Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 230

Lăng Tịch vốn bị bọn họ kẹp ở giữa, hiện giờ lại bị trói buộc, càng cảm thấy không được tự nhiên.

"Phi Phi? Tiểu Duệ?"

Nam nhân gọi nhưng họ không có đáp lại. Không thể nào? Hai người bọn họ ngủ nhanh như vậy? Quên đi, cứ như vậy miễn cưỡng ngủ đi.

Cũng thật lâu không có cùng bọn họ thân cận, hiện tại không phải là một cơ hội sao? Nghĩ như vậy, nam nhân nhắm mắt lại, cố gắng ngủ, dần dần cơn buồn ngủ đến, sau đó nam nhân tiến vào giấc mộng.

Sau khi thức dậy, nam nhân cảm thấy toàn thân đau nhức, còn hai người bên cạnh đã không có bóng dáng.

Nam nhân ngồi dậy, xoa xoa cánh tay, sau đó xem thắt lưng. Nghĩ đến tối hôm qua nằm mơ, thấy ai đó nhéo thắt lưng thật sự mạnh, bị nhéo lâu như vậy, khẳng định sẽ lưu lại dấu. Nhưng hiện tại cái gì cũng không có, thật sự chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Nếu như là Tần Tường nói không chừng còn có khả năng, nhưng là Lạc Phi cùng Lăng Duệ, khẳng định sẽ không phát sinh chuyện như vậy.

Nam nhân tự cười chính mình là mẫn cảm, sau đó đi rửa mặt thay quần áo, rồi đi đến phòng bếp đem tủ lạnh mở ra, cân nhắc làm cái gì ăn cho bữa sáng. Cửa, truyền đến âm thanh mở khóa.

A? Bọn họ đã trở lại?!

Nam nhân đi ra, nhìn về phía hai người mới bước vào. Đã thấy được Lăng Duệ trong tay cần một cái túi to, bên trong, có một cái bát, còn có những thứ khác.

"Ba, người dậy rồi. Chúng ta vừa rồi đi ra ngoài chạy bộ, nhìn người ngủ say không nhẫn tâm quấy rầy người. Đã lấy chìa khóa ở đầu giường. Ba, buổi tối... ngủ ngon không?"

"Hả? Rất ngon. Các con ăn chưa?"

"Dạ, ăn rồi. Thuận tiện mua cho người bữa sáng, sợ dạ dày người chưa quen, liền mua cho người bát cháo, còn mua vài cái giò chéo quẩy. Người ăn chút, giữa trưa lại ăn cơm, được chứ?"

Sau khi nói xong, gặp nam nhân không có lên tiếng, Lạc Phi hướng về phía sau nhìn, ý bảo Lăng Duệ đem bữa sáng cho nam nhân.

Lăng Duệ hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đem vật cầm trong tay để trên bàn, cũng đi phòng bếp lấy đôi đũa nhét vào tay nam nhân.

"Nhìn cái gì vậy? Còn không mau ăn?"

Gặp nam nhân chỉ lo nhìn hắn, không ăn, Lăng Duệ trừng mắt.

"A, ta ăn liền."

Không có thói quen bị người khác nhìn khi ăn, nam nhân không được tự nhiên đem thân mình hướng một bên, lại ăn từng muỗng nhỏ cháo, nam nhân ăn vài miếng lại đem đôi đũa trong tay thả xuống dưới, không có tiếp tục ăn hết.

"Ba, không hợp khẩu vị sao?"

Sợ Lạc Phi hiểu lầm, nam nhân lắc lắc đầu.

"Vậy có chuyện gì không ăn? Ta đi lâu như vậy, ngươi nếu không ăn... Hừ!"

Nghe được Lăng Duệ biến thành uy hiếp, nam nhân cũng không đành lòng lại phá hư hảo ý bọn họ, chỉ có thể đem bát cháo cùng quẩy ăn hết.

No quá. Nam nhân xoa xoa bụng. Nhìn bộ dạng nam nhân giờ phút này, Lạc Phi bên môi nổi lên ý cười, cũng đưa ra một cái đề nghị,

"Ba, muốn cùng ra ngoài đi dạo một chút hay không?"

"Vâng, cũng được."

Ăn no, nên đi ra ngoài một chút, có lợi cho tiêu hóa.

"Hừ!"

Nam nhân vừa mới đáp ứng Lạc Phi, chợt nghe đến Lăng Duệ ở một bên hừ một tiếng. Nghe được Lăng Duệ " hừ ", nam nhân nhìn Lăng Duệ một hồi, mới mỉm cười nói:

"Tiểu Duệ, muốn đi cùng hay không?"

Đáp lại vẫn như trước là một tiếng " hừ ", nhưng Lăng Duệ đã đi đến cửa, đem cửa mở ra đi ra ngoài.

"Phi Phi, chúng ta đi thôi."

"Ba, ta vừa rồi trở về phát hiện gần đây có cái hẻm nhỏ, bên trong tất cả đều là lót đá, thoạt nhìn rất hay, không bằng chúng ta đi đến đó một chút?"

