Mã Lương trầm tư nói : “ Như vậy không đúng a ! Với thực lực của ngươi , hẳn là đã biết bí mật của Đông long phái chúng ta chứ . Nếu ngươi đã không biết , ta cũng không tiện nói, sau này hãy để cho Tần tông chủ nói với ngươi vậy . Ngươi chỉ cần nhớ kỹ , hết sức cẩn thận , sau này cứ cố gắng tu luyện đề cao thực lực của mình là được . Chúng ta đều ở tại Mễ lan học viện , sau này có thể chiếu cố lẫn nhau . Mà này , một đệ tử của kỳ tông cũng đã tiến vào học viện , đồng niên với chúng ta , trong đại hội so tài tân sinh hắn cũng tham gia , là chủ tướng không gian hệ . Chắc ngươi cũng chưa bao giờ gặp hắn nhỉ , để lúc nào rảnh ta dẫn ngươi đi . Thương thế của ta đại khái trong vòng một tuần mới có thể bình phục , hoàn toàn có thể tham gia cuộc chiến bảo vệ biên cảnh năm nay . Lúc đấy chúng ta có thể sóng vai tác chiến “ .
Rời khỏi khu túc xá của triệu hoán hệ , trong lòng Diệp Âm Trúc tràn đầy sự nghi hoặc . Bí mật của Đông long bát tông là gì đây ? Tại sao ông nội không nói cho mình biết , cả Tần gia gia cũng không nói qua . Lần này việc ba ba rời Bích không hải cùng mình xem ra cũng có thể liên quan đến Đông long bát tông .
Rời Bích không hải tiến vào đại lục một thời gian , Diệp Âm Trúc đã trưởng thành không ít , suy nghĩ cũng chín chắn hơn , nhất là khi hắn tiến vào kiếm đảm cầm tâm cảnh giới .
Vừa về đến ký túc xá , Diệp Âm Trúc ngửi được mùi thơm của thức ăn bay ra , bụng hắn cũng đồng thời phản ứng sôi lên ùng ục . Hắn bây giờ mới cảm thấy đói bụng .
“ Âm Trúc , ngươi quay về đúng lúc lắm , kịp đến bữa ăn . Ta cũng vừa mới nấu xong “ . Bước vào cửa , Âm Trúc đã đụng ngya Tô Lạp , chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo tới bàn ăn .
Bữa ăn hôm nay có tứ thái nhất thang ( bốn món ăn mặn và một bát canh ) , lại đầy đủ thịt cá , quả là bữa mỹ thực tốt nhất của hai người từ trước đến nay .
“ Tô Lạp , ngươi ... “ .
Tô Lạp mỉm cười nói : “ Ta cái gì ? Ăn cơm đi , ta không muốn nghe ngươi nói nhảm nữa . Nhìn này “ . Vừa nói , thân thể hắn có quan mang lóe lên một cái , khiến Diệp Âm Trúc hoa mắt , trong lòng hắn cũng chưa sáng tỏ Tô Lạp muốn chứng minh điều gì thì đã thấy Tô lạp trong chớp mắt tách ra làm hai người cười nhìn hắn rồi nhanh chóng nhập lại làm một .
Âm Trúc hoảng sợ tới gần Tô Lạp , hỏi với giọng quan tâm : “ Tô Lạp , ngươi bị sao vậy ? “ .
Tô Lạp cười nói : “ Đồ ngốc , đây là hiệu quả vĩnh hằng thế thân khôi lỗi ! Vính hằng thế thân khôi lỗi một khi sử dụng sẽ cùng chủ nhân dung nhập làm một thể , chỉ cần bị công kích hay do ý niệm ta khống chế , tùy lúc có thể biến thành hư ảo thân thể . Ta phát hiện nó có thể miễn dịch hết tất cả công kích vật lý hay công kích bằng đấu khí , còn có thể giúp tốc độ ta gia tăng . Thật sự nó rất thích hợp cho thích khách sử dụng “ .
“ Kỳ diệu , quá kỳ diệu . Ngươi chẳng phải là vô địch rồi sao ? “ .
