Cầm Đế

Chương 90 - Cầm Trung Thần Khí ( Phần 2 )

Mặc dù chỉ là sát qua , không có tiếp xúc nhưng trong nháy mắt toàn thân Diệp Âm Trúc cũng có cảm giác lạnh như băng . Chẳng lẽ tử tinh cự kiếm đang bài xích nó chăng ? Khi hắn xoay người nhìn lại tử tinh cự kiếm , từ thân kiếm tỏa ra khí tức khiến cho người ta có cảm giác nó là quân lâm thiên hạ .

“ Âm Trúc , sao vậy ? “ . Mã Lương và Nội Tư Tháp cơ hồ cùng chạy tới .

Diệp Âm Trúc không chút dấu diếm kể lại sự việc vừa phát sinh làm hai người kia trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái . Mã Lương nói : “ Chủy thủ này xem ra có vẻ tốt đấy , ta rất thích , đáng tiếc ta không phải võ sĩ . Còn về phần thanh kiếm này , ta không dám sở hữu , cho dù nó tốt đấy mà không có cách nào sử dụng thì lấy về để làm gì ? Âm Trúc , ngươi nên tỉnh táo lựa chọn “ .

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói : “ Sự lựa chọn của ta sẽ không thay đổi . Bất luận nói thế nào , ta rất thích nó . Được rồi , các ngươi cứ tiếp tục tuyển chọn tiếp đi , ta đã chọn được hai vật này rồi . Dù sao với tính cách của Nội Tư Tháp chắc cũng không thích dùng chủy thủ đúng không ? “ .

Nội Tư Tháp cười ha hả , nói : “ Ngươi hiểu ta rõ đấy . Ta đã chọn được thưởng phẩm thích hợp rồi , ở ngay bên kia , để ta mặc vào cho các ngươi xem “ . Nói xong hắn vội chạy đi . Mã Lương cũng rời khỏi , tiếp tục tìm kiếm vật phẩm thích hợp cho mình .

Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi , đã sắp hết một canh giờ mà Diệp Âm Trúc vẫn chưa tìm được kiện vật phẩm thứ ba phù hợp với mình . Hắn đại khái đã xem hết một vòng tàng bảo khố mà chưa thấy cây cổ cầm nào , hơn nữa ngoài tử tinh cự kiếm và hắc nhận chủy thủ ra , hắn chưa phát hiện ra một kiện ma pháp vật phẩm hay vũ khí nào thu hút sự chú ý của mình .

“ Nơi này hảo đồ vật thật nhiều , đáng tiếc chỉ có thể lấy được hai kiện . Âm Trúc , ngươi đã thấy thứ mình cần chưa ? “ . Mã Lương đi tới bên cạnh Diệp Âm Trúc , hỏi .

“ Vẫn chưa , còn một lần lựa chọn mà ta chưa biết lấy cái gì . Ta muốn có một cây cổ cầm mà chưa thấy “ .

“ Có lẽ ngươi chưa tìm kỹ thôi , nơi này vật phẩm nhiều lắm , vừa rồi ta cũng thấy một số loại nhạc khí , như thế nào nơi đây lại không có cổ cầm ? “ . Nói đến đây , Mã Lương thấp giọng hỏi : “ Mà chẳng lẽ cầm tông các ngươi không có loại phương pháp tìm cầm đặc thù nào sao ? “ .

Nghe hắn nói như vậy , hai con mắt của Diệp Âm Trúc sáng ngời . Đúng vậy ! Làm sao mình có thể quên được phương pháp ấy nhỉ ? Hắn lập tức hành động luôn , gọi hải nguyệt thanh huy cầm từ không gian giới chỉ ra , tả thủ đặt trên ngực , hữu thủ nhanh chóng khảy đàn . Ma pháp lực màu vàng bắt đầu xuất hiện từ tứ chỉ trên hữu thủ của hắn , ngón tay hắn xẹt qua cầm huyền , một âm thanh trầm thấp vang lên ‘ Oong ‘ .

Tàng bảo khố là một không gian khép kín , tiếng đàn trong nhất thời vang vọng khắp nơi . Khi tiếng đàn vang lên , hữu thủ của Diệp Âm Trúc giữ nguyên trên cầm huyền , chăm chú lắng nghe , tinh thần tập trung cao độ . Đột nhiên trong mắt hắn ánh lên một đạo quang mang vui vẻ , bước nhanh về một phương hướng .

Khi học về cầm , Tần Thương đã nói qua cho hắn , cổ cầm tốt khi nghe tiếng đàn từ một cổ cầm khác phát ra sẽ sinh ra cộng minh , nhưng tiếng cộng minh này chỉ có thần âm sư mới có thể nghe được tại khi đó âm luật có chấn chiến . Khi tiếng đàn từ hải nguyệt thanh huy cầm phát ra , hắn quả nhiên nghe được một đạo thanh âm phản ứng lại .Tiếng đàn cộng minh vô cùng thanh thoát , trong khi đại đa số các loại cổ cầm âm thanh đều trầm thấp . Diệp Âm Trúc tự tin mình không nghe nhầm , cổ tranh và tỳ bà mặc dù cũng là huyền nhạc ( nhạc khí có dây ) nhưng thanh âm lại thiếu đi sự uyển chuyển du dương so với cổ cầm , không biết cổ cầm này thuộc loại gì đây ?

