Trình Tô Nhiên khó xử.
Nguyên bản hôm nay là trợ lí tới đón cô, nhưng cô suy xét tới việc buổi tối phải cùng Nhược Huyền đến một bữa tiệc, vừa lúc hôm nay cũng là ngày Nhược Huyền nghỉ ngơi, các cô liền thương lượng từ sân bay trực tiếp đến nhà hàng, rất tiện.
Từ đầu đến cuối cô cũng không có nghĩ tới phiền toái là Giang Ngu.
Biết Giang Ngu gần đây bận xử lý cục diện rối rắm ở công ty, bận đến tối mặt tối mày, tâm tình cũng không tốt lắm, cô muốn chờ bản thân bận xong rồi sẽ đến bồi cô ấy.
Chỉ là không nghĩ tới....
Cô không biết nên làm cái gì bây giờ.
Chọn Nhược Huyền, Giang Ngu khẳng định sẽ ghen, chọn Giang Ngu, Nhược Huyền liền sẽ một chuyến tay không, chọn ai cũng không được.
Cửa ra vào là chỗ người đến người đi, ba người các cô cứ như vậy bất động dẫn tới rất nhiều người chung quanh ghé mắt nhìn, tựa hồ như đã có người nhận ra Giang Ngu, chỉ vào bên này nhỏ giọng nghị luận.
Giang Ngu nhìn vào mắt Văn Nhược Huyền, Văn Nhược Huyền cũng nhìn lại Giang Ngu.
Ánh mắt giao hội nhau.
Đều không có ý tứ nhượng bộ.
Trong không khí phảng phất như tràn ngập hương vị khói thuốc súng.
"Em tự mình gọi xe đi." Trình Tô Nhiên không muốn làm chậm trễ nữa, suy nghĩ một biện pháp trung gian tốt nhất, cô nói xong liền duỗi tay tiếp cái rương của mình.
Giờ khắc này, Giang Ngu bỗng nhiên ý thức được bản thân đang vô cớ gây rối, khiến cho Trình Tô Nhiên khó xử.
Cô ấy vô lực buông tay ra, lại liếc mắt nhìn Văn Nhược Huyền một cái, "Không, Nhiên Nhiên, em ngồi xe của Văn tổng đi, tôi nhớ ra còn có chuyện chưa làm, bây giờ phải qua đó."
Trình Tô Nhiên: "?"
Cô quay đầu nhìn về phía Văn Nhược Huyền, vừa lúc bắt gặp bộ dáng người sau thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong đầu bỗng chốc hiện lên một ý niệm.
Lặp đi lặp lại dưới đáy lòng bồi hồi ý niệm.
"Vậy tôi đi trước." Giang Ngu cười cười, ánh mắt lưu luyến mà đảo qua khuôn mặt Trình Tô Nhiên, xoay người rời đi.
Ra khỏi đại sảnh, qua đường cái, bãi đổ xe đã ở ngay đối diện đường cái.
Giang Ngu ngồi lên xe của mình, xuyên qua cửa sổ chăm chú nhìn vào cửa ra vào nơi đại sảnh---- Văn Nhược Huyền đẩy rương đi tới, Trình Tô Nhiên sóng vai đi cùng nàng, hai người cũng không giao lưu gì.
Các cô đi về hướng một đầu khác của bãi đổ xe.
Không bao lâu, một chiếc A6L màu đen chậm rãi lái ra đường cái, lên cầu vượt.
Giang Ngu thu hồi tầm mắt.
Hôm nay là cô ấy nhất thời xúc động, không có chào hỏi đã tới, đuối lý không thể cãi lại.
Hồi tưởng lại hành động ấu trĩ mới vừa rồi, vừa buồn cười lại có chút buồn rầu, giữa cô ấy và Trình Tô Nhiên tựa hồ như vẫn còn cách một tầng giấy mỏng, che che giấu giấu, không thể gặp ánh sáng.
Tuy rằng Trình Tô Nhiên đã tha thứ cho cô ấy, nguyện ý thân cận với cô ấy, nhưng hết thảy tựa hồ đến đây liền bị ngăn lại, trì trệ không tiến lên.