Nam nhân vừa định trả lời, liền bị Lăng Duệ trực tiếp phủ quyết,

"Nơi hẻo lánh đó có cái gì đặc biệt? Theo ta, chúng ta đi chợ, thuận tiện mua chút đồ ăn trở về."

"Chúng ta bây giờ là tản bộ, cũng không phải vì mua thức ăn, chợ nhiều người lắm, lại không có gì hay để xem, vẫn là không cần đi tương đối tốt hơn."

"Hừ! Vậy cái hẻm nhỏ của ngươi có cái kia tốt đâu? Toàn đá? Cũng không sợ đau chân à."

Mới vừa ra khỏi cửa, hai người bọn họ liền vì muốn đi đâu mà tranh chấp lên, nam nhân bất đắc dĩ thở dài, sau đó gọi hai người lại, đề nghị đi ngõ hẻm một chút, lại đi chợ một vòng, xem hôm nay muốn ăn gì thì mua về.

Nghe nam nhân vừa nói như thế, hai người kia mới đình chỉ tranh cãi, một trái một phải nam nhân cùng chạy về phía cái hẻm nhỏ xem ai về nhất.

Nam nhân cảm thấy được rất kỳ quái, ngày hôm qua Lạc Phi vẫn là một người hiểu chuyện, để cho mình cùng Lăng Duệ có không gian riêng nói chuyện. Sao qua một buổi tối, Lạc Phi có thể cùng Lăng Duệ tranh đua khi tản bộ?

Còn Lăng Duệ, cũng kỳ quái. Bình thường Lăng Duệ đối với những người khác đều là ôn hòa, có lễ phép, cho dù là người xa lạ, cũng có thể mỉm cười. Sao giờ phút này Lăng Duệ lại cùng Lạc Phi tranh đua? Hay là... Lăng Duệ chán ghét Lạc Phi?

Không có lý nào! Vô luận thế nào, cũng nhìn không ra Lạc Phi sẽ chọc người chán ghét. Nói sau, hai người bọn họ căn bản là chưa gặp qua vài lần, hôm nay không phải cùng đi chạy bộ sao? Từ đâu lại chán ghét nhau?

Họ đi đến hẽm nhỏ, nó rất hẹp, cũng không thể đi song song ba người. Không có biện pháp, bọn họ chỉ có thể một trước một sau đi vào bên trong.

Hai bên tường đầy rêu xanh, đã nhìn không còn rõ màu sắc. Trên mặt đất, trải đá, đã bị mài mòn rất nhiều. Cái chỗ này, hẳn là đã lâu đời. Càng đi sâu bên trong, lại càng rộng hơn, cho đến hết lối hẹp trải đá lài một con đường rộng rãi, những cửa hàng san sát nhau, làm cho nam nhân cảm thấy được rất sáng sủa. Cái chỗ này, nam nhân cho tới bây giờ chưa từng tới. Ngẫm lại mình ở đây lâu như vậy, nếu Lạc Phi không đề nghị đến xem, thật không biết có chỗ như vậy.

Nơi này rất yên lặng. Thoạt nhìn tương đối lạc hậu một chút, bất quá người ở đây trên mặt rất thanh thản, luôn mỉm cười.

Dạo qua một vòng, bọn họ trở lại đường cũ, mỗi người trên mặt, đều mỉm cười. Mà ngay cả Lăng Duệ, khi rời đi, cũng lưu luyến quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Ra khỏi ngõ hẻm, bọn họ lại đi chợ. Nơi đây rất nhiều người, âm thanh cũng rất phức tạp, trên mặt đất đều là ẩm ướt, nếu không có lưu ý, sẽ làm lấm lem ống quần và giày.

Rất hiển nhiên, Lạc Phi rất ít đến nơi như vậy, còn Lăng Duệ đại khái là chưa từng tới. Không có biện pháp, nam nhân đành phải giữ chặt hai người bọn họ dặn dò bọn họ cẩn thận một chút, đừng đem giầy làm bẩn. Nghe được nam nhân dặn dò, Lạc Phi cười đáp ứng, Lăng Duệ thì lại một lần nữa " hừ " một tiếng.

Bọn họ dạo một vòng, mới phát giác, mỗi người trong tay, cầm không ít đồ linh tinh này nọ. Nhìn lướt qua, nam nhân không khỏi lắc đầu. Nhiều như vậy làm gì, hôm nay làm sao có thể ăn hết được. Sợ kế tiếp vài ngày, cũng không cần đi mua thức ăn.

Về đến nhà, nam nhân uống một ly nước, liền trực tiếp tiến vào phòng bếp. Nhìn trên bàn đầy nguyên liệu nấu ăn, Lạc Phi không đành lòng để cho nam nhân một mình mệt nhọc, liền đi theo vào, giúp. Dù biết mình cũng không giỏi, nhưng rửa đồ ăn gì gì đó vẫn là có thể.

Lăng Duệ cũng không biết là khi nào chạy vào phòng bếp, đưa tay khoác trước ngực nhìn nam nhân xào rau, thậm chí nói cũng chưa nói một câu. Chỉ là đứng ở bên cạnh, quan sát bọn họ.

