Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 245

Bên trong khoang miệng Lăng Tịch, rất nóng, lại ẩm ướt, làm cho Lạc Phi cảm thấy được rất vui sướng.

Đây xem như lần đầu hôn môi, cho nên Lạc Phi hôn rất cẩn thận. Cũng muốn tận hưởng cái hôn này, cảm thụ khát vọng đã lâu nay.

Đầu lưỡi chậm rãi lướt qua mọi ngõ ngách trong khoang miệng nam nhân. Đợi liếm xong, đầu lưỡi Lạc Phi mới truy đuổi đầu lưỡi có chút né tránh của nam nhân, chậm rãi cùng chơi đùa.

Hôn càng lâu, nam nhân dần thả lỏng, đầu lưỡi cũng bắt đầu có chút đáp lại. Nhận thấy được nam nhân biến hóa, Lạc Phi vui sướng ngậm môi nam nhân hút một hơi, lại tiếp tục chơi đùa dùng lưỡi quấn quýt.

Hôn thật lâu, thẳng đến khi cả hai người đều đuối sức, Lạc Phi mới rút lưỡi khỏi miệng nam nhân, đem nam nhân ôm vào trong lòng ngực. Hiện tại nghĩ đến nam nhân bộ dạng ngượng ngùng, Lạc Phi càng cảm thấy muốn xem nên với tay mở đèn. Nghiêm túc theo dõi sắc mặt ửng đỏ thẹn thùng, Lạc Phi thấy rất hài lòng.

Hơi chút chần chờ trong chốc lát, Lạc Phi nghiêng đầu sang cắn trên mặt nam nhân một cái, động tác rất nhẹ, cũng không làm bị thương nam nhân.

"Cái kia... Hồng hồng, làm cho người ta thoạt nhìn rất muốn cắn, cho nên... hì hì."

Nhìn đến nam nhân mặt trở nên đỏ bừng, Lạc Phi cười khan vài tiếng, không có nói tiếp. Nam nhân da mặt thật đúng là mỏng, chỉ như vậy mà mặt đỏ lên, thật sự đáng yêu nha.

Nam nhân tiếp tục cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói:

"Ngủ đi."

Nói xong, nam nhân lại giật giật thân mình, muốn thoát ly khỏi ôm ấp, tìm tư thế thoải mái ngủ.

"Ba, con nghĩ ôm người ngủ."

Lạc Phi đè lại nam nhân lại không cho giãy ra. Cảm giác được nam nhân thân mình có chút cứng ngắc, Lạc Phi vội cam đoan:

"Chỉ ôm, cái gì cũng không làm."

"Ngủ đi."

Biết nam nhân đáp ứng rồi, Lạc Phi hôn nhẹ vài cái lên môi nam nhân, mới nằm trở về, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Sợ ảnh hưởng nam nhân ngủ, Lạc Phi tắt đèn đầu giường, chỉ dựa vào ánh sáng từ ngoài chiếu vào để nhìn khuôn mặt người đang ngủ trong lòng. Nam nhân ngủ rất điềm tĩnh, khóe môi, thoáng cong lên, làm cho Lạc Phi cảm thấy được, nam nhân là đang cười.

Là mộng đẹp cho nên mới vui vẻ như vậy sao? Không biết, có ta trong mộng đó hay không. Ta cuối cùng xem như có được người.

Lạc Phi vuốt ve hai má nam nhân, trên môi lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Ba, con yêu người.

Sáng hôm

Nam nhân sau khi tỉnh lại, phát giác chính mình nằm trong lòng Lạc Phi, mà Lạc Phi đã tỉnh, cũng không chớp mắt nhìn mình.

"Ba, người dậy rồi."

"Vâng."

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua của hai người, nam nhân mặt đỏ lên, giọng rất nhẹ, rất nhẹ.

Một đêm này, nam nhân ngủ rất ngon, được Lạc Phi ôm ấp, làm cho nam nhân cảm thấy được rất an tâm. Trong lúc ngủ mơ, nam nhân lại mơ thấy Lạc Phi hôn môi. Tim của nam nhân rối loạn. Sắc mặt từ hồng chuyển trắng, lại từ trắng chuyển sang đỏ thẩm.