Cô ấy rõ ràng muốn càng nhiều hơn....
Điện thoại rung lên, Giang Ngu lấy lại tinh thần.
Nhiên Nhiên của tôi: [ em và Nhược Huyền phải đến một bữa tiệc, hôm nay là ngày nghỉ của cậu ấy cho nên tiện đường tới đón em, chúng em cùng nhau đến đó.
]
[ lần sau sẽ đến nhà chị ăn cơm, em muốn ăn đồ ăn chị làm.
]
Giang Ngu nhấp môi cười.
[ được.
]
Cô ấy chợt nhớ tới một sự kiện, tiếp tục đánh chữ: [ tết năm nay có an bài gì không? Đồng Đồng hỏi chúng ta có muốn đến đảo Hợp Ý chơi vài ngày không, vị kia nhà cậu ấy có mở một khu homestay trên đảo, phong cảnh rất không tồi.
]
.........
Xe đã xuống cầu vượt.
Trình Tô Nhiên nghiêng đầu tựa vào trên cửa sổ, tay cầm điện thoại đang đánh chữ trả lời: [ không có an bài a, ở nhà thi nằm.
]
Nửa câu sau cô nhìn nhìn rồi nhịn không được nở nụ cười.
Văn Nhược Huyền nghiêng đầu nhìn cô, trông thấy má lúm đồng tiền nhỏ nhợt nhạt kia, cầm lòng không được cũng cười lên, "Chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Trình Tô Nhiên một bên đánh chữ một bên nói: "Giang Ngu rủ mình tết này đến đảo Hợp Ý chơi."
[ cũng có thể, dù sao cũng không có chuyện gì để làm, giải sầu.
]
"À, cô ấy không về nhà sao?" Văn Nhược Huyền không chút để ý hỏi.
Đầu ngón tay Trình Tô Nhiên cứng lại.
"Về nhà tương đối phiền, cho nên....!Cô ấy không trở về." Cô sẽ không dễ dàng ở trước mặt bất kỳ một ai vạch trần miệng vết thương của Giang Ngu, vì thế nói dối.
Văn Nhược Huyền cũng không nghi ngờ gì, phụ họa gật gật đầu: "Xác thật rất phiền."
Nàng nhớ tới bản thân mình.
Một ý niệm ngo ngoe rục rịch, nội tâm kịch liệt giãy giụa, đôi tay nàng nắm chặt tay lái, giả vờ lơ đãng nói: "Năm nay mình cũng không nghĩ trở về, vừa lúc....!Chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi đi?"
Trình Tô Nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nàng.
Rẽ trái ở giao lộ phía trước, Văn Nhược Huyền thuận thế đánh tay lái, không để ý đến ánh mắt của người bên cạnh, tâm lại khẩn trương đến treo trên cổ họng, phanh động loạn nhảy.
Cho dù biết rõ đây là đang mạo hiểm, nàng cũng vô pháp khống chế bản thân mình.
"Nhưng mà mình đã đáp ứng Giang Ngu rồi....." Trình Tô Nhiên dừng lại, hình ảnh giằng co ở đại sảnh mới vừa rồi hiện lên trong đầu, cổ ý niệm kia lại mãnh liệt nảy lên.
Cô nhìn chằm chằm Văn Nhược Huyền, bỗng nhiên sửa miệng: "A, không có việc gì, mình nói với cô ấy mang theo cậu cùng đi, thế nào?"
Văn Nhược Huyền nhàn nhạt gật đầu: "Cũng được."
Trình Tô Nhiên chần chờ mà thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục đánh chữ: [ nhưng như vậy thì chỉ còn một mình Nhược Huyền ở nhà, em có thể mang theo cậu ấy không? ]
Giang Ngu nguyên bản trả lời rất nhanh đột nhiên trầm mặc.
Ba phút, năm phút....
Nửa giờ trôi qua.
Rất nhanh đã đến cửa nhà, Giang Ngu rốt cuộc cũng gửi tin nhắn tới: [ có thể, nhiều người náo nhiệt.
