Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 205

Nghe Tần Tường nói, Lăng Tịch không khỏi có chút thương cảm, vẻ mặt cũng hiện lên vẻ cô đơn.

Nhìn nam nhân vẻ mặt buồn bã, Tần Tường thấy hối hận, hối hận chính mình nói nặng như vậy. Hắn biết nam nhân đối với hắn là quan tâm, hắn thấy được, nhưng vẫn cứ nói như vậy gây tổn thương nam nhân... Hắn luôn lạnh nhạt với người khác, lần đầu cảm giác được hối hận.

"Tần Tường, ngươi có muốn ăn cơm hay không? Muốn thì nói ta đi làm."

Một lát sau, nam nhân đã mở miệng.

"Ăn. Bất quá không cần ngươi làm, chúng ta đi ra ngoài ăn."

Như thế này mời nam nhân ăn cơm một bữa, coi như là tạ lỗi.

"Cũng tốt."

"Vậy chúng ta đi thôi."

Tần Tường đi thay trang phục, sau đó hướng nam nhân vươn tay, cũng mỉm cười thật tươi. Nhận thấy được Tần Tường thái độ thay đổi, nam nhân cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp đưa tay qua.

Xuống dưới lầu, nam nhân rút tay ra, nhưng Tần Tường không chỉ có không chịu, mà còn bắt lại nắm chặt hơn. Hai người bọn họ đi bên ngoài thật sự gây chú ý, ngoại hình cả hai đều bắt mắt, hơn nữa tay nắm cùng một chỗ, nên rước lấy nhiều ánh mắt. Không có biện pháp, nam nhân đành phải dừng lại đón một chiếc xe taxi, đẩy Tần Tường lên, nói đại một cái địa chỉ cho tài xế.

Nghe địa chỉ nam nhân nói, Tần Tường hơi chút sửng sốt, nhưng hắn cũng không có phản bác, mà là tiếp tục cầm tay nam nhân đặt ở trên đùi, nghiên cứu chỉ tay trong lòng bàn tay nam nhân.

"Ngươi biết xem chỉ tay sao?"

"Biết một chút. Nhưng không muốn nói cho ngươi biết, ai kêu ngươi vừa rồi..."

Ý thức được chính mình nói lỡ miệng, Tần Tường im lặng, sau đó căm giận trừng mắt nhìn nam nhân rồi lại tựa đầu hướng một bên. Bất quá hắn không có thả lỏng, vẫn nắm chặt tay nam nhân như trước.

Đến nơi, họ xuống xe, Tần Tường cũng không có lên tiếng, sắc mặt rất bình tĩnh, nhìn không ra ý nghĩ của hắn.

"Ngươi đừng xem bên này đều là quán nhỏ, làm đồ ăn hương vị cũng không tệ đâu."

Sợ Tần Tường mất hứng, nam nhân ở một bên giải thích một tiếng.

Kỳ thật là vừa rồi trên đường cùng Tần Tường bị chú ý, làm cho nam nhân có chút ngượng ngùng, cho nên mới vội vàng đón đại một chiếc xe, thuận miệng nói ra một địa chỉ. Bọn họ hiện tại rất gần quán cũ của Trọng Thần. Nơi này món ăn cũng không tệ, tối quan trọng hơn chính là giá cả phải chăng.

"Trước ngươi đều ăn ở nơi cao cấp, có thể chưa từng tới bên này, những thứ ở đây thật sự ăn cũng ngon."

Nghe được nam nhân giải thích, Tần Tường nhịn cười, liếc mắt một cái,

"Ai nói ta chưa từng tới?"

"Hả?"

Tại trong mắt của nam nhân, tuy rằng Tần Tường cũng không phải sống an nhàn sung sướng như công tử, nhưng Tần Tường rất hay xoi mói, lại trở về nước không bao lâu, địa phương như vầy Tần Tường sao đã tới được? Nam nhân không khỏi có chút ngạc nhiên.

"Sao? Ta không thể tới sao?!"

Tần Tường tức giận trừng mắt nhìn một cái, sau đó lôi kéo nam nhân đi đến một quán gần đó, cũng thuần thục gọi vài món ăn sáng. Tần Tường lại kéo nam nhân ngồi xuống, gặp nam nhân luôn luôn theo dõi hắn mới giải thích:

"Cùng cấp dưới đến ăn qua vài lần, hương vị cũng không tệ lắm."

