Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 220

Lúc Lăng Khả Hinh cùng Phương Văn nói chuyện, Lăng Tịch mi mắt giật giật. Vốn tưởng rằng nghe được Phương Văn muốn giết chết mình, sẽ lộ ra sợ hãi. Nhưng giờ phút này nam nhân chỉ tỏ vẻ đau đớn vì bị thương trên người, làm cho Lăng Khả Hinh rất thất vọng.

"Ngươi tỉnh lại khi nào? Sao không lên tiếng? Ngươi đã nghe được những thứ gì?"

Phương Văn hỏi mà nam nhân như trước không trả lời, chỉ lo nhìn Lăng Khả Hinh. Phương Văn nổi lên tức giận, không có nghĩ nhiều, đã kêu thuộc hạ đưa cái roi da tới

"Gọi ngươi mà không nhìn ta."

Giờ phút này Phương Văn hoàn toàn đã không còn giữ hình tượng dịu dàng, không chỉ có mắng khó nghe, ánh mắt ác độc, làm cho người ta nhìn thấy lòng sợ hãi.

Chỉ nghe thấy tiếng vù vù của roi da mà Phương Văn quất ra, áo nam nhân xuất hiện một cái vết rách, máu cũng chảy ra.

"Tiện nhân."

Phương Văn căm giận kêu lên một tiếng, sau đó vứt bỏ roi da trên tay, cúi đầu nhìn bàn tay mình. Nhìn lòng bàn tay có chỗ phiếm hồng, có cảm giác đau. Phương Văn nhìn nam nhân bằng đôi mắt giống như là muốn phun ra lửa.

"Sao thế? Tay bị thương rồi à?"

Lăng Khả Hinh đi đến nâng tay Phương Văn lên nhìn

"Không nghiêm trọng, trở về bôi thuốc mỡ, hai ngày thì tốt rồi."

"Vâng, cám ơn."

Phương Văn rút tay về, ngồi ở một bên gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân.

"A? Ngươi đã đổ máu."

Lăng Khả Hinh đem tầm mắt chuyển dời đến người nam nhân, khoa trương hô lên một tiếng.

Nam nhân vậy mà không có kêu lên cầu xin tha thứ, làm cho Lăng Khả Hinh cảm thấy được rất bất mãn.

"Đánh một cái xem ra chưa đủ, như vậy đi, ta lại cho ngươi thêm một cái, ngươi xem thế nào?"

Lăng Khả Hinh nhặt roi trên mặt đất lên. Hướng về nam nhân đi vài bước, cười hỏi ý kiến.

"Khả Hinh, cô....."

Nhìn thấy Lăng Khả Hinh xuất hiện, còn tưởng rằng cho dù Lăng Khả Hinh sẽ không cứu mình, nhưng cũng sẽ không hại mình. Hiện tại xem ra sai lầm rồi. Lăng Khả Hinh cùng Phương Văn giống nhau, đều hận và muốn tra tấn mình. Nam nhân lòng thầm nghĩ như vậy.

"Sao, ngươi không thích a? Ba roi thế nào?"

Trọng Thần cũng tỉnh lại, đầu tiên là nhìn Lăng Khả Hinh trên tay nắm roi, đang lo lắng giống nam nhân. Khi nhìn đến trên người nam nhân đã có lằn roi, Trọng Thần biến sắc, giận dữ hét:

"Bà điên kia! Ngậm miệng chó của ngươi lại. Hai người bà điên mau thôi đi!"

Tim của hắn, rất đau. Hắn hận tại sao mình không sớm tỉnh lại, càng hận chính mình lại bị trói không thể động, thấy nam nhân bị đối đãi như vậy, hắn lại không thể giúp, hắn cảm thấy được chính mình chịu uất ức.

"Nơi này ngươi có thể nói sao?"

Lăng Khả Hinh vừa dứt lời, đã giơ cái roi lên hướng về phía Trọng Thần quất xuống.

"Khả Hinh, dừng tay!"

Đợi nam nhân phản ứng, Trọng Thần đã trúng một roi. Nhìn đến Trọng Thần cắn chặc môi cũng không chịu phát ra một tiếng, nam nhân áy náy nhìn Trọng Thần một cái, sau đó hướng về Lăng Khả Hinh nói:

"Cô có cái gì không hài lòng cứ việc hướng về phía ta, không nên thương tổn đến hắn. Hắn chính là bị ta liên lụy mới bị trói ở trong này, không nên bị đãi ngộ như vậy."

"Ngươi có tư cách gì yêu cầu ta? Hắn là tình nhân mới của ngươi sao hả? Ánh mắt của ngươi càng ngày càng kém? Có phải không có Gia An, ngươi liền tìm người khác đến thỏa mãn nhu cầu? Ngươi đúng là quá đói khát tìm đại một tên để ăn."

"Nếu cô châm chọc ta mà cảm thấy được thoải mái, vậy cứ tiếp tục nói đi. Ta chỉ hy vọng cô không nên đi thương tổn hắn, hắn là người vô tội."

"Không muốn cho ta thương tổn hắn? Ý của ngươi là ta đến thương tổn ngươi?"

Lăng Khả Hinh dùng roi da nâng cằm nam nhân lên nói;

"Ngươi đối với hắn thật là tốt, nếu ngươi trước kia cũng đối với ta như vậy, nói không chừng ta sẽ không chán ghét ngươi."

Cảm giác được đau đớn ở tay đã giảm, Phương Văn đi đến bên cạnh Lăng Khả Hinh yêu cầu,

"Khả Hinh, cùng đồ phế vật nói cái gì. Đưa roi đây, em muốn đánh cho hả giận."