]
Trình Tô Nhiên cuối cùng cũng an tâm.
.....
Mùa đông khắc nghiệt, Giang Thành cũng rơi linh tinh mấy hạt tuyết nhỏ, mọi người từ nhỏ lớn lên ở phương nam chưa từng thấy tuyết cảm thấy cao hứng cực kỳ, sôi nổi ra ngoài chụp ảnh.
Mina vẫn như cũ tránh ở nước ngoài, còn Giang Ngu thì đã đưa Bạch Lộ ra tòa.
Toàn bộ tài sản trên tay Bạch Lộ cũng chưa đến hai ngàn vạn, tuy rằng có đại ngôn nhãn hàng nuôi cô ta, nhưng so với số tiền vi phạm hợp đồng trên trời thì vẫn như muối bỏ biển.
Cô ta cơ hồ là đi đến mức cùng đường bí lối, tinh thần cũng từ từ sa sút, hận ý đối với giang Ngu một ngày so với một ngày càng nùng liệt hơn.
Năm trước là năm bận rộn nhất, từ lúc tạm biệt ở sân bay, Giang Ngu rốt cuộc cũng không gặp lại Trình Tô Nhiên lần nào nữa.
Nhiên Nhiên so với cô ấy còn bận rộn hơn.
Thẳng đến một ngày trước trừ tịch, đoàn người xuất phát đến đảo Hợp Ý.
Bùi Sơ Đồng bao một chiếc máy bay công vụ, 10 giờ sáng, năm người đúng giờ đến sân bay, một đôi tình lữ, một đôi khuê mật, chỉ có Giang Ngu là một mình một người.
Thời tiết sáng sủa, nhiệt độ không khí gần năm độ, cô ấy bọc áo khoác đen thật dày đứng ở cạnh thang máy dành cho khách, nhìn Trình Tô Nhiên và Văn Nhược Huyền tay khoác tay xuống xe, tâm không khỏi bị đâm một cái, nheo mắt lại.
Cô ấy chủ động giới thiệu cho Văn Nhược Huyền và Bùi Sơ Đồng làm quen với nhau.
Mọi người hàn huyên vài câu, lục tục làm thủ tục đăng ký.
Bên trong khoang có một sô pha lớn hình chữ U, Bùi Sơ Đồng và Nguyễn Mộ ngồi một bên, Trình Tô Nhiên cũng kéo Văn Nhược Huyền ngồi ở bên kia, Giang Ngu cũng không đoạt, tự giác đi đến vị trí trung gian ngồi xuống.
Một bộ dáng không thèm để ý.
Trình Tô Nhiên có chút thấp thỏm.
Nhược Huyền là cô mang đến đây, rốt cuộc cũng không quen biết với Bùi Sơ Đồng và Nguyễn Mộ, khó tránh khỏi sẽ có chút xấu hổ, nhưng Giang Ngu và Bùi Sơ Đồng là lão bằng hữu, cái gì cũng đều có thể nói, không đến mức tẻ ngắt.
Lần này ra ngoài cũng không hoàn toàn là vì giải sầu.
Cô muốn biết rõ ràng một số việc.
Sự thật chứng minh, Trình Tô nhiên dự đoán không sai, Giang Ngu và Bùi Sơ Đồng trò chuyện đến khí thế ngập trời, Nguyễn Mộ vẫn luôn ít nói, chỉ dùng ánh mắt ôn nhu sủng nịch nhìn ái nhân.
Các cô ấy cũng không bỏ mặc Trình Tô Nhiên và Văn Nhược Huyền, đều là những người nhìn quen sóng to gió lớn trong ngành sản xuất của mình, ai cũng sẽ không tẻ nhạt.
Bùi Sơ Đồng dường như đối với Văn Nhược Huyền đặc biệt cảm thấy có hứng thú.
Văn Nhược Huyền ngược lại cũng không cảm thấy xấu hổ, trước sau vẫn luôn ôn hòa thong dong, nàng nói cái gì đều có thể tiếp được.
Ánh mắt Giang Ngu liên tục dừng lại ở trên người Trình Tô Nhiên.