Nam nhân này, đến tột cùng là đang nghĩ cái gì vậy? Vừa tỉnh lại, sắc mặt đã biến hóa. Thật thú vị, vẻ mặt nam nhân lúc này rất đáng yêu. Lạc Phi vươn tay nhéo nhéo mấy cái, dùng giọng điệu sủng nịnh hỏi:

"Ba, người có đói bụng không? Muốn ăn cái gì? Con đi mua."

"Tùy tiện đi."

"Con đây đi mua hai phần đậu hủ, lại mua vài cái gạch cua, còn có bánh nướng, bánh quẩy..."

"Đủ rồi, nhiều như vậy, ăn làm sao hết."

"Được rồi, vậy mua bao nhiêu đó thôi. Người ngủ thêm một lát, con rất mau sẽ trở về."

Lạc Phi vốn muốn hôn nhẹ nam nhân, nhưng nghĩ đến nam nhân vừa rồi không được tự nhiên, Lạc Phi đứng dậy thay quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.

Nam nhân cũng không thể ngủ thêm được, đứng lên đi vào trong phòng tắm rửa mặt. Lúc rửa mặt, nam nhân nhìn vào gương không khỏi sửng sốt. Gương bên trong gương sao lại có chút xa lạ.

Tướng mạo không một chút thay đổi. Thay đổi là vẻ mặt bình thường điềm tĩnh, có cười cũng rất nhẹ nhàng. Chính là hiện tại, khuôn mặt trong gương thần thái thản nhiên tươi cười.

Là bởi vì Lạc Phi lần này bày tỏ tình cảm mà có biến hóa to lớn như vậy...

Rửa mặt xong, nam nhân trở lại phòng mở TV ra xem. TV đang phát tin tức, có một tin làm nam nhân suy nghĩ, vì nó có liên quan Lạc Phi. Sắp tới Lạc Phi có buổi biểu diễn lớn.

Đợi cho chương trình tin tức kết thúc, ngoài cửa, truyền đến tiếng mở cửa.

Phi Phi trở về!

Nam nhân đem TV tắt đi, chạy đến bên ngoài đón Lạc Phi.

"Ba, người dậy rồi."

Nam nhân xuất hiện, làm cho Lạc Phi lộ ra nụ cười vui vẻ. Lạc Phi đem vật cầm trong tay để trên bàn, lại đi vào phòng bếp lấy bát đũa, rồi nghiêng đầu hỏi nam nhân,

"Rửa mặt rồi sao? Nếu vậy, tới đây ăn điểm tâm đi."

"Cũng được."

Lạc Phi mua nhiều như vậy, nếu ăn hết tất cả bụng nhất định sẽ chống đỡ không nổi.

"Ba, đến nếm thử đi, vẫn còn nóng. Sợ người chờ lâu sẽ đói, con đón xe đi mua đó."

Quả nhiên...

Nam nhân khóe miệng thoáng run run, không nói thêm gì nữa, trầm mặc ăn.

"Ba, chờ con xong buổi diễn này, chúng ta cùng đi xem nhà ở được không? Người trước kia không phải nói thích nơi thanh tĩnh một chút sao? Chúng ta sẽ chọn một khu nhà thanh tĩnh, lại dựa theo sở thích của người bố trí phòng được không? À, còn phải mua chiếc xe, để có phương tiện đi lại."

"Vâng."

"Ba, người muốn phòng ở bố trí theo phong cách nào? Là hiện đại, hay là hoài cổ một chút? Là muốn đơn giản hay là lộng lẫy?"

"Tùy con."

"Ồ. Vậy... Trong phòng ngủ, chúng ta để một cái giường lớn được không? Như vậy ngủ cũng thoải mái."

"..."

Lúc này đây, đáp lại hắn là trầm mặc.

