Không hiểu mọi người đưa đẩy thế nào, Patrick đang cách Yến Thư khá xa đột nhiên đổi vị trí và tới ngồi bên cạnh cô.
Cô thu lại nụ cười, tức giận đẩy ghế hắn ra rồi nói:
“Đi chỗ khác mà ngồi!”
Khuôn mặt đẹp trai của Patrick hiện ra nét khinh thường:
“Tôi ngồi đây để tiện nướng thịt! Cô nghĩ tôi cố ý tới gần cô à?”
Đối với da mặt siêu cấp dày của tên này, Yến Thư không thể làm sao, chỉ biết cắn môi trừng hắn, tay huơ lên dọa đánh.
Nếu ở đây mà chỉ có hai người họ thì cô chắc chắn sẽ quật ngã hắn và cho hắn biết thế nào là mùi vị của đau khổ.
Cô gái ngồi cạnh Dịch Phàm thấy họ cứ trừng qua lại thì che ngực nói:
“Hai người đừng có liếc mắt đưa tình nữa, trời ơi, tôi là cẩu độc thân đó!”
“Ai liếc mắt đưa tình?” Cả hai đồng thanh đáp, còn quay sang nhìn cô bạn kia cùng một lúc.
Mặc dù mọi người đều biết bọn họ vừa gặp liền xảy ra hiểu lầm, nhưng người xưa có câu không đánh nhau không quen biết, trông họ còn rất hợp đôi, vì vậy mỗi người chêm một câu trêu chọc.
Yến Thư càng xấu hổ, Patrick càng thích ý nở nụ cười.
Chỉ nhìn vào ngoại hình và cách họ tương tác với nhau mà nói, thì thật sự rất giống như đôi tình nhân mới yêu.
Dịch Phàm ngồi im một chỗ không lên tiếng, cả người như tỏa ra khí lạnh khiến mấy cô gái đều thấy hơi sởn gai ốc.
Dịch Phàm khó chịu, anh muốn bẻ cổ thằng nhóc đối diện.
Nếu anh đánh hắn ta gãy vài cái răng, hắn còn dám cười kiểu khiêu khích đó trước mặt anh nữa không?
Nếu anh lột đồ hắn ném ra giữa đường cho mọi người vây xem, hắn còn ngông nghênh nữa không?
Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu của Dịch Phàm, tất cả đều liên quan tới việc xử lý Patrick.
Anh gần như không ý thức được mình đang ghen tức, chỉ là cảm thấy hắn ta có ý xấu với tiểu thư - người mà anh phải bảo vệ.
Trong mắt anh, những hành động hiện tại của họ quá mức thân thiết.
Patrick như tìm được thú vui mới sau nhiều ngày nhàm chán, hễ Yến Thư nhắm trúng miếng thịt nào là hắn sẽ nhanh tay hơn giành lấy, sau đó đắc ý cho vào miệng.
Không phải ai cũng có tính kiên nhẫn, Yến Thư tát vào vai hắn một cái thật mạnh rồi nói:
“Cậu có thôi đi không? Sao cứ giành thịt của tôi?”
“Ồ? Tôi không cố ý mà.”
Patrick dùng đũa gắp vào bát của Yến Thư mấy miếng thịt liền, sau đó cười rộ lên để lộ hàm răng trắng đều, khuôn mặt có chút gian xảo:
“Trả này, cô ăn đi.”
Cúi đầu nhìn bát của mình, Yến Thư có hơi khựng lại rồi nói:
“Cậu dùng đũa của mình gắp thức ăn cho tôi mà bảo tôi ăn thế nào được?”
Không phải cô chê bẩn, nhưng thật sự không quen chút nào.
Patrick cũng vì đùa giỡn nên chưa nghĩ tới, hơi ngượng ngùng vươn tay ra, lấy lại số thịt đó.
Dịch Phàm nhân cơ hội ấy gắp cho Yến Thư một bát đầy toàn là thịt, cũng dùng đôi đũa - đang - ăn - dở - của mình.
Mọi người đều quay ngoắt sang nhìn ba người họ, Patrick tức thì lên tiếng:
“Anh dùng đũa của anh gắp cho cô ấy, cô ấy sẽ….”
“Cảm ơn anh.” Yến Thư nói chen vào, ngắt ngang lời của Patrick, sau đó thản nhiên tiếp tục ăn.
Cái này cũng không thể trách Patrick, từ nhỏ Yến Thư đã cùng lớn lên với Dịch Phàm, bọn họ nắm tay rồi, ôm rồi, hôn má rồi, chỉ còn thiếu bước hôn môi và lăn giường nữa liền có thể làm đám cưới.
Cho nên Yến Thư không sợ ăn chung đũa với người khác bẩn, mà phải xem người gắp thức ăn cho cô là ai.
Patrick nghẹn một hơi trong ngực, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.
Ánh mắt hai người va chạm ra tia lửa, Dịch Phàm lần đầu tiên cảm thấy bản thân cũng có một mặt trẻ con thế này.
Anh muốn cho hắn ta biết khó mà lui.
Bàn ăn lập tức chìm trong không khí đầy mùi thuốc súng, Yến Thư chậm chạp nhai xong miếng thịt, nhìn hai người họ bằng ánh mắt khó hiểu.
Chắc là do Dịch Phàm làm Patrick bị muối mặt nên họ mới như vậy nhỉ?
“Chúng ta tìm gì đó chơi nhé?” Ninh Khả Điềm cố gắng vãn hồi tình thế.
“Được đấy, chúng ta chơi sai khiến đi, có thăm không? Ai bốc được thăm số 0 thì làm vua, những người còn lại phải nghe lời vua nhé?”
Mọi người hào hứng muốn chơi game, tạm thời giúp tình hình bớt căng thẳng hơn một chút.
Trò chơi này chắc chắn sẽ mang đến cho họ rất nhiều kích thích…