"Như vậy à."

Đợi đồ ăn bưng lên, nam nhân cùng Tần Tường nói chuyện phiếm một lát, chính là vừa trò chuyện, nam nhân đã cảm thấy có chút không được tự nhiên, cảm thấy được phía sau có người đang theo dõi. Dùng ánh mắt nhìn chung quanh, muốn xem có phát hiện ra ai đang theo dõi mình khônh. Nhưng nhìn không ra cái gì.

"Làm sao vậy?"

"À... Tần Tường, ngươi có phát hiện có ai nhìn chằm chằm chúng ta không?"

Tuy rằng nói tuổi của nam nhân so sánh Tần Tường lớn hơn nhiều, nhưng ở phương diện quan sát này, Tần Tường có nhiều kinh nghiệm hơn, cho nên hỏi một chút ý kiến.

"Sao, thiếu tiền người ta?"

Tần Tường trêu chọc nam nhân một tiếng, nhưng vẫn là tỉnh táo nhìn quanh bốn phía, gặp không có gì không ổn, mới mở miệng trấn an nam nhân,

"Yên tâm, không ai muốn tới truy bắt ngươi."

Nghe được Tần Tường trêu chọc, nam nhân không được tự nhiên nâng chung trà lên uống một hớp. Nhưng nghe đến Tần Tường nói cũng không có gì khả nghi, nam nhân cũng an tâm không ít.

Nhìn Tần Tường ăn ngon lành, nam nhân cũng sung sướng theo. Nam nhân ăn chậm lại, chú ý đặt ở trên người Tần Tường. Trừ bỏ nhìn xem bộ dáng ăn bằng đũa của Tần Tường, cũng thuận tiện ghi nhớ Tần Tường thích ăn những thứ gì.

Đợi cho Tần Tường ăn xong, nam nhân giành thanh toán tiền, lại cùng Tần Tường đi dạo xung quanh một vòng.

Đi ngang qua quán cũ của Trọng Thần, nhìn đến cửa vẫn khóa, không có buôn bán, nam nhân nhịn không được dừng lại. Nhìn đến cái chỗ này, khiến cho nam nhân nhớ tới Trọng Thần. Cũng không biết hai bác Trọng có khỏe không? Nghĩ đến không biết khi nào thì có thể mang Bạch Tiểu Hàn đi thăm họ.

"Ngươi đang suy nghĩ gì? Nơi này có cái gì đẹp đâu?"

"Không có gì. Ta trước kia có một bằng hữu mở quán ở đây, hiện tại hắn về với ba mẹ rồi. Cho nên đi đến nơi đây, ta liền nghĩ đến."

"Vậy à."

Tần Tường thuận miệng lên tiếng, sau đó lôi kéo nam nhân hướng đến chỗ khác

"Ta vừa rồi thấy có mứt quả, chúng ta đi ăn một xâu đi."

Nam nhân mua hai xâu mứt quả lại đưa một cây cho Tần Tường, lôi kéo hắn đến ven đường ngồi trên cái băng ghế, chậm rãi cắn một quả.

"Rất ngọt."

Tần Tường liếm mứt quả, sau đó nheo lại mắt cười. Thấy nam nhân chỉ lo nhìn hắn, Tần Tường liền đem xâu mứt của hắn liếm qua đưa tới bên miệng nam nhân, dùng giọng điệu chờ mong nói:

"Ngươi nếm thử."

"Á... được."

Nam nhân nhìn xâu mứt, sau đó chần chờ cắn một cái. Miếng mứt vào miệng, đầu tiên là vị ngọt của đường phèn, theo sau là vị chua của quả sơn tra lan tràn khoang miệng. Sơn tra hiển nhiên không ngọt, nam nhân không khỏi nhíu mày.

"Như thế nào? Không ngọt sao? Kỳ quái, ta vừa mới nếm cũng rất ngọt."

"Đúng vậy bên ngoài ngọt, chua chính là sơn tra bên trong."

Nhìn đến Tần Tường nghi hoặc, nam nhân cười giải thích.

"Ta đây nếm thử."

Tần Tường thu tay, đem phần nam nhân vừa rồi cắn qua một miếng cho vào miệng chậm rãi nhấm nuốt.
Bình Luận (0)
Comment