Cám Dỗ Khó Cưỡng

Chương 61


Yến Thư cố gắng bình tĩnh lại, nói với mẹ một tiếng rồi quay vào phòng thay quần áo, cột qua loa mái tóc dài của mình, nhanh chóng xuất hiện dưới nhà.
Lúc này, cô mới biết ba và anh hai đều đã đến đồn cảnh sát làm việc với họ.

Mẹ và anh ba, anh tư ở nhà ổn định cục diện, cô cùng Lâm Tinh lên xe phóng vụt đi.
Vừa xuất phát, Lâm Tinh đã nói với cô:
“Vốn dĩ có thể tìm ra tin tức của cậu ấy sớm hơn, nhưng không ngờ có người nhúng tay vào chuyện lần này, làm việc tìm kiếm bị trì hoãn một chút.”
Yến Thư hỏi:
“Là ai vậy? Có phải….

Là Doãn gia không?”
“Sao tiểu thư biết?”
“Là ai vậy? Có phải….

Là Doãn gia không?”

“...”
Lần này, Yến Thư không trả lời, hai tay siết chặt vào nhau, ngoảnh mặt nhìn cảnh vật đang lướt nhanh qua tầm mắt.

Hiện tại cô chỉ cần Dịch Phàm an toàn, những chuyện khác tính sau.
Khi chiếc xe dừng lại trước đồn cảnh sát, cảnh tượng bên trong khiến Yến Thư giật nảy mình.

Xung quanh đậu không biết bao nhiêu chiếc xe bảy chỗ màu đen, gần như bao quanh cả đồn cảnh sát.
Cô xuống xe, không kịp chờ Lâm Tinh mà vội vàng chạy vào trong.

Đẩy cửa ra, đập vào mắt cô là hình ảnh hai bên đang căng thẳng.

Người của Nam Cung gia đến rất đông, chiếm ưu thế hơn hẳn về số lượng, còn có… vũ khí.

Một loạt súng chĩa về phía những viên cảnh sát bên trong, sự im lặng của họ khiến tiếng quạt trần lạch cạch cũng trở nên thật rõ ràng.
Yến Thư bước đến chỗ anh hai đang ngồi, vẻ mặt lo lắng, nhỏ giọng lên tiếng phá vỡ sự an tĩnh:
“Anh hai.”
“Em không cần đến cũng được.”
“Sao rồi ạ?” Yến Thư không để ý đến câu nói kia của anh, chỉ hỏi: “Tìm được anh Phàm rồi phải không anh?”
Tử Thiêm im lặng, câu hỏi của cô khiến mấy cảnh sát ở đó toát cả mồ hôi hột.

Họ chọc ai không chọc, sao lại đụng vào ổ kiến lửa nhà Nam Cung chứ? Nếu biết thằng nhóc kia là con rể tương lai của Nam Cung Phi Vũ, đánh chết họ cũng không dám cưỡng ép cậu ta vào tù.
Sự an tĩnh bên trong một lần nữa khiến trái tim đang dần bình ổn của Yến Thư đập nhanh hơn, tình hình này là thế nào?
Tử Thiêm không để cô chờ lâu, anh nói:
Sự an tĩnh bên trong một lần nữa khiến trái tim đang dần bình ổn của Yến Thư đập nhanh hơn, tình hình này là thế nào?
“Đã truy hỏi, Dịch Phàm bị đưa vào tù, ba đang qua bên đó, em đừng gấp.”
“Em không gấp sao được chứ?” Yến Thư vuốt trán, cảm giác có chút chóng mặt.

Cô ngồi xuống bên cạnh anh trai, thở dài một hơi.

Vội vã đuổi tới, cuối cùng lại phải tiếp tục chờ, cô đã sắp mất kiên nhẫn rồi!
Trước khi Yến Thư đến đây, Tử Thiêm đã tra hỏi xong mọi việc.

Chuyện lần này dính dáng hơi nhiều đến phía quân đội, Nam Cung gia ẩn mình lâu ngày, muốn làm to chuyện cũng phải suy nghĩ thêm về hậu quả.

Mẹ đã dặn họ sống bình thường một chút, không được quá tay, nhưng mà nhìn em gái tiều tụy đến mức sắc mặt trắng bệch, tinh thần không ổn định, anh nghĩ lần này ba sẽ không để yên đâu.
Trong không gian tĩnh lặng, một vị cảnh sát trung niên ra mặt giảng hòa:
“Cậu Nam Cung, cậu xem chúng tôi đã khai hết rồi, có thể để người của cậu bỏ súng xuống trước không?”
Nam Cung Tử Thiêm lúc này mới giơ tay lên, vệ sĩ xung quanh lần lượt hạ vũ khí xuống.
Điện thoại của anh cũng có cuộc gọi đến từ bên kia, Yến Thư nhanh tay bắt máy, sau đó nghe được một tin tức hết sức xấu:
“Thiếu gia, cậu ấy bị đưa đi rồi.”
“Đưa đi? Đưa đi đâu chứ?” Yến Thư tức giận, rốt cuộc Dịch Phàm đã làm gì để bị họ đuổi cùng giết tận như thế? Doãn gia khốn kiếp!
“Đưa đi? Đưa đi đâu chứ?” Yến Thư tức giận, rốt cuộc Dịch Phàm đã làm gì để bị họ đuổi cùng giết tận như thế? Doãn gia khốn kiếp!
“T-Tiểu thư?” Người bên kia dường như không ngờ tới người nghe máy là Yến Thư, hơi đổi giọng, chậm rãi giải thích: “Tiểu thư yên tâm, dựa theo tin tức thì cậu ấy vẫn an toàn, chỉ là không biết bị đưa đi đâu, mọi người đang tích cực tra hỏi.”
Yến Thư hai mắt đờ đẫn, đưa trả điện thoại cho anh trai rồi đứng lên.


Bóng lưng gầy yếu của cô khiến Tử Thiêm không đành lòng, anh gọi:
“Yến Thư.”
“Anh Phàm vẫn an toàn thì tốt rồi.”
Mặc dù miễn cưỡng nói vậy, nhưng người của Nam Cung gia đều biết cô chắc chắn không ổn.
Yến Thư bỏ chạy ra khỏi đồn cảnh sát, gió lạnh tạt vào mặt khiến cô tỉnh táo lại một chút, nhưng càng tỉnh táo, tim càng đau đớn.

Chờ đợi, hy vọng, rồi tuyệt vọng, vòng luẩn quẩn này khiến cô khó mà chịu nổi.
Ba đã dẫn người đến tận nơi tìm kiếm, vậy mà vẫn để mất dấu, vậy thì phải mất bao lâu để có thể tìm được Dịch Phàm chứ?
Yến Thư ngồi sụp xuống giữa sân, hai mắt trống rỗng vô thần.
Lâm Tinh ở xa nhìn thấy thì vội vàng chạy qua.

Tận mắt chứng kiến tiểu thư nhà mình như thế, lại nghĩ tới người anh em từ nhỏ cùng hắn lớn lên mất tích không rõ lý do, hắn căm phẫn nói:
“Tiểu thư yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ tìm Doãn gia đòi lại công bằng cho Dịch Phàm.”.

Bình Luận (0)
Comment