"Đừng nóng vội chị muốn cùng hắn nói, chờ chị nói xong đi."

"Vậy... Được rồi, nói mau đi."

"Lăng Tịch, ngươi cũng biết ta chán ghét ngươi? Nhìn đến ngươi ta liền hận không thể xé rách mặt của ngươi, xem ngươi còn cười được không, làm sao đi câu dẫn người."

"Mụ điên, ngươi..."

Trọng Thần muốn mắng, lại bị Phương Văn nhặt khối khăn trên mặt đất nhét vào miệng. Lăng Khả Hinh tiếp tục nói;

"Lần đầu thấy, ta liền chán ghét ngươi. Rõ ràng Gia An là em của ta, luôn luôn nghe lời của ta, vì ngươi vừa xuất hiện, hắn cũng chỉ cố đi theo ngươi. Còn có ba ta, tuy rằng không nói rõ, nhưng ta nhìn ra được, ông rất thích ngươi. Cho dù ngươi câu dẫn con ông, cũng chỉ là đem ngươi đuổi đi, mà không làm cái gì khác. Mà ngay cả Tần Nguyệt, bạn thân nhất của ta, không biết tại sau cũng mê muội ngươi, còn sinh con cho ngươi. Các ngươi có độc ác quá không? Biết ngươi cùng ta kết hôn, Tần Nguyệt lại để có con, lại còn muốn xin ba gả cho ngươi. Ta vừa nhìn thấy khuôn mặt ngươi, ta đã cảm thấy buồn nôn...."

"Cô... Làm sao cô biết việc của Tần Nguyệt...

Chuyện này nam nhân là khi Tần Tường xuất hiện mới biết được, sao Lăng Khả Hinh biết chuyện này? Không có lý gì.

"Ta sao không biết? Đừng tưởng rằng Tần Nguyệt biến mất, ta không biết chuyện này. Ngươi không biết, chúng ta kết hôn không bao lâu, ta thu được một phong thơ. Là Tần Nguyệt gửi cho ngươi, nói là sinh con cho ngươi. A, đúng rồi, cô ta đã nói, mình bệnh nan y, sống không được bao lâu, nói chỗ viện mồ côi đã con cho ngươi biết để ngươi tìm đón con ngươi về."

Sao lại... Tại sao có thể như vậy?!

Tần Nguyệt sở dĩ đem Tần Tường để tại viện mồ côi là có nguyên nhân?! Tần Nguyệt bệnh nan y? Sao cái gì mình cũng không biết? Vậy Tần Tường chẳng phải là trách lầm Tần Nguyệt? Tần Nguyệt có viết thư, vì cái gì lại rơi vào tay Lăng Khả Hinh?

Nếu... Nếu lúc ấy nhận được thư, vậy đã có thể đi đem Tần Tường đón trở về. Tần Tường cũng sẽ không chịu nhiều khổ sở như vậy, quan hệ bọn họ cũng sẽ không vặn vẹo giống như bây giờ.

"Vì... Vì cái gì cô lúc trước không nói cho ta chuyện này?!"

Nam nhân thống khổ nhắm mắt lại, có chút kích động chất vấn Lăng Khả Hinh.

"Nói cho ngươi biết? Ta tại sao phải nói cho ngươi biết? Nếu thời điểm đó nói cho ngươi biết, ta hiện tại làm sao có thể nhìn thấy ngươi khổ sở?! Biết mình còn có con lại ở trong viện mồ côi rất khó chịu đi? Ai kêu ngươi lúc trước cùng Gia An chỉ lo đi ra ngoài mướn phòng, bằng không lá thư cũng sẽ không bị ta thu được."

Nhìn nam nhân kia thần sắc thống khổ, Lăng Khả Hinh chỉ cảm thấy toàn thân hưng phấn.

"Tiện nam nhân."

Lăng Khả Hinh lần nữa nhắc tới Gia An cùng nam nhân, làm cho Phương Văn tâm tình lại một lần nữa sôi trào.

Nam nhân này có cái gì tốt, dựa vào cái gì làm cho nhiều người như vậy vây quanh hắn? Không phải do mặt bộ đẹp sao?

Đúng! Mặt!

Nếu làm hỏng mặt hắn, Lăng Gia An sẽ không thèm liếc hắn một cái đi?

Với ý niệm trong đầu Phương Văn cười vài tiếng, sau đó quét mắt vòng quanh tìm kiếm, rồi chạy tới nhặt được một miếng sắt lá nắm trong tay, hướng về nam nhân đi tới gần.

Nhìn động tác Phương Văn, nam nhân trợn tròn mắt. Trọng Thần thì giãy dụa một cái, muốn tháo dây thừng đi cứu nam nhân. Còn Lăng Khả Hinh, thì lui ra phía sau vài bước ngồi ở trên ghế, cười lạnh nhìn tình huống trước mắt.

"Tiện nam nhân, đều là ngươi bức ta. Chờ ngươi không còn khuôn mặt đẹp, ta xem ngươi làm sao đi câu dẫn người khác."

Phương Văn mặt vặn vẹo, nắm chặt miếng sắt lá làm nó cắt vào tay, một dòng máu chảy xuống dọc theo cổ tay. Nhưng giờ phút này bị ý niệm điên cuồng trong đầu dẫn dắt nên cô ta không có cảm thấy đau.

"Tiện nam nhân, đi tìm chết đi!"

Phương Văn giơ tay lên, hướng tới mặt nam nhân bổ xuống.
Bình Luận (0)
Comment