Thời gian từng chút một trôi qua, mỗi người đều căng thẳng không chịu được.
Dịch Phàm hai mắt đỏ ngầu, không ngừng kiểm tra hơi thở của người trong lòng.
Tỉnh lại đi, Yến Thư, anh xin em! Anh không thể mất em được!
Ninh Khả Điềm đứng bên cạnh lo lắng không yên, nhìn thấy mắt Dịch Phàm long lanh như sắp khóc, cô cũng rơi nước mắt theo.
Đối với họ, một phút cũng như một tiếng đồng hồ.
Sự sợ hãi trào dâng, Ninh Khả Điềm không nhịn được mà nức nở, bị Patrick quát cho:
“Khóc cái gì mà khóc? Cô ấy đã chết đâu!”
Hắn là người trực tiếp đặt tay lên ngực Yến Thư, hắn biết, tim cô vẫn chưa đập lại, nhưng hắn tin tưởng cô sẽ không chết.
Thời gian đuối nước rất ngắn, chỉ cần họ cố gắng, tất còn cứu được!
Lúc này, Dịch Phàm đột nhiên mừng rỡ, nâng đầu Yến Thư lên và gọi:
“Yến Thư, Yến Thư?”
Patrick cũng phát hiện ra tim cô đã đập lại.
Yến Thư nôn ra nước, nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê.
…
Trong bệnh viện, Dịch Phàm cùng ba người anh của Yến Thư đều tới.
Tử Thiêm sắc mặt cực kỳ tệ, anh đang nghĩ nếu khi đó không để Dịch Phàm đi theo, vậy chẳng phải Yến Thư sẽ vĩnh viễn rời xa bọn họ hay sao? Anh siết chặt nắm tay, hỏi Dịch Phàm:
“Người đâu?”
Dịch Phàm nói:
“Ở bên ngoài hành lang.”
Lúc Tử Thiêm tìm đến chỗ đám người đi cùng em mình, Ninh Khả Điềm đang lớn tiếng chửi nhau với Sở Nhạc
Chát.
“Cô đừng có nói là mình chỉ đùa một chút thôi! Cô bị điên à?”
Ninh Khả Điềm phát cuồng tát vào mặt của Sở Nhạc, kích động đến nỗi toàn thân run rẩy.
Đối với việc cô ta làm, cô ta chỉ biết khóc nói bản thân muốn đùa một chút?
“Ai lại lấy tính mạng của bạn bè ra đùa giỡn hả?” Nếu không phải Patrick giữ Ninh Khả Điềm lại, vậy khả năng cao Sở Nhạc sẽ bị cô nàng đánh ra bã.
Patrick nói:
“Đừng đánh nữa, đau tay.”
Hiển nhiên, việc làm của Sở Nhạc cũng đã khiến Patrick rất bực mình.
Hầu hết mọi người đều không thể tha thứ cho lời giải thích của cô ta.
Tử Thiêm bước tới chỗ đó, cùng với hai đứa em sinh đôi của mình, ba người đều đằng đằng sát khí.
Nói thật, Tử Thiêm đã có ý định giết người, nhưng Nam Cung Lân lại chỉ nói:
“Làm vậy chỉ sợ Yến Thư mà biết thì không hay lắm, sau này con bé ở trên trường còn phải kết bạn.”
Thiếu niên tóc đỏ Nam Cung Cảnh cáu gắt:
“Đập một trận là vừa.”
“Không cần đâu.” Nam Cung Lân luôn cười tủm tỉm cũng có lúc bày ra vẻ mặt ghét bỏ ai đó, nói với người bên cạnh: “Mang cô ta đi tra khảo một chút, tìm hiểu xem động cơ của việc này là gì.”
“Vâng.”
Một đám người áo đen đáp rồi vòng qua, kẹp nách Sở Nhạc và lôi cô ta lên.
Ninh Khả Điềm cùng mấy sinh viên còn lại bị dọa sợ, nhưng Tử Thiêm lại nói với họ:
“Các cô cậu về nhà nghỉ đi, không phải sợ.”
Sau cùng, hai sinh viên nam ra về, còn Patrick với Ninh Khả Điềm thì ở lại muốn vào thăm Yến Thư, nhưng bị Nam Cung Cảnh dứt khoát đuổi:
“Đi về đi, con bé cần nghỉ ngơi.”
Trong lòng tuy rằng không muốn, nhưng hai người vẫn phải rời khỏi bệnh viện.
Khoảnh khắc ba anh trai của Yến Thư trở lại phòng bệnh, xuyên qua khe cửa, họ nhìn thấy Dịch Phàm đang ngồi gục đầu tự trách ở bên cạnh giường.
Nam Cung Lân lặng lẽ đóng cửa, kéo Nam Cung Cảnh đang định xông vào lại và nói:
“Đừng làm phiền!”
“Gì? Anh buông em ra, em muốn vào thăm Yến Thư!”
Đối với tên nhóc EQ thấp này, Tử Thiêm cũng khá bất lực, soi với Dịch Phàm thì chẳng khá hơn là bao.
Anh đưa tay tóm một bên còn lại của Nam Cung Cảnh, cùng Nam Cung Lân lôi thằng em ngốc ra khỏi đó.
Về cơ bản, tình hình của Yến Thư đã ổn định.
Họ cũng muốn vào xem em gái thế nào rồi, nhưng Dịch Phàm ngồi lù lù ở đó trông chừng, họ vào trong liền thành kỳ đà cản mũi.
Nam Cung Tử Thiêm và Nam Cung Lân đều không có ý kiến gì với việc em gái thích Dịch Phàm, tình cảm của hai đứa thì để hai đứa tự giải quyết.
Trong phòng bệnh có mùi thuốc nhàn nhạt, Dịch Phàm không nói gì, chỉ cầm lấy mu bàn tay của Yến Thư đặt lên môi.
“Yến Thư, em không biết anh sợ thế nào đâu.”
Anh thì thầm một tiếng, lại hôn tay cô một cái.
“Anh rất thích em, từ khi còn nhỏ anh đã thích em.
Nếu có thể, anh muốn là người mang lại hạnh phúc cho em.
Nhưng anh không thể...”
Càng nói, giọng anh càng thấp.
Ngoài kia có bao nhiêu người dòm ngó đến vị trí con rể của Nam Cung gia, vì cô nguyện làm tất cả, không thiếu một người như anh.
Mỗi lần anh định tiến thêm bước nữa, trong đầu lại vang lên âm thanh mắng nhiếc, rằng anh thấp hèn, rằng anh không xứng, nên đi chết đi....