Cám Dỗ Khó Cưỡng

Chương 31


Sáu người, bao gồm ba nam ba nữ cùng nhau vác ba lô lọ mọ đi vào trong rừng.

Nơi này cũng không phải hoang sơ như họ nghĩ, mà có rất nhiều con đường đã được dọn sạch cỏ từ lâu.

Yến Thư còn chẳng rõ sao anh hai phải mua đất khắp nơi như vậy, chắc là muốn đầu tư gì đó.
Patrick cầm một tờ bản đồ có đánh dấu đơn giản đường đi, ở phía trước dẫn đường cho họ.

Hắn từng đi leo núi, vượt rừng, khả năng quan sát tương đối nhạy bén nên không sợ bị lạc.
Thấy hắn ra dáng người đứng đầu như thế, Ninh Khả Điềm trêu:
“Nhà địa lý học Patrick, cậu nói xem bao lâu nữa thì đến nơi cắm trại vậy?”
Patrick ngoái đầu nhìn cả bọn, hừ một tiếng:
“Vừa mới xuất phát mà hỏi cái gì? Tôi đâu phải thổ địa nơi này!”
“Ái chà, sao cộc cằn với tôi quá vậy nè?” Ninh Khả Điềm nhoẻn miệng cười, cảm thấy cái tên này rất đáng yêu.
Trong nhóm, cô gái duy nhất có vẻ kiệm lời và ngoan ngoãn, lúc đi đường không than vãn gì, nhưng khi họ dừng lại nghỉ ngơi ở một bãi trống, mọi người mới phát hiện mặt mũi cô nàng trắng bệch.
Yến Thư quan tâm đưa tới một chai nước:

“Sao vậy? Cậu không khỏe à?”
Người này là bạn của bạn Ninh Khả Điềm, tên Sở Nhạc, lần đầu tiên tiếp xúc đã tạo cho người khác cảm giác rất mảnh mai yếu đuối, đi lâu như vậy quả thật khiến cô nàng chịu không nổi.
Ninh Khả Điềm vội gọi cậu bạn của mình qua, nhỏ giọng hỏi:
“Bạn của ông bị bệnh gì hay sao? Trông dáng vẻ kia như thể sắp ngất đến nơi.

Tôi đã nói trước là đi thám hiểm rồi, nên chọn người có sức khỏe tốt một chút chứ?”
“Xin lỗi, tôi cũng đâu biết cô ấy yếu như thế! Tôi giải thích kỹ càng lắm rồi, là do cô ấy muốn đi cùng… Do có Patrick....” Cậu ta ngập ngừng.
Ninh Khả Điềm thở dài một hơi, cũng chẳng còn cách nào khác.

truyện tiên hiệp hay
Tiết trời mùa thu tương đối mát mẻ, lại ở trong rừng nhiều cây cối nên họ thấy rất thoải mái.

Khi cả bọn tìm được đến một bãi đất trống gần con suối lớn để cắm trại, Sở Nhạc đã thở không ra hơi, nằm dài trên lưng Patrick để cậu ta cõng.

Vốn trong nhóm có ba chàng trai, thay phiên nhau cõng là được, nhưng cô nàng leo lên lưng Patrick xong thì gọi thế nào cũng không tỉnh, hai tay thì bám chặt vào cổ Patrick.
Cả đám dừng lại dọn dẹp, dựng trại, nghỉ ngơi rồi có hai người muốn xuống suối xem có cá hay không.
Patrick mệt thở không ra hơi, thả Sở Nhạc qua một bên, sau đó gọi Yến Thư:
“Này, cho tôi miếng nước!”
“Cậu không mang à?”
“Không.”
Đi chơi mà không cầm nước lọc theo, tên này cẩu thả thật.

Yến Thư vừa mới thò tay vào ba lô của mình liền nghe được giọng nói ngọt ngào của Sở Nhạc vang lên:
“Tớ có nè, Patrick, cảm ơn vì đã cõng tớ nha.”
Ninh Khả Điềm trực tiếp bị cái kiểu nói chuyện ngọt lịm của cô ta dọa cho nổi gai ốc.

Má nó, thằng bạn ngu ngốc của cô tìm đâu ra cái con mụ trà xanh này thế hả? Ninh Khả Điềm nói nhỏ với Yến Thư:
“Cô nàng đó còn ra dáng tiểu thư hơn cậu nữa!”

“Kệ đi.” Yến Thư nhún vai, lấy nước tự mình uống, không quan tâm đến họ.
Thấy thái độ thờ ơ của cô, Patrick bực bội đẩy chai nước trên tay Sở Nhạc về rồi nói:
“Tôi hết khát rồi.”
“Nhưng mà vừa rồi cậu cõng tớ đi một đoạn xa như thế, rất mệt phải không?” Sở Nhạc õng ẹo.
“Cô còn biết tôi mệt à? Tôi tưởng mình sắp chết đến nơi rồi đó!” Patrick nhớ tới chuyện ban nãy, chịu không nổi: “Bà cô của tôi ơi, sức khỏe yếu như thế thì đi dạo phố quanh công viên là được rồi, đừng có cố sức đú đởn chuyện leo rừng vượt suối được không?”
Sở Nhạc bị câu nói quá mức phũ phàng của Patrick làm cho nước mắt lưng tròng, tên này không hề nể nang gì, dọa cho con người ta tủi thân muốn khóc.

Môi Sở Nhạc hơi run:
“Xin lỗi, tớ chỉ nghĩ là đi du lịch với mọi người cho khuây khỏa, không biết lại làm phiền cậu như thế…”
Thiếu niên rất mệt mỏi với mấy cô gái làm bằng nước này, động một cái liền lệ rơi ào ào, hắn xua tay nói:
“Thôi được rồi, coi như tôi xui xẻo.”
Nếu vừa nãy Sở Nhạc chịu để cho hai sinh viên nam kia thay phiên cõng, thì Patrick có lẽ không khó chịu như bây giờ.

Hắn mới mười tám tuổi hơn, nhưng lịch sử tình trường đủ dài để viết lại thành một quyển sổ nhỏ, có loại con gái nào chưa từng thấy đâu? Trong chuyện tình cảm, con trai đều rất thông minh.

Ai thích hắn, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ có kẻ ngốc mới không biết, hoặc là cố tình không nhận ra thôi.

Loại người thủ đoạn như Sở Nhạc, cho hắn cũng chẳng cần.
Patrick đứng lên, đột nhiên đi tới chỗ hòn đá Yến Thư đang ngồi, vươn tay ra rồi nói:
“Cho tôi chút nước.”

“Để tôi lấy chai khác cho, chai này tôi đang uống…”
Cô còn chưa nói hết câu, Patrick đã lẩm bẩm:
“Càng tốt chứ sao?”
“Hả?” Yến Thư nghiêng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy Patrick gãi gãi đầu, một tay cầm lấy chai nước đang uống dở của cô rồi nói:
“Tôi thích uống chai này.”
Yến Thư: “...”
Không cần phải thể hiện rõ ràng như thế đâu...
Ninh Khả Điềm: “...”
Đây là hôn gián tiếp à?
Sở Nhạc cắn chặt răng, hai mắt đỏ hoe nhìn cảnh tượng này.
Về phần Dịch Phàm, anh đã bẻ gãy hai nhành cây ở bên cạnh rồi.

Anh cảm thấy hối hận, lần trước anh nên đấm thêm mấy đấm nữa, cho tên nhóc đó nằm viện mười bữa nửa tháng mới đúng..

Bình Luận (0)
Comment