Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 250

"Giải thích? Giải thích cái gì? Em là hỏi anh vì cái gì cười sao? Đột nhiên nghĩ đến việc buồn cười, cho nên..."

"Tần Tường, anh biết em không phải hỏi cái này."

"Làm sao vậy? Không vui sao? Anh có chọc giận em sao?"

Mạn Ny ở trước mặt hắn rất ít lộ ra vẻ nghiêm túc, vẻ mặt cùng giọng điệu hiện tại làm cho hắn có chút không an lòng. Chẳng lẽ...

"Lúc nãy, hai người làm cái gì?"

Khi nam nhân hô lên, cô đã có cảm giác không thích hợp. Tần Tường rất chú trọng riêng tư, cho tới bây giờ sẽ không cùng người khác tắm. Khi cô đứng ở cửa rõ ràng nghe giọng nam nhân rất khẩn trương, rồi lại như bị cái gì bức hiếp, không dám loạn ra tiếng. Mà Tần Tường giọng rõ ràng là vui thích.

Tuy rằng ngồi ở phòng khách, nhưng Mạn Ny vẫn muốn biết, hai người kia đang làm cái gì trong phòng tắm? Là do mình nghĩ nhiều, hay là thật đúng như trong tưởng tượng.

Khi cửa phòng tắm mở, chỉ có Tần Tường đi ra, lòng của cô càng thêm bất an.

Tần Tường bên môi luôn lộ vẻ vui cười thản nhiên. Khi nam nhân vất vả đi ra, Tần Tường tầm mắt chỉ đặt trên người nam nhân, còn tỏ ra quan tâm. Cô có thể khẳng định suy đoán của mình là đúng.

Vì cái gì? Vì cái gì lại như vậy?

"Đừng nói cho em, các ngươi chính là đang tắm. Tần Tường, em chỉ muốn nghe lời nói thật."

"Em đã biết? Nếu đã biết, anh cũng không muốn giấu diếm, anh vừa rồi thật sự ôm hắn."

"Anh... sao có thể bình tĩnh như vậy?!"

"Bằng không thì sao? Em muốn nhìn thấy biểu cảm như thế nào?"

"Anh... Vì cái gì? Người kia, là ba của anh a!! Sao có thể như vậy?"

"Không biết, chỉ nghĩ là muốn hắn."

"Tần Tường, theo em về được không? Chúng ta trở về, liền kết hôn. Sự tình hôm nay, xem như chưa từng xảy ra, theo em về."

"Không muốn, anh không quay về đó. Mạn Ny, anh rất cảm em. Anh có thể xem em là bằng hữu, là người thân, duy không có biện pháp xem em là người yêu.

Sở dĩ vẫn không chạm vào em, là bởi vì anh chưa xác định được lòng mình, không đành lòng thương tổn em. Anh cũng có nghĩ tới, cùng em sống cả đời, ta thậm chí cho tự cho mình kỳ hạn. Chính là... lại phát giác, mình đã yêu nam nhân kia "

Tần Tường giơ tay lên lau đi nước mắt cho Mạn Ny, chậm rãi nói:

"Mạn Ny, em là cô gái tốt, đáng giá có được hạnh phúc. Em quá mức tốt đẹp, anh không xứng với em. Anh tin tưởng, em sẽ tìm được người xứng đôi với em."

"Tần Tường, anh cùng em nói câu này, sẽ không sợ em khổ sở sao? Vẫn là nói, anh căn bản là không thèm để ý em. Ha ha, không xứng sao? Chỉ sợ là em mới không xứng đi? Tần Tường, trở về được không? Hôm nay cái gì cũng không có phát sinh. Chúng ta trở về kết hôn, sinh một đứa con đáng yêu được không? chúng ta sẽ chăm sóc nhau và chăm sóc con chúng ta. Đó không phải điều anh muốn sao?."

Cô không thể... Không thể mất đi Tần Tường.

Nhiều năm như vậy ở chung sớm hiểu rõ Tần Tường lại càng có cảm giác sợ hãi. Tần Tường một khi quyết định sự việc gì, liền không thể nào thay đổi.

"Thật có lỗi, anh không thể đáp ứng em."

"Hỗn đản! Hỗn đản! Anh nói nhiều như vậy, còn không phải muốn nói không cần em. Vì cái gì? Em rốt cuộc có lỗi gì với anh? Anh lại đối với em như vậy? Một câu đơn giản thật có lỗi, đã nghĩ cắt đứt với nhau sao? Đừng mơ tưởng, em sẽ không buông tay! Anh là người em chọn, em đợi nhiều năm như vậy, đừng mơ tưởng em sẽ buông tha."

Nhìn đến bộ dáng Mạn Ny, Tần Tường ai thán một tiếng, đem Mạn Ny ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng. Mạn Ny mắt nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Tần Tường, rồi tiến lên hôn lên môi Tần Tường.

Nếu như là ai khác hắn có thể không thèm để ý, trực tiếp chặt đứt tình nghĩa. Thế nhưng hiện tại người này là Mạn Ny, cho dù là muốn cắt đứt tình cảm,cũng không đành lòng làm Mạn Ny quá đau đớn.

Giờ phút này, Tần Tường đã không đẩy Mạn Ny ra, tùy Mạn Ny hôn. Có lẽ là cảm giác sắp chia lìa, Mạn Ny cơ hồ chỉ cắn miệng lưỡi Tần Tường.

Giằng co thật lâu, Tần Tường mới nhớ tới phải đẩy Mạn Ny ra, nhẫn tâm, lạnh lùng nói:

"Mạn Ny, trở về đi, là anh thật có lỗi với em."

Trầm mặc một hồi nhi, Mạn Ny nhỏ giọng hỏi:

"Anh thật sự quyết định? không có biện pháp lại thay rồi sao?"

"Quyết định rồi, thật có lỗi."

"Thật có lỗi? Thật có lỗi có ích lợi gì? Tần Tường, anh thật đúng là nhẫn tâm. Anh có biết, nếu không có em, anh hiện tại có thể không còn tồn tại? Anh cảm thấy ba của em sẽ như vậy buông tha anh? Buông tha nam nhân kia sao?"

"Anh biết, anh sẽ tự mình đi giải thích. Cái gì không thuộc về anh, anh tự nhiên sẽ trả lại. Còn hắn, anh sẽ bảo vệ hắn."

"Tần Tường, em sẽ không buông tha anh dễ dàng như vậy. Anh cùng hắn... nhất định không có kết quả đâu."

Mạn Ny liếc nhìn Tần Tường một cái, sau đó mang theo chó cưng đi khỏi.

Như vậy xem như giải quyết rồi sao? Vì cái gì không được thoải mái?

Quá trình, cũng không thoải mái. Nhưng xem như hắn đem chướng ngại quét dọn đi. Bây giờ điều hắn nên ngẫm nghĩ là làm như thế nào để cho nam nhân kia hoàn toàn chấp nhận hắn.
Bình Luận (0)
Comment