Tô Lạp bật cười nói : “ Sao có khả năng ấy được ! Còn có ma pháp có thể tấn công được ta . Vĩnh hằng thế thân khôi lỗi không có khả năng chống đỡ ma pháp công kích , chỉ có thể dựa vào đấu khí của chính ta thôi . Được rồi , ăn cơm đi ! “.
Sắc , hương , vị của bữa ăn khiến Diệp Âm Trúc cắm cúi ăn , không hề ngẩng lên một lần . Hắn cũng không phát hiện được kể từ khi mình đưa vĩnh hằng thế thân khôi lỗi cho Tô Lạp , tâm tình Tô Lạp cũng đã xuất hiện những biến hóa không nhỏ . Thần sắc của Tô Lạp và ánh mắt nhìn hắn đều trở nên nhu hòa hơn rất nhiều .
Sáng sớm , ánh mặt trời chiếu rọi đem đến sinh cơ cho các tân sinh của Mễ lan học viện . Diệp Âm Trúc đã đi tới phòng học dành cho năm thứ nhất của thần âm hệ . Hôm nay là ngày đầu tiên đi học , hắn rất háo hức muốn biết tại Mễ lan học viện có thể học được thêm những điều gì . Đồng thời hắn đến sớm cũng do một nguyên nhân khác .
Các mỹ nữ của thần âm hệ bây giờ mới lục đục đi ra , Diệp Âm Trúc gặp được Hải Dương cùng các bạn đồng niên của mình như Lam Hi , Tuyết Linh , Khổng Tước .
“ Các ngươi muốn loại thưởng phẩm gì đây ? Đáng tiếc chỉ có ba kiện , không thể cấp cho các ngươi mỗi người một kiện “ . Diệp Âm Trúc nói với tứ nữ . Ngày hôm qua sau khi trận đấu chấm dứt , Phất Cách Sâm cũng đã nói sáng nay chủ tướng của ba học hệ đoạt giải có thể đến bảo khố của học viện lựa chọn thưởng phẩm .
Tứ nữ nhìn nhau , Lam Hi kinh ngạc hỏi : “ Âm Trúc , đó là thưởng phẩm viện trưởng dành cho các chủ tướng mà ? “ .
Diệp Âm Trúc cười nói : “ Chúng ta cùng nhau tham gia mà ! Thu được thưởng phẩm đương nhiên mọi người đều có phần , ta không thể độc chiếm được . Thưởng phẩm quý nhất đối với ta là sau này không cần nộp học phí cùng túc xá phí “ .
Hải Dương lắc lắc đầu nói : “ Ta không cần những thứ này , các ngươi cứ ở lại thương lượng đi , ta đi học trước đây “ . Nói xong , không đợi Diệp Âm Trúc mở miệng , nàng xoáy người rời khỏi phòng học dành cho năm thứ nhất .
Khổng Tước hừ lạnh một tiếng , nói : “ Lúc nào cũng làm ra vẻ lạnh lùng như vậy , chả giống ai cả . Ừm , xem nào ... hình như ta thấy bản thân cũng không cần thêm vật gì cả “ .
Tuyết Linh và Lam Hi nhìn nhau hội ý rồi đồng thời gật đầu . Tuyết Linh cười nói : “ Âm Trúc , hảo ý của ngươi chúng ta xin nhận . Bất quá chúng ta hiện giờ không thiếu thứ gì cả . Huống chi nếu không có ngươi chúng ta cũng không tham gia đại hội lần này . Để đạt được kết quả cuối cùng , ngươi đã nỗ lực rất nhiều , trong khi chúng ta chỉ biết giương mắt lên nhìn . Trong các trận đấu , nếu không có ngươi chiếu cố , sợ rằng chúng ta đều trọng thương rồi , những phần thưởng này dành cho ngươi là xứng đáng nhất “ .
Lam Hi cũng gật đầu đồng ý : “ Đúng vậy , Âm Trúc , ngươi chỉ cần nhớ là đã nhận lời dạy ta đạn cầm là được “ .
“ Được rồi “ . Âm Trúc có chút bất đắc dĩ đáp . “ Ta cũng không làm khó các ngươi nữa , nếu sau này có việc gì khó giải quyết , hãy đến nói với ta “ .
