Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 21

Giống như không có dự liệu được sẽ đột nhiên bị đánh như vậy,  thanh niên trẻ tuổi nhất thời chỉ có thể giơ tay lên vuốt má, đáy mắt tràn ngập kinh ngạc. Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, hắn phẩn nộ tiến lên chế trụ Lăng Tịch mạnh mẽ áp lên trên tường, vỗ vỗ hai má nam nhân

"Ngươi lại dám đánh ta?!"

Nam nhân chết tiệt này dám đánh hắn?! Như là bị sỉ nhục lớn, giơ tay lên dùng khuỷu tay đánh vào bụng Lăng Tịch thành công nghe được tiếng hô đau, đáy mắt phẫn nộ mới hơi chút bình ổn.

"Không biết tự lượng sức mình."

Đơn giản chỉ muốn xem hành động nam nhân, hắn ôm nam nhân đẩy đến trên bàn làm việc. Còn không thể phản khán va chạm mạnh sinh ra đau đớn làm nam tỉnh táo lại.  Lập tức có một khối thân thể nặng đè ép lên, không chút khách khí hắn cắn phần da thịt lộ bên ngoài của nam nhân. Giống dã thú cắn, không có chút thương tiếc, cũng không có dừng lại. Chỉ thấy nam nhân kia có chút yếu ớt làn da nhanh chóng lưu lại những cái dấu, rất nhiều chỗ bị hắn tàn phá, chó chỗ tươi máu chậm rãi chảy ra, môi hắn cũng cảm giác được vị máu. Thanh niên trẻ tuổi đem môi rút lui khỏi cổ nam nhân hơi chút khởi động thân mình nhìn về phía ánh mắt có chút sợ hãi của nam nhân, vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm môi của mình.

"Rất ngọt."

"Ác ma..."

Nam nhân gian nan phun ra hai chữ này, đáy mắt rung chuyển bất an. Người này đã một lần gây cho Lăng Tịch quá mức kinh sợ, hơn nữa vừa rồi quăng một cái tát kia đã hao phí mất nhiều khí lực, hiện tại lại bị tên thú tính, không ngừng tạo nên không khí sắc dục ám muội làm cho nam nhân cả người khẩn trương.

"Ác ma? Là tên hay."

Có vẻ thích thú gật gật đầu,

"Rất thích hợp ý ta. Bất quá, ta còn có một tên, có lẽ ngươi nghe xong sẽ rất vui vẻ. Ta gọi là..."

Hắn cố ý kéo dài âm cuối hơn, gặp nam nhân không để ý đến hắn, liền có chút khó chịu nắm cằm nam nhân, khiến cho nam nhân nhìn thẳng mắt của hắn,

"Nghe kỹ, ta gọi là Tần Tường."

Tần Tường? Vốn không chút để ý nam nhân đột nhiên cả người chấn động, có chút không dám tin nhìn về phía khuôn mặt bị mình gọi ác ma kia.

"Ngươi... Ngươi gọi Tần Tường?"

Giọng nam nhân so với trước càng thêm rõ ràng

"Chẳng lẽ... mẹ ngươi họ Tần?"

Thấy Tần Tường không có phủ nhận, nam nhân lại tiếp tục hỏi một câu,

"Mẹ ngươi gọi Tần Nguyệt?"

Nếu đoán là chính xác như vậy Lăng Tịch đã hiểu được nguyên nhân Tần Tường làm điều này. Trong lúc nhất thời, nam nhân hoàn toàn hỗn loạn, chỉ có thể dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn về phía Tần Tường, đợi hắn nói ra đáp án.

"Đúng vậy thì như thế nào?"

Tần Tường buông cằm nam nhân ra, chỉ liếc mắt một cái,

"Ta nghĩ, ngươi đã sớm quên người đó."

"Ta..."

"Ngươi cái gì? Như thế nào? Muốn sám hối?"

Tần Tường đùa cợt liếc mắt nam nhân đáy mắt nổi lên gợn sóng,

"Đã muộn, người đã chết."

Nhắc tới mẹ ruột mình Tần Tường cũng không có quá để ý. Dù sao trừ bỏ cùng hắn có huyết thống,  bọn họ không còn có liên hệ gì. Đương nhiên, so với người mẹ đem hắn sinh hạ ra, hắn càng hận người cha chưa từng thấy mặt. Hai cái người không chịu trách nhiệm, nếu không nghĩ nuôi hắn, vì sao đem hắn đưa đến cái thế giới này? Từ lúc còn rất nhỏ, hắn liền có một ý niệm, chính là muốn trả thù những người gọi là ba mẹ kia.

Chờ hắn thật vất vả có đủ năng lực trả thù, người phụ nữ kia lại mất... Một khi đã như vậy, nam nhân ở trước mắt, nên gánh vác gấp hai tra tấn.
Bình Luận (0)
Comment