Đi theo sự chỉ dẫn của tiếng đàn , rất nhanh chóng Diệp Âm Trúc di chuyển ngoằn nghèo qua các ngõ ngách của tàng bảo khố . Mã Lương cũng tò mò đi theo sau hắn . Phía trước các loại bảo vật có rất nhiều , để bừa bãi , lộn xộn nhưng cũng không thấy một cây cổ cầm nào cả . Diệp Âm Trúc thu hồi hải nguyệt thanh huy cầm , một bên dựa vào ma pháp lực phụ trợ thính lực , một bên cảm nhận phương hướng tiếng đàn phát ra . Rốt cuộc hắn cũng phát hiện tiếng đàn phát ra từ nơi đâu , thật bất ngờ là từ một giới chỉ . Giới chỉ này hình dạng rất đơn giản , làm bằng hoàng ngọc , nhìn qua không chút ánh sáng nhưng tiếng đàn cộng minh quả thực từ nó phát ra .

“ Đây là một không gian giới chỉ “ . Diệp Âm Trúc nhanh chóng phán đoán , đồng thời trong lòng hắn cảm thấy kinh hãi không ít . Ở trong không gian giới chỉ àm vẫn có thể cộng minh với tiếng đàn từ hải nguyệt thanh huy cầm phát ra , không biết đây là loại cổ cầm gì a ? Thật khó có thể tin nổi . Bất luận là bây giờ hắn không làm mất ngũ kiện cổ cầm của cầm tông thì chỉ cần cho vào không gian giới chỉ , tuyệt đối sẽ không có cảm giác gì . Nhưng cổ cầm này lại không như vậy , đoán già đoán non một hồi hắn cũng chịu không thể biết được .

Cầm lấy giới chỉ , Diệp Âm Trúc thử dụng tinh thần lực câu thông . Bình thường mà nói , khi không gian giới chỉ chưa nhận chủ , cho dù có tinh thần lạc ấn thì ma pháp sư đều có thể dùng tinh thần lực của chính mình câu thông với giới chỉ , thấy được bên trong đó có gì . Đương nhiên nếu không gian giới chỉ àm không có tinh thần lạc ký thì cũng có thể khẳng định bên trong cũng chẳng có vật gì đáng giá .

Nhưng có lẽ khái niệm đó chưa chắc đã đúng trong trường hợp này . Diệp Âm Trúc dễ dàng tìm được mục tiêu của mình , dưới sự thúc giục của tinh thần lực , quang mang từ giới chỉ lóe ra , một cây cổ cầm đã lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn . Đó là một cây đàn toàn thân phụ thânnh sắc , hình dáng rất cổ , bảy dây cầm huyền trong suốt thông thấu , chẳng biết làm bằng thứ gì nữa , một vấng sáng màu phụ thânnh sắc nhàn nhạt lưu chuyển quanh thân cổ cầm , khiến Âm Trúc phảng phất cảm giác được sự bi thương trong nó .

Sự cộng minh của cầm huyền vẫn tiếp tục diễn ra , tự ô yêt , tự khinh ngâm , mặc dù không phải là loại bát huyền nhưng tiếng đàn phát ra sang sảng khiến lòng người câu túy , rơi vào trạng thái tọa vong vô ngã .

Một tay cầm cây đàn , tay kia khẽ gảy , Diệp Âm Trúc cả người ngốc trệ . Giờ phút này trong mắt hắn tràn ngập những tia nhu tình . Đó là trầm mê , hoàn toàn trầm mê . Mã Lương đứng ở phía sau không lâm vào trạng thái như hắn , mặc dù không hiểu nhiều về cầm nghệ nhưng hắn biết Diệp Âm Trúc đang tiến vào một cảnh giới đặc thù do cây cổ cầm kỳ dị tạo ra . Cổ cầm không có nguyên tố ba động xung quanh nhưng đã có tâm tình thì bất luận là vũ khí hay phòng cụ đều thuộc loại ma pháp vật phẩm . Chúng cũng phân biệt thành năm cấp bậc là : phổ khí , tinh khí , linh khí , hồn khí , thần khí . Trong đó vật phẩm thuộc đẳng cấp hồn khí và thần khí đều có tâm tình . Tâm tình sinh ra bởi bên trong vật phẩm đó có linh hồn tồn tại , chẳng hạn như hồn khí cực phẩm ngân long lục khí thì có sự cao quý , uy phách của ngân long .

Lúc này , trước mặt là phụ thânnh sắc cổ cầm , Mã Lương cảm thấy tâm tình của cây đàn vô cùng nồng đậm , cho dù là ngân long lục khí cũng không có cách nào so sánh . Rốt cuộc Âm Trúc đã tìm được loại ‘quái vật’ gì đây không biết ?

Đúng như Mã Lương dự đoán , Diệp Âm Trúc lúc này hoàn toàn đắm chìm vào một cảnh giới đặc thù . Đó là một không gian phụ thânnh sắc , tuy rộng lớn nhưng hoàn toàn trống rỗng , chỉ có cây cổ cầm không ngừng ngân nga .

Bình Luận (0)
Comment