Khi Yến Thư tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô nghe được tin Dịch Phàm đã ra ngoài cùng anh trai mình, đồng thời, buổi tối cô phải ra sân bay đón ba mẹ.
Họ đi du lịch vòng quanh thế giới lâu như vậy, cuối cùng cũng về rồi! Cô phải khoe với mẹ, cho mẹ biết bây giờ Dịch Phàm đã trở thành bạn trai của cô.
Chỉ cần mẹ ủng hộ, vậy thì không ai dám phản đối cả.
Cô ở trong phòng vui vẻ nhắn tin cho Dịch Phàm, sau đó dặn dò người giúp việc tối nay làm món mẹ thích ăn nhất để đón mẹ về.
Thời gian chớp mắt trôi qua, tầm tám giờ tối, Yến Thư thay quần áo rồi ra ngoài.
Tài xế lái xe là chú Hải Bằng - người đã từng cứu Dịch Phàm và đưa anh về Nam Cung gia.
Khi nhìn thấy chú ấy, Yến Thư thân thiện chào hỏi, nhưng nhìn sắc mặt chú không được tốt lắm.
Cô thấy lạ, rồi vì chuyện sắp được gặp ba mẹ mà không chú ý thêm.
Vừa gặp mẹ mình, Yến Thư liền lao như bay đến ôm chầm lấy bà rồi cười nói:
“Mẹ yêu xinh đẹp về rồi!”
Cô mang giày cao gót nhưng cũng chỉ cao gần bằng mẹ mình, bà năm nay đã là U50, nhưng nhìn từ bên ngoài mà nói thì chẳng khác gì phụ nữ ba mươi.
Từ trước đến giờ mỗi tháng đều được ba đưa đi spa chăm sóc da, dùng đủ các loại thực phẩm dưỡng nhan, không xinh đẹp mới lạ.
Sự thật đau lòng, da thịt mịn màng của cô và mẹ đều là dùng tiền của ba đắp lên.
Người đàn ông lịch lãm đứng bơ vơ bên cạnh đó không vui nhíu mày:
“Lúc nào cũng chỉ biết mẹ, còn ba đâu?”
Yến Thư cho ông một cái ôm qua loa rồi nói:
“Đây đây, con có quên đâu, chẳng qua con thương mẹ hơn ba chút xíu thôi mà.”
Cô không cho ba chút mặt mũi nào, còn lè lưỡi trêu ông.
Nam Cung Phi Vũ cảm thấy mình mang nặng đẻ đau, không đúng, là vợ mang nặng đẻ đau, nhưng mà người khổ cực nuôi con bé lớn còn ai ngoài ông chứ? Sao đến lúc làm bài trắc nghiệm tình cảm gia đình, con bé luôn chọn mẹ thay vì ba?
Mộc Thuần nhìn chồng với con gái đã lớn mà đều như con nít thì cười nói:
“Sao vậy? Hai cha con tính đứng ở sân bay đến khi nào?”
Nghe mẹ nói câu này, Yến Thư mới vội vã làm tư thế cúi đầu mời chào:
“Lối này, thưa quý bà xinh đẹp.”
Phi Vũ một lần nữa bất mãn:
“Còn ba đâu?”
Con gái ngoan thấy vậy tủm tỉm cười và giơ tay ra:
“Quý ông cũng đi theo quý bà đi thôi, xe của chúng ta ở hướng này.”
Đến đây, Phi Vũ mới hài lòng sờ sờ tóc con gái.
Ba người đi phía trước, phía sau đã có vệ sĩ kéo va li quần áo và những thứ khác.
Chiếc limousine bảy chỗ rời khỏi sân bay, phía sau liên tiếp có hai chiếc xe bảy chỗ khác theo sau.
Chờ ngồi vào trong xe rồi, Mộc Thuần mới hỏi con gái:
“Mấy anh của con đâu?”
Lúc này, Yến Thư giơ điện thoại ra cho mẹ xem tin nhắn của mấy ông anh và giải thích lần lượt:
“Anh hai nói có chuyện xảy ra đang phải giải quyết, không có ba ở nhà nên anh hai bận lắm.
Anh ba phải chuẩn bị dọn dẹp biệt thự một lần, nói là muốn chào mừng ba mẹ trở về, anh tư thì vừa kết thúc cuộc đua, đang trở về ạ.”
Nhắc đến đứa con trai đầu, Phi Vũ cực kỳ hài lòng.
Mới ba mươi tuổi đã gồng gánh được cả Nam Cung gia.
Con trai thứ hai thì tương đối thông minh, hòa nhã, hành sự cẩn mật.
Con gái út tuy rằng có hơi hoạt bát nhưng càng lớn càng biết kiềm chế, chỉ riêng con trai thứ ba, cũng chính là Nam Cung Cảnh thì ham chơi và nghịch quá mức.
Nam Cung Cảnh từ nhỏ đã đam mê tốc độ, ước mơ lớn nhất của hắn là chinh phục các đường đua lớn, nhưng sở thích này không an toàn, nên ba mẹ đã nhiều lần khuyên can và thậm chí ngăn cấm hắn.
Cuối cùng, hắn vẫn kiên trì với quyết định trở thành tay đua.
Nam Cung gia hôm nay cực kỳ nhộn nhịp.
Từ sớm, cả tòa dinh thự đã mở đèn sáng trưng, hơn nữa mấy ông chú ở đây còn chuẩn bị một bữa tiệc hoành tráng để đón chủ nhân của dinh thự trở về.
Tuy vậy, nếu nhìn kỹ thì trên mặt của một số người không giấu được vẻ lo lắng.
Trong lúc chờ ba mẹ tắm rửa nghỉ ngơi, Yến Thư đã thử liên lạc cho Dịch Phàm nhưng không được.
Từ buổi chiều anh đã không trả lời tin nhắn của cô, gọi cũng không nghe, ra ngoài làm gì mà lâu như vậy chứ?.