớn cho Viễn cổ
chi thụ.
Cành là sinh sôi, nảy nở cọ xát vào nhau sinh ra những thanh âm như hòa nhạc.
Sinh mệnh khí tức khổng lồ khiến mỗi gốc cậy trong Tinh linh sâm lâm đều như
ca múa vui vẻ.
Một vầng hào quang màu bích lục từ Viễn cổ chi thụ không ngừng phát ra. Còn
thể tích của Viễn cổ chi thụ chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã trở nên to lớn
gấp mười lần, trở nên cực kỳ khổng lồ.
Dù đứng trên bầu trời nhìn xuống dãy núi Bố Luân Nạp cũng sẽ thấy nó là đầu
tiên.
Mười hai vị trưởng lão Tinh linh tộc đã tới sau lưng An Nhã từ lúc nào. Bọn họ
không nhắm mắt lại giống như An Nhã mà đang kịch liệt run rẩy, mỗi lần run rẩy
thì tâm tình lại càng thêm kích động.
Thanh âm của Đại trưởng lão Tinh linh tộc đã trở nên cực kỳ kích động:
- Vĩnh hằng chi thụ, đây là Vĩnh hằng chi thụ. Bổn nguyên của Tinh linh tộc
rốt cuộc đã một lần nữa giáng lâm trong gia viên chúng ta. Từ giờ khắc này,
Tinh linh tộc đã sống lại, thực sự đã sống lại rồi.
Nhị trưởng lão Tinh linh tộc thậm chí còn hưng phấn hơn cả Đại trưởng lão,
nhìn thấy vầng hào quang màu bích lục, sợ hãi than:
- Tự nhiên chúc phúc. Đây là tự nhiên chúc phúc của Vĩnh hằng chi thụ. Chỉ
khi có tự nhiên chúc phúc, cây cối mới có thể tự thoát khỏi trói buộc của đất
đá, bọn họ là người bảo vệ cho Tinh linh tộc chúng ta, là đồng bọn của chúng
ta.
Đắm chìm trong hào quang màu bích lục của Vĩnh hằng chi thụ, tất cả cây cối
trong tinh linh sâm lâm đều sinh trưởng rất nhanh. Mặc dù tốc độ sinh trưởng
của chúng không thể so sánh với tốc độ của Vĩnh hằng chi thụ nhưng cũng nhanh
hơn rất nhiều so với chúng trước kia.
Tất cả các cổ thụ trong Tinh linh sâm lâm đều di động ra phía ngoài, vô hình
trung đã mở rộng phạm vi của Tinh linh sâm lâm ra rất nhiều.
May là các tộc vì để không quấy rầy lẫn nhau nên lãnh địa đều có khoảng cách
nhất định. Khoảng cách gần nhất tới Tinh linh tộc là Địa tinh bộ lạc. Vì vậy,
mặc dù Tinh linh sâm lâm có dị biến nhưng cũng không hề gây ra biến động gì
lớn tới các tộc khác của Cầm Thành.
Được mười hai trưởng lão dẫn dắt, gần như toàn bộ tộc nhân Tinh linh đều đã tụ
tập ở đây, đúng vào lúc Tinh liinh sâm lâm đang mãnh liệt biến hóa. Bọn họ đều
quỳ rạp xuống bái lại về hướng Vĩnh hằng thi thụ. Đây chính là bổn nguyên của
bọn họ, tượng trương cho sự quật khởi của Tinh linh tộc.
Những Tinh linh hơi nhiều tuổi một chút đã từng trả qua thời kỳ tăm tối nhất,
đó là lúc Tinh linh tộc suýt nữa bị diệt vong. Bọn họ không bao giờ nghĩ rằng
Tinh linh tộc còn có ngày quật khởi, thậm chí còn cường đại hơn trước kia.
Vĩnh hằng chi thụ đem tới cho Tinh linh tộc, không chỉ là biến hóa Tinh linh
sâm lâm, mà còn đem tới thay đổi nhảy vọt về chất lượng.
Các tộc Đức Lỗ Y cũng đều vui mừng tới chúc mừng bọn họ. Đám Tinh linh vẫn quỳ
lạy trên mặt đất, Nước mắt hạnh phúc của bọn họ đã ướt đẫm cả mảng đất trước
mặt.
Đúng lúc đó, An Nhã vẫn một mực nhắm mắt đứng sau lưng Diệp Âm Trúc, đột nhiên
biến thành một luồng hào quang màu xanh biếc phóng lên cao. Năng lượng dao
động khổng lồ trong nháy mắt đã tới đỉnh của Vĩnh hằng chi thụ, ánh sáng giao
thoa cực kỳ tráng lệ.
Năng lượng dao động khổng lồ phóng lên cao, còn thân thể An Nhã trong nháy mắt
đã tới bầu trời phía trên Vĩnh hằng chi thụ, hoàn toàn chìm đắm trong hào
quang khổng lồ xanh biếc kia. Từ sau lưng nàng chợt từ từ tách ra một đôi cánh
màu xanh nhạt, chậm rãi mở ra.
Còn trên trán nàng cũng xuất hiện một dấu hiệu màu phỉ thúy.
Thân hình to lớn của Vĩnh hằng chi thụ giật giật, một số bộ phận phía dưới
không ngờ lại dần chuyển biến thành hình người.
- Tinh linh bổn nguyên cuối cùng đã thức tỉnh rồi. Mùa xuân của Tinh linh tộc
sắp tới. Huyết mạch Tinh linh vương, ta sẽ ban cho ngươi lực lượng bổn nguyên
nhất của Tinh linh tộc, dẫn dắt Tinh linh tộc càng trở nên cường đại, để chiến
đấu bảo hộ cho hòa bình và tôn nghiêm của Tinh linh tộc.