Ba giờ hành trình, đi được một nửa, Bùi Sơ Đồng đột nhiên lôi kéo Giang Ngu đi vào phòng ngủ ở phía sau, nói muốn cho cô ấy xem một thứ.
"Thứ gì?" Đóng cửa lại, Giang Ngu tò mò hỏi.
Bùi Sơ Đồng cười nhướng mày, "Không có gì cả, lừa cậu thôi." Duỗi tay chọc xuống cái trán cô ấy, "Tình huống của Nhiên Nhiên nhà cậu là như thế nào vậy? Không phải đã làm hòa rồi sao? Vì cái gì tôi lại cảm thấy em ấy và Văn Nhược Huyền rất thân mật? Thật sự chỉ là bạn sao?"
Vấn đề liên tiếp được đặt ra, hỏi đến Giang Ngu không biết nên trả lời từ đâu.
Bùi Sơ Đồng lại nói: "Chỉ mong là tôi cơ mắt xuất nhân cơ."
*Cơ mắt xuất nhân cơ: đại khái ý là mắt của người đẹp thì sẽ nhìn thấy người đẹp
"Tôi cũng muốn biết đến tột cùng là tình huống như thế nào, cho nên mới đồng ý cho hai người họ cùng nhau tới." Giang Ngu khoanh hai tay lại.
Bùi Sơ Đồng tấm tắc hai tiếng, đối thượng với ánh mắt ý vị thâm trường của cô ấy, "Không hổ là cậu a, Giang Khả Khả, kịch bản cũng thật nhiều." Nói xong còn hướng cô ấy giơ ngón tay cái, "Nếu là đầu gỗ dám dùng kịch bản như vậy đối với tôi, tôi liền...."
"Sao? Liền như thế nào, công chúa gối đầu?"
"Cậu mới là công chúa gối đầu!"
"Ngại quá tôi còn chưa có gối qua nga."
"Lời này cũng đừng có nói quá sớm."
Giang Ngu không để bụng.
"Lại nói tiếp, Khả Khả, cậu có biện pháp gì không? Đầu gỗ chết sống không cho tôi chạm vào cậu ấy, các loại phương pháp tôi đều thử qua rồi, còn kém hạ dược nửa thôi, nhưng mà cái đó khẳng định không được a...."
Nháy mắt Giang Ngu nghĩ tới bản thân mình.
Nhớ tới tình yêu đã từng.
"Cậu ấy....!Có phải có chướng ngại tâm lý gì không?" Cô ấy thử thăm dò hỏi.
"Chướng ngại tâm lý?"
"Tỷ như, không thể tiếp thu được bản thân, hoặc là đã từng chịu tổn thương tâm lý.....!Những thứ đó đều có khả năng là căn nguyên.
Nếu cậu ấy yêu cậu, không cho cậu chạm vào khẳng định là không liên quan đến chuyện cảm tình, nhiều hơn là nguyên nhân đến từ bản thân, có thể tìm được ngọn nguồn là tốt nhất, kiên nhẫn với cậu ấy nhiều hơn một chút." Khóe môi Giang Ngu lộ ra tia cười khổ, cô ấy phân tích, an ủi người khác luôn là nói có sách mách có chứng, nhưng mỗi khi đến phiên bản thân lại không biết như thế nào cho phải.
"Ngàn vạn lần đừng hạ dược cậu ấy, cũng đừng chuốc say cậu ấy."
Bùi Sơ Đồng nhíu mày trầm tư.
Một trận tiếng gõ cửa vang lên.
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Trình Tô Nhiên: "Ra ăn trái cây -----"
"Không có việc gì, cậu chậm rãi suy nghĩ, tôi đoán hơn phân nửa là nguyên nhân này." Giang Ngu vỗ vỗ bả vai nàng trấn an, một cái tay khác mở cửa ra.
......
Hai giờ chiều đã đến đảo Hợp Ý.
Cả một hòn đảo hình dạng cực giống hai trái tim, ở phía đông bắc và tây nam có bãi cạn chạy dài ra biển, giống như một mũi tên Cupid xỏ xuyên tâm, cho nên mới được gọi là đảo Hợp Ý, là địa phương tốt nhất cho những cặp đôi đến đây nghỉ phép.