Vốn phòng bếp không lớn, đứng ba người, hành động rất không thuận tiện. Không có biện pháp, nam nhân đành phải mở miệng nói cho Lăng Duệ đi ra ngoài trước, Lăng Duệ liền không quan tâm chỉ " hừ " một tiếng, lại không có bất cứ động tĩnh gì.

Hay là... Lăng Duệ là cảm thấy Lạc Phi còn ở nhà bếp, cho nên mới không muốn đi ra ngoài? Nghĩ nghĩ, nam nhân đuổi cả hai ra khỏi phòng bếp. Khi phòng bếp chỉ còn lại một người, nam nhân thở phào nhẹ nhõm, tập trung nấu ăn.

Sau một lúc, món ăn đã làm xong. Nhìn đến một bàn đầy đồ ăn, Lạc Phi nhìn nam nhân với ánh mắt đau lòng, sau đó đem nam nhân ấn vào ghế ngồi bên cạnh, nói:

"Ba, làm nhiều như thế? Chúng ta có ba người, không cần làm nhiều như vậy."

"Đừng lo, dù sao cũng đã mua, sớm hay muộn đều phải ăn."

Nam nhân gắp món ăn cho vào bát của Lạc Phi

"Con gần đây quá cực khổ, đã gầy đi, ăn nhiều một chút bồi bổ."

"Cám ơn ba."

Lạc Phi vui vẻ cắn món ăn nam nhân vừa gắp, sau đó nhìn Lăng Duệ lại cười nói,

"Ăn thật ngon."

"Con thích liền ăn nhiều một chút, lại nếm thử món này."

Gặp Lạc Phi thích, nam nhân cười gắp thêm món khác.

"Ngon quá."

Nhìn đến nam nhân cùng Lạc Phi, Lăng Duệ cảm thấy rất không thích, trước mắt một bàn đồ ăn, cũng làm cho hắn không có biện pháp hạ đũa.

Cái tên xấu xa kia, cũng chỉ là sói đội lốt cừu, hoàn toàn đem hắn xem nhẹ, ngẫm lại liền tức giận. Nghĩ đến tối hôm qua Lạc Phi cùng hắn phân cao thấp, Lăng Duệ liền càng thêm hờn giận, sắc mặt trầm xuống, lại một lần nữa " hừ " lên tiếng.

Nghe được Lăng Duệ "hừ ", lại nhìn hắn như đang hờn giận, nam nhân ý thức được mình vừa rồi chỉ lo cùng Lạc Phi nói chuyện, do đó xem nhẹ Lăng Duệ, liền gắp một miếng thức ăn cho Lăng Duệ, lại nói lấy lòng:

"Tiểu Duệ, con cũng ăn chút. Con thật lâu không có nếm qua món ta làm, nếu thích ta về sau thường xuyên làm cho con ăn."

Nghe xong nam nhân nói, Lăng Duệ sắc mặt dễ xem hơn, sau đó trầm mặc ăn.

Trên bàn cơm, nam nhân thỉnh thoảng nhìn hai bên xem xét vài lần, nghĩ đến mình cùng hai đứa con trai giờ phút này cùng ăn cơm, nam nhân khóe môi cũng rất tự nhiên cong lên.

Nhiều lần, nam nhân nhìn về phía Lạc Phi, Lạc Phi đều có thể rất nhanh cũng nhìn lại cười. Gặp bị Lạc Phi phát hiện, nam nhân cũng ngượng ngùng, liền vội vàng thu hồi tầm mắt, chuyển sang nhìn Lăng Duệ.

Lăng Duệ cũng không có nhìn lại, chỉ là cố ăn hết thứ trong bát, sau đó thốt ra một câu nói, làm cho nam nhân sửng sốt, cười xấu hổ.

"Nhìn cái gì vậy? Có cái gì đẹp, chưa thấy qua người khác ăn cơm à?"

Hồi tưởng vừa rồi còn nghĩ Lăng Duệ không có phát giác, nam nhân lại càng cảm thấy ngượng ngùng, nghe bên cạnh Lạc Phi cũng đang cười, nam nhân đành phải cúi đầu, nghiêm túc ăn cơm.

Sau khi dọn dẹp xong nam nhân trở lại trong phòng, phát giác Lạc Phi cùng Lăng Duệ ngồi ở đầu giường, chụm lại cùng một chỗ đang nói gì đó, nhìn rất thân thiết. Chính là vừa nhìn thấy nam nhân xuất hiện, bọn họ liền im lặng, một người nhìn về phía vách tường, một người nhìn về phía cửa sổ.

Bọn họ làm cái gì? Nam nhân hồ nghi nhìn thoáng qua, thấy bọn họ đều không có mở miệng, liền lại đi ra ngoài.

Thật là kỳ quái!

Bất quá cũng không đi truy cứu việc này, khó có được hai người bọn họ đều ở bên cạnh mình, hẳn là phải vui vẻ cùng bọn họ ở chung, thuận tiện bồi dưỡng cảm tình.
Bình Luận (0)
Comment