Trong bảo khố của Mễ lan học viện , số lượng ma pháp vật phẩm so với bảo khố của hoàng gia Mễ lan đế quốc xem ra cũng không ít hơn a ! Các quý tộc và hoàng gia Mễ lan đế quốc đã tăng nơi đây không biết bao nhiêu tặng phẩm , trải qua mấy trăm năm tích góp giờ nhiều không kể xiết .
Diệp Âm Trúc , Mã Lương cùng Nội Tư Tháp phải qua ba vòng kiểm tra gắt gao cộng thêm một đại môn được duy trì cường địa phòng ngự ma pháp mới đến được đây . Phất Cách Sâm lẩm nhẩm đọc chú ngữ , đóng lại cánh cửa đại môn phía sau , mỉm cười nói : “ Tốt lắm . Bây giờ các ngươi có thể tự do lực chọn . Nơi này có không ít ma pháp vật phẩm cùng vũ khí bình thường song cũng có những tinh phẩm , việc lựa chọn còn tùy vào vận khí cùng sự quan sát của các ngươi “ .
Nơi này chỉ có viện trưởng học viện mới có thể mở ra , nếu không cho dù là cửu cấp ma thú công kích cũng không suy chuyển . Tàng bảo khố rất lớn , các vật phẩm được phân theo từng loại tính năng , chất lên như núi , đa số đều lóe lên bảo quang , nhìn qua muốn hoa cả mắt . Các loại nguyên tố ba động ở nơi đây cũng không tuân theo bất kỳ quy tắc nào , khiến người ở bên trong có cảm giác không thoải mái .
“ Khải giáp của ta đã bị tiểu tử Diệp Âm Trúc phá hủy , vậy ta sẽ đi tìm một bộ khải giáp mới “ . Nội Tư Tháp trong đầu đã xác định được mục tiêu của mình , trực tiếp đi về bên trái nơi có các loại vật phẩm phòng ngự .
Mã Lương mỉm cười nói : “ Ta đã có một kiện ma pháp phòng ngự thuộc loại bảo vật , bây giờ nên kiếm thứ gì có thể giảm bớt sự tiêu hao của pháp lực là tốt nhất “ . Với thực lực của hắn bây giờ muốn sử dụng ngân long lục khí quả thật quá miễn cưỡng , tự nhiên nóng lòng muốn tìm thứ mình cần . Mã Lương đi về phía bên phải có một núi ma pháp vật phẩm để tìm kiếm .
“ Âm Trúc , vậy còn ngươi ? Ngươi có ba sự lựa chọn “ . Phất Cách Sâm hướng tới Diệp Âm Trúc mỉm cười nói .
Âm Trúc có chút mờ mịt hỏi : “ Sư phụ , ta cũng không biết nên lấy thứ gì bây giờ , người có thể chọn giúp ta được không ? “ .
Phất Cách Sâm cười nói : “ Như vậy không được , ta không được phép giúp ngươi . Nếu ta làm vậy người khác lại bảo ta thiên vị cho đệ tử của mình a ! Ngươi hãy tự mình lựa chọn đi . Ta chỉ có thể nhắc ngươi điều này , lắm lúc vật càng không nổi bật lại càng trân quý “ .
Diệp Âm Trúc trong lòng máy động , hỏi : “ Sư phu , vậy trong này có cầm không vậy ? “ . Cầm tông ngũ trương cổ cầm hắn đều đã đánh mất , hiện trong tay chỉ có hải nguyệt thanh huy cầm , bất quá với cầm khúc , muốn đạt hiệu quả cao nhất phải dùng loại đàn phù hợp .
Phất Cách Sâm vẫn mỉm cười nói : “ Có thể có , nơi này nhiều vật lắm , ta cũng không nhớ rõ được . Ngươi hãy tự đi tìm đi . Ta ra trước , một giờ sau quay lại đón các ngươi . Nhớ kỹ , các ngươi chỉ có một giờ thôi , đến lúc đó bất luận đã lựa chọn xong hay chưa , các ngươi đều phải theo ta ra ngoài . Các ngươi cũng không nên mang theo những thứ không thuộc về mình , các vật phẩm ở đây đều có ấn ký , chỉ có ta mới có thể giải trừ . Sau khi ta giải trừ xong các ngươi mới sử dụng được “ .