Cám Dỗ Khó Cưỡng

Chương 59


Đừng nhìn Dịch Phàm còn trẻ, so với những người ở đây đều không hung hãn bằng, nhưng kỳ thật bên trong anh tựa như mãnh thú.

Bao nhiêu năm rèn luyện đâu phải để chơi chơi.
Đám người ở trong phòng này đều là xã hội đen, dân anh chị, thậm chí có tội phạm giết người hàng loạt, cũng chính là đại ca trong phòng giam.

Hắn ngồi ở chiếc giường duy nhất trong phòng, trên người đầy vết xăm trổ và sẹo thâm đã lâu năm còn lưu lại.

Hắn gật gù khen thưởng:
“Thằng nhóc này được đó chứ.”
Mấy tên xung quanh khe đại ca khen Dịch Phàm thì cười ha ha, nhưng cũng có người hơi sợ sệt.

Một đấm khiến người ta bất tỉnh, không hề bình thường chút nào đâu.

Một đám đông bắt đầu ùa về phía Dịch Phàm, đánh 1-1 không lại, nhưng chúng rất đông.

Hơn nữa phòng giam không gian kín và hẹp, Dịch Phàm muốn chạy cũng khó.
Từng đợt âm thanh bốp bốp vang lên khiến người ta sởn gai ốc, Dịch Phàm chưa từng bị đánh trúng.

Anh lui về, sau đó luồn lách tránh khỏi sự công kích của đám người kia.

Anh phản ứng nhanh, động tác nhanh và chuẩn không hề dư thừa, muốn bắt được anh nhờ không gian hẹp, chi bằng tìm cách tự bảo vệ bản thân trước.
Dịch Phàm nâng chân lên, một đá nhắm chuẩn ngay cổ của một tù nhân, hất hắn văng thẳng vào người bên cạnh.

Vừa làm xong động tác này, anh lập tức dùng tay kẹp cổ tên mập đang xông tới, dùng hắn như một lá chắn tạm thời mà đánh văng những kẻ khác.

Cảnh tượng bạo lực ấy khiến cho một kẻ từng giết người cũng phải nao núng.
Tên đại ca ngồi nhìn một lúc, càng ngày càng thấy bất an, từng người từng người một bị đánh không ra hình dạng gì, có ba tên đã bất tỉnh không dậy nổi.
“Tụi mày làm gì vậy hả? Có một thằng nhóc cũng xử không xong?”
Tiếng của tên đại ca quát to làm mấy tù nhân ở đó có khổ mà không dám than trách, mặt mũi bầm dập còn phải lao lên cho người ta đánh thêm.

Tên nhóc trước mắt họ cứ như học võ từ khi còn ở trong bụng mẹ, phản xạ nhanh như thế làm sao họ đánh được chứ? Trừ lúc ban đầu tên số 572 đánh bất ngờ còn trúng được một cái, sau đó ngất xỉu ra thì họ chưa chạm vào được người cậu ta lần nào!
Dịch Phàm bẻ mạnh tay của một người ra phía sau, tiếng xương cốt răng rắc thật sự dọa tên đại ca muốn đứng lên cũng không đứng được.

Thằng nhóc này, nó không hề bình thường chút nào!

Sau một cú quật ngã thật mạnh, đối thủ của Dịch Phàm đau đớn nằm dưới sàn nhà ôm tay, ngay cả một tiếng rên cũng không phát ra được.
Dịch Phàm dùng năm ngón tay túm tóc của một tên cuối cùng, đạp hắn ta quỳ xuống bên cạnh mình rồi bình tĩnh hỏi tên đại ca:
“Ai ra lệnh cho các người?”
“Không ai cả.” Tên đại ca nói, cố gắng tỏ ra trầm ổn, nhưng chỉ cần nhìn thấy một đám đàn em vừa quỳ vừa bò ngổn ngang như mấy con côn trùng bị trúng thuốc dưới chân Dịch Phàm, hắn lại run.
Dịch Phàm xoay xoay cổ tay, đi đến gần hắn ta rồi đứng đối diện, một lần nữa lạnh giọng hỏi:
“Ai?”
“Một người phụ nữ không biết tên.” Tên đại ca kia ngay tức khắc đáp, hắn không hề sợ đâu, chỉ là miệng đột nhiên bật thốt như vậy.
Dịch Phàm lấy được đáp án mình cần liền gật đầu, tìm một góc còn trống ngồi xuống.

Anh khép mắt lại, từng hình ảnh trong quá khứ bắt đầu lũ lượt kéo về.
Khi có ba ở nhà, mẹ sẽ ra vẻ hiền lương thục đức chăm sóc anh cẩn thận.

Nhưng chỉ cần ông ấy khuất bóng hay đi công tác, anh liền bị đánh đập, chửi mắng thậm tệ.

Cho dù bị ghét bỏ, anh vẫn một lòng hy vọng mẹ sẽ thay đổi cái nhìn về anh, có lẽ là tại anh chưa đủ ngoan.


Anh cố gắng làm tất cả, chịu đựng hết lần này đến lần khác, muốn lấy lòng bà ấy, cuối cùng, anh đợi được ngày đó rồi, đợi được ngày mẹ đồng ý đưa anh đi chơi.

Nhưng anh lại không ngờ được, ngày đó cũng chính là ngày mình bị bỏ rơi.
Dịch Phàm ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà với ngọn đèn cũ kỹ đang tản ra ánh sáng lạnh lẽo, trong lòng tê tái.
Không chỉ vứt anh lại một nơi xa lạ, mẹ còn muốn hành hạ anh? Tại sao không biến mất vĩnh viễn đi, tại sao một lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của anh?
Đáy mắt anh trở nên trống rỗng như người mất hồn, không có tiêu cự.
Ngay ngày hôm sau, Dịch Phàm bị ép chuyển đến một trại giam khác gần khu vực biên giới.

Nơi được xem là một trong những trại giam đáng sợ nhất nước, vì ở đây, họ không chỉ làm tù nhân, còn phải lao động khổ sai, sau đó bị đẩy lên chiến trường khi có tranh chấp lãnh thổ.
Anh không nói không rằng, không ăn uống gì, đến tận khi xe dừng lại, anh mới ý thức được mẹ anh đâu chỉ muốn bắt nạt anh, bà có lẽ muốn anh chết mới vừa lòng..

Bình Luận (0)
Comment