Cảm giác được không thích hợp, Lạc Phi ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, khi nhìn đến nam nhân trên mặt đỏ ửng, Lạc Phi mau giải thích:

"Con... con không ý tứ gì khác, con chỉ là muốn giường lớn một chút, ngủ sẽ thoải mái một chút. Ba, con... con thật sự không nghĩ cái gì khác. Con thật là muốn cho người ngủ thoải mái một chút."

"Đã biết, ăn đi."

"Vâng."

Ăn xong bữa sáng, nhìn Lạc Phi thu dọn bàn, nam nhân đột nhiên mở miệng hỏi

"Phi Phi, con chừng nào thì đi?"

"A? Ba, người là không muốn gặp con, muốn đuổi con đi sao?"

Rõ ràng đã đồng ý rồi, bọn họ ở chung thật sự dễ chịu, vì cái gì nam nhân lại đột nhiên hỏi hắn khi nào thì đi vậy? Một cỗ chua xót dâng lên trong lòng Lạc Phi.

"Con đang suy nghĩ gì? Ta chỉ nghĩ con đã trở về một hai ngày, không cần trở về làm việc sao? Không phải còn có buổi diễn sao?"

"Vậy à, không có việc gì, con muốn ở lại cùng người."

Nghe được nam nhân chính là quan tâm công việc của mình, cũng không phải muốn đuổi đi, Lạc Phi yên lòng, tặng nam nhân một khuôn mặt tươi cười,

"Con ngày mai trở về, hôm nay lưu lại, cùng người."

Cho dù muốn lưu lại nam nhân nói không chừng còn có thể phản đối. Cho nên, vẫn là ngoan ngoãn trở về, sớm một chút đem việc cần làm giải quyết xong, rồi trở về bên người yêu của mình.

Đúng rồi, người yêu!

"Ba... vậy thì, con... con có thể gọi tên của người hay không?"

"Được."

Lạc Phi khó hiểu nhìn nam nhân vài lần, hỏi:

"Người cũng không hỏi con tại sao?"

" A, vì cái gì? Phi Phi, vì cái gì vậy?"

Nam nhân cố gắng làm bộ như hứng thú nguyên nhân Lạc Phi muốn như vậy.

"Bởi vì...con không muốn làm con của người nữa, chúng ta phải cùng ngang hàng, như vậy mới có thể thuận tiện theo đuổi."

Thì ra, Lạc Phi là ôm ý nghĩ như vậy a. Theo đuổi? Nghe thế, hai tai nam nhân nóng bừng lên.

"Ba, á... Không đúng không đúng. Ta gọi người là gì đây? Lăng Lăng? Tịch Tịch? Cũng không tốt."

Lăng Lăng? Tịch Tịch? Nam nhân rùng mình một cái,

"Gọi tên của ta là tốt rồi."

"Vâng, Lăng Tịch."

Quả nhiên, vẫn là trực tiếp gọi tên tự tương đối dễ gọi. Bất quá không có thân thiết.

"Lăng Tịch, chúng ta đi ra ngoài đi một chút được không? Phi ăn hơi nhiều, bụng khó chịu."

"Được."

Tựa hồ, hôm nay dù nói cái gì, nam nhân cũng sẽ trả lời không phải là "Vâng ", thì là "được ".

Lạc Phi hướng về nam nhân vươn tay, nam nhân chần chờ đưa tay tới, Lạc Phi nắm chặt, hai người cùng đi ra cửa.

Đi trên đường, cảm giác được nam nhân căng thẳng, Lạc Phi còn tưởng rằng nam nhân sẽ bỏ tay ra. Thế nhưng nam nhân vẫn như trước tùy ý hắn nắm. Nghiêng đầu nhìn lại, nam nhân trên mặt mặc dù có điểm ngượng ngùng, rồi lại lộ ra sự kiên định.

Nam nhân đang thể hiện quyết tâm cùng với mình bên nhau sao?

Lạc Phi nắm chặt tay nam nhân, môi nở nụ cười đẹp như hoa nở rộ. Nếu không suy xét đang trên đường, Lạc Phi sẽ trực tiếp hôn môi nam nhân.
Bình Luận (0)
Comment