Cầm Đế

Chương 96 - Bát Giai Đích Mỹ Nữ ( Phần 4 )

Tử nhíu mày : “ Lễ vật ? Ta không cần lễ vật “ .

Diệp Âm Trúc cười nói : “ Mặc dù ta không biết ngươi có thể dùng nó hay không nhưng ta đảm bảo ngươi sẽ rất thích nó . Bất quá ngươi cũng phải cẩn thận , nó rất lớn “ . Vừa nói , hắn vừa giơ tả thủ lên , quang mang chợt lóe từ không gian giới chỉ . Một đạo lam quang vô cùng lớn xuất hiện trước mắt hai người .

“ Uỳnh “ . Tử tinh cự kiếm chạm đất khiến cả một vùng chấn động .

Tử bước lai gần , hai tay cầm chuôi kiếm chậm rãi nâng lên . Diệp Âm Trúc cảm thấy kinh ngạc vô cùng , mặc dù biết khí lực của Tử vô cùng lớn nhưng hắn hoàn toàn không thể ngờ Tử chỉ bằng hai tay có thể nâng tử tinh cự kiếm lên , mặc dù nhìn qua thấy hắn phải cố hết sức , nhưng dù sao cũng đã làm được . Khi có được thanh kiếm này , Diệp Âm Trúc đã thử nâng nó lên nhưng cho dù hắn có sử dụng toàn bộ đấu khí cũng không thể khiến thanh kiếm xê dịch một phân .

“ Tử tinh , đúng là tử tinh rồi “ . Thanh âm Tử tràn ngập sự kích động , hữu thủ chậm rãi vuốt ve thân kiếm , ánh mắt kiên định vốn có nay xuất hiện một đạo lệ quang , thậm chí thân thể cũng có chút run rẩy .

“ Tử , ngươi không sao chứ ? Đáng tiếc nó thật sự quá lớn . Mà ta nhớ lần trước ngươi có một thanh trọng kiếm mà “ . Nói đến đây , Diệp Âm Trúc có chút nghi hoặc không hiểu , tử tinh mặc dù là trọng kiếm , nhưng khối lượng quả thực quá lớn . Tử có thể nói là một người to lớn nhưng so với nó quả thật quá nhỏ bé , ngay cả chuôi kiếm mà tay của Tử cũng không thể cầm được hết .

“ Âm Trúc , cám ơn ngươi “ . Tử nói . Âm Trúc kinh ngạc phát hiện trên mặt Tử dàn dụa nước mắt . Tử khóc ? Chẳng lẽ chỉ vì một thanh kiếm mà Tử khóc sao ?

“ Tử , ngươi làm sao vậy ? “ .

Tử lắc đầu , trên khuôn mặt lạnh như băng nở ra một nụ cười hiền hòa : “ Ta đang rất cao hứng . Âm Trúc , ngươi có biết không , thanh kiếm này đối với ta vô cùng , vô cùng quan trọng . Ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi có nó không ? “ .

Diệp Âm Trúc gật đầu đáp : “ Đương nhiên có thể , đây là thưởng phẩm ta lấy được trong bảo khố của Mễ lan học viện khi đạt chức quán quân . Lúc mới gặp ta cảm thấy nó vô cùng kỳ lạ , nó gây cho ta một cảm giác uy nghiêm và thân thiết . Hoa văn của nó cũng biến hóa cho ta thấy hai chữ ‘ Tử tinh ‘ . Không biết tại sao ta lại có cảm giác rất thích nó và ta đoán ngươi cũng sẽ thích nên quyết định chọn nó làm lễ vật tặng ngươi . Đáng tiếc là ta chỉ có một không gian giới chỉ do An Nhã tỷ tỷ cho , nếu dư một cái sẽ đưa ngươi ngay , không biết ngươi định xử lý đại kiếm này như thế nào đây ? “ .

Tử cười , ngửa mặt lên trời mà cười ha hả , phảng phất nội tâm đang rất kích động , có chút điên cuồng gào thét : “ Thiên ý , đúng là thiên ý quyết định tử tinh cự kiếm đến được với ta . Âm Trúc , ngươi có biết tại sao ngươi cảm thấy quen thuộc với tử tinh cự kiếm không ? Đó là bởi vì trên người ngươi có khí tức của ta . Đồng đẳng bổn mệnh khế ước khiến ngươi có một phần lực lượng của ta “ .

Diệp Âm Trúc chợt nói : “ Theo lời ngươi ta cũng thấy gần đây lực lượng bản thân tăng rất mạnh , vừa rồi trên vai ta còn xuất hiện một tầng tinh thể màu tím , đó cũng có phải là lực lượng của ngươi sao ? Tử , ngươi có thể nói cho ta biết lai lịch của thanh kiếm này được không ? Ta biết trên người ngươi có rất nhiều bí mật , nếu ngươi không muốn nói thì ta cũng không ép buộc “ .

