Quay ngược lại đoạn đường vừa rồi, cảnh sát giao thông đã đến nơi để điều tiết sự ùn tắc.
Không biết nên nói là trùng hợp hay xui xẻo, hai vị cảnh sát kia quay đầu, một lần nữa trông thấy Dịch Phàm thì đều phản ứng rất mạnh, họ mở to mắt nhìn anh, quên cả việc đang làm dở.
Dịch Phàm gật đầu xem như chào hỏi, khiến họ tức đến nỗi đầu muốn bốc khói.
Còn chào cái gì? Những rắc rối này đều là do ai gây ra chứ?
Một đám vệ sĩ vây quanh và lôi kéo những kẻ theo đuôi sang bên vệ đường, đẩy vào trong lùm cây và trực tiếp đấm đá để hả giận.
Dám gây nguy hiểm cho tiểu thư nhà họ, vậy chắc chắn phải chịu nỗi đau thể xác lẫn tinh thần gấp bội.
Chờ họ đánh sướng tay thì mặt mũi của đám người kia đều đã thâm tím, có chỗ sưng đỏ đáng sợ chẳng còn nhận ra nguyên dạng.
Dịch Phàm đi tới, nấp sau lùm cây rút một con dao chuyên dụng ra, kề sát vào mặt của tên gần nhất, hỏi:
“Mục tiêu của các người là tôi phải không?”
“P-Phải…” Ông ta cảm giác được sự lạnh lẽo bên gò má, hơi sợ hãi.
“Tốt, ngoan như thế là tốt.”
Dịch Phàm nói rồi cất dao vào, đỡ tốn công anh phải dùng hình.
Anh chưa từng gây sự với ai, ngoại trừ Patrick.
Gần như trong nháy mắt, anh đã đoán được kẻ sai khiến chúng đến tìm anh là ai.
Sự việc lần này cảnh sát giao thông cũng không buồn can thiệp, chỉ xem như một vụ tai nạn ngoài ý muốn và lén lút xử lý cho qua.
Thời điểm Dịch Phàm về đến Nam Cung gia, Yến Thư đã được tiêm một liều thuốc an thần và nghỉ ngơi.
Anh trai của cô nhận được tin tức đều trở về nhà, lần này có cả Nam Cung Cảnh bận bịu đi đua xe.
Đối với an nguy của em gái nhỏ, Nam Cung Tử Thiêm, Nam Cung Lân và Nam Cung Cảnh đều đặc biệt chú tâm.
Tử Thiêm nhìn thấy em trai đã lâu không gặp thì có chút bực bội, nói:
“Em còn biết đường về nhà à?”
Thiếu niên mười chín tuổi trẻ trung năng động, mái tóc nhuộm thành màu đỏ rượu hết sức hư hỏng, tai còn đeo một cái khuyên, mặc một bộ quần áo đen từ trên xuống dưới cùng với giày thể thao.
Nhìn thế này, Tử Thiêm và Nam Cung Lân đều không muốn nhận là em trai của họ.
Nam Cung Cảnh từ bé đã tinh nghịch, quậy phá, tuy rằng là em trai song sinh của Nam Cung Lân nhưng lại hoàn toàn trái ngược nhau, phong cách ăn mặc khác, mà tính tình càng xa ngàn dặm không với tới.
Hắn bất cần, nhún vai một cái xem như đã trả lời Tử Thiêm.
Tử Thiêm vung tay cho hắn một cái tát vào đầu, làm hắn thay đổi sắc mặt ngay:
“Sao đánh em?”
“Em học cái tính phớt lờ người lớn từ bao giờ vậy?” Tử Thiêm nheo mắt nhìn.
Nam Cung Cảnh vuốt tóc, bực bội nhưng không dám cãi lại.
Bọn họ ngồi trong phòng khách bàn chuyện của Yến Thư, Tử Thiêm nói:
“Anh bận chân không chạm đất, hai đứa khi nào mới có thể trưởng thành để xử lý việc nhà?”
Nam Cung Lân hiền hòa mỉm cười, mái tóc đen phủ trước trán làm hắn trở nên rất vô hại, đuôi mắt cong cong:
“Em bận học, muốn tốt nghiệp sớm một chút.”
“Nhà còn chưa đủ giàu hay sao còn thích làm bác sĩ?” Nam Cung Cảnh ghét bỏ hỏi.
Nam Cung Lân cười đáp:
“Tiện cho việc chăm sóc Yến Thư nên học, em thì sao? Cúp học, sắp rớt môn rồi nhỉ?”
Câu nói kia chẳng khác nào đấm một cú chí mạng vào người Nam Cung Cảnh, thiếu niên tóc đỏ xì một tiếng, quay mặt sang bên cạnh.
Đối với chuyện đấu đá của hai đứa em, Tử Thiêm rất nhức đầu:
“Lân, em phụ trách liên lạc cho phía cảnh sát, cố gắng ép chuyện này xuống.
Còn thằng nhóc kia.”
Anh quay sang nhìn Nam Cung Cảnh và nói:
“Anh không quan tâm em thích cái gì, muốn theo đuổi cái gì, đến lớp đầy đủ, hoặc là anh sẽ khóe thẻ và bán mấy chiếc xe bảo bối của em đi.”
“Đừng mà, em sẽ nghiêm túc chấp hành!” Nam Cung Cảnh khóc thét, hắn, một tên nghiện xe đua, làm sao có thể để các con cưng bị bán ra được!
Sau khi dặn dò đủ thứ, Tử Thiêm mệt mỏi đuổi hai đứa em đi, một mình ngồi trong phòng khách chờ đợi.
Lát sau, Dịch Phàm cũng tới.
Đối mặt với anh hai của Yến Thư, Dịch Phàm thật ra cũng có chút áp lực nho nhỏ.
“Những người đó hôm nay tìm cậu?”
“Vâng, tôi xin lỗi.”
Dịch Phàm hơi cúi đầu, vì bản thân mà gây nguy hiểm cho Yến Thư, tất nhiên anh rất áy náy.
Lúc này, Tử Thiêm không trách mắng hay nặng lời, chỉ nói:
“Cậu đã bảo vệ Yến Thư nhiều năm như thế, ở bên cạnh chăm sóc em ấy, cùng em ấy trưởng thành, tôi rất cảm ơn cậu.”
“Thiếu gia…”
Tử Thiêm vươn tay ra, vỗ nhẹ vào vai Dịch Phàm và cổ vũ:
“Không cần tự trách, cậu rất ưu tú.”
Sau khi mất vài ngày suy nghĩ, Tử Thiêm hiểu được mình không có quyền xen vào chuyện tình cảm của em gái.
Nếu Yến Thư thật lòng yêu Dịch Phàm, nếu Dịch Phàm cũng vậy, thì Nam Cung gia bằng lòng ủng hộ mối quan hệ của họ.