Tử lắc đầu , đáp : “ Trên người ngươi phát sinh biến hóa quả thật do chúng ta có quan hệ đồng đẳng bổn mệnh khế ước , tương tự từ ngươi ta cũng đã thu được không ít lợi ích . Lực lượng của ta có thể giúp ngươi gia tăng lực phòng ngự cùng lực lượng bản thân . Bây giờ có một số việc ngươi không nên biết thì tốt hơn . Còn tử tinh cự kiếm này là vật của tổ tiên ta , đã thất lạc rất nhiều năm . Ngươi đem nó về cho ta thì chính là ân nhân của ta , cũng là ... “ . Nói đến đây , hắn dừng lại không nói tiếp , một tay nắm chắc bả vai Âm Trúc , trịnh trọng nói : “ Âm Trúc , ta biết ngươi có rất nhiều nghi hoặc trong lòng , chờ ngươi tiến vào tử cấp , ta nhất định sẽ cho ngươi biết tất cả . Ngươi bây giờ chỉ cần nhớ kỹ một điều , chúng ta là huynh đệ , vĩnh viễn là huynh đệ tốt của nhau , như vậy là đủ rồi “ .

Tử vẫn không nói rõ lai lịch của tử tinh cự kiếm nhưng Diệp Âm Trúc cũng không hỏi thêm . Chỉ cần việc Tử thích tử tinh cự kiếm là đủ đối với hắn , cảm giác rất giống khi hắn nhìn Tô Lạp sử dụng vĩnh hằng thế thân khôi lỗi cùng thiên sử thán tức .

Tử bước đến gần đầu của tử tinh cự kiếm , hữu thủ đưa đến đầu mũi kiếm cứa mạnh một phát , máu tươi nhất thời chảy xuống dọc theo thân kiếm . Ánh mắt Tử lúc này trở nên nóng rực , phảng phất không hề biết đau đớn , hữu thủ tiếp tục vuốt ve những hoa văn trên thân kiếm khiến cho máu tươi hoàn toàn triêm nhiễm trên những hoa văn đó .

Diệp Âm Trúc chứng kiến máu từ tay Tử chảy ra cũng có màu tím , lo lắng hỏi : “ Tử , ngươi để chảy nhiều máu như vậy liệu có sao không ? “ .

“ Không sao đâu “ . Tử vẫn tiếp tục vuốt ve thân kiếm , ánh mắt kiên nghị chấp nhất , lạnh như băng .

Lúc này tử tinh cự kiếm bắt đầu phát sinh biến hóa , máu tươi của tử chảy đến đâu đều dung nhập hoàn toàn vào trong thân kiếm , quang mang màu lam từ thên kiếm tỏa ra mãnh liệt . Diệp Âm Trúc lại một lần nữa cảm nhận cỗ bá khí xuất phát từ thân kiếm , lần này còn rõ ràng hơn rất nhiều .

Do mất máu quá nhiều nên sắc mặt Tử càng lúc càng tái nhợt nhưng vẻ mặt hắn cực kỳ chuyên chú , Âm Trúc đã vài lần ngăn cản khuyên răn nhưng đều bị hắn cự tuyệt . Dưới sự thôi thúc của máu Tử , tử tinh cự kiếm đã lộ ra diện mục thật của nó , thân kiếm phảng phất như được làm từ thủy tinh tím , tử quang tràn ngập khắp nơi kèm theo sát khí mãnh liệt , bá đạo . Ánh mắt trời chiếu xuống càng làm nổi rõ hơn sự lưu chuyển của tử quang , giờ phút này tử tinh cự kiếm phảng phất như là trung tâm của thiên địa .

Tử có vẻ rất suy yếu , đây là lần đầu tiên Diệp Âm Trúc thấy hắn yếu đến thế . Hắn bây giờ đứng còn không vững , thân thể run rẩy , loạng choạng , khiến Diệp Âm Trúc phải chủ động trợ giúp mới có thể trụ được . Giờ phút này , Diệp Âm Trúc thấy mắt hắn tinh quang lóe sáng , hoàn toàn bất đồng với vẻ ngoài yếu nhược . Từ trong miệng Tử phát ra chú ngữ , ngôn ngữ phi thường quái dị , trầm thấp mà hùng hậu , Diệp Âm Trúc không thể nhận biết được đây là loại ngôn ngữ gì nữa .

Theo chú ngữ của tử , một quang mang màu tím từ người hắn nhu hòa phóng ra , phiêu du đến tử tinh cự kiếm , giống như linh hồ Tử và tử tinh cự kiếm đang dung hợp . Theo sự ngâm xướng của Tử chú ngữ càng lúc càng trở nên dồn dập , tử quang trên người hắn phóng thích cũng càng lúc càng mạnh , một cảnh tượng kỳ dị hiện ra trước mắt Âm Trúc , dường như tử tinh cự kiếm đã phản ứng lại , một đạo lam quang từ tử tinh cự kiếm phóng ra dung nhập ngược trở lại thân thể của tử .

Bình Luận (0)
Comment