Diện tích đảo không lớn, tứ phía đều là biển, máy bay cũng chỉ có thể đáp xuống đầu kia của đại lục địa, muốn ra đến đảo cần phải ngồi thuyền.
Khu homestay của Nguyễn Mộ nằm ở vị trí trung tâm của đảo.
Phong cảnh rừng mưa nhiệt đới, ở đại sảnh có thể tùy ý thấy được cây xanh to lớn, cơ hồ là hòa cùng một thể với thiên nhiên, có loại yên tĩnh ngăn cách thế nhân.
Nguyễn Mộ đã dự để lại ba gian phòng ở tầng trên cùng, hai phòng giường lớn, một phòng hai giường.
Đoàn người vừa nói vừa cười lên tầng trên.
"Nhiên Nhiên, chúng ta ở phòng giường lớn kia đi, hướng phòng đó có thể nhìn thấy bãi biển." Đi đến trước cửa phòng, Giang Ngu đột nhiên kéo tay Trình Tô Nhiên lại.
Bước chân của những người còn lại cũng chững lại.
Trình Tô Nhiên nhìn cô ấy, còn chưa kịp nói cái gì, Văn Nhược Huyền làm như có chút sốt ruột mà mở miệng: "Giang tổng, tôi và Nhiên Nhiên đã bàn nhau ở cùng một phòng."
Giang Ngu nhàn nhạt mà chăm chú nhìn nàng, ánh mắt mang theo ý vị tìm tòi nghiên cứu.
"Vậy được rồi."
"......"
Trình Tô Nhiên không nói chuyện, yên lặng tiếp nhận thẻ phòng từ trong tay Nguyễn Mộ, mở cửa phòng có hai giường kia.
Giang Ngu ngược lại đi vào phòng giường lớn ở cách vách.
Không khí yên tĩnh đến quỷ dị.
Tức khắc trong lòng Văn Nhược Huyền sinh ra hối hận, có chút thấp thỏm, đi theo Trình Tô Nhiên vào phòng.
Đóng cửa lại, tim đập càng lúc càng nhanh, nàng trộm liếc mắt nhìn Trình Tô Nhiên, thấy đối phương chỉ đang đánh giá hoàn cảnh bốn phía, lại nhẹ nhàng thở ra.
Nàng tới đây có ý nghĩa gì chứ?
Rõ ràng đã hạ quyết tâm vĩnh viễn sẽ không bại lộ tâm tư, chỉ ở xa xa dõi theo, ở bên bảo hộ là được rồi, vì cái gì còn muốn giãy giụa vô vị như vậy? Nàng xúc động, lỗ mãng, tự làm rối loạn trận tuyến, còn nghĩ rằng bản thân có thể gánh vác nguy hiểm khi bị phát hiện.
Kỳ thật nàng không thể.
"Nhược Huyền, cậu muốn ngủ giường nào?" Thanh âm bên tai đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Văn Nhược Huyền ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt mang ý cười kia, tâm lại bắt đầu không chịu khống chế mà ngo ngoe rục rịch.
Nàng lấy lại bình tĩnh, cưỡng bách bản thân đem ánh mắt từ gương mặt kia dời đi, "Gần phòng tắm."
Gần ban công có thể ngắm cảnh, nàng muốn để lại cho Nhiên Nhiên.
"Được." Trình Tô Nhiên gật gật đầu, tầm mắt dừng lại ở trên người nàng nhiều hơn trong chốc lát, ngồi xổm xuống chỉnh lý hành lý.
- ---- đốc đốc đốc.
Có người gõ cửa.
Văn Nhược Huyền đứng dậy đi qua, mở cửa.
"Tôi tìm Nhiên Nhiên có chút việc." Giang Ngu đứng ở bên ngoài, mỉm cười nhìn nàng.
Yết hầu Văn Nhược Huyền thắt lại, làm như không có việc gì mà cười cười, nghiêng thân mình, "Nhiên Nhiên, Giang tổng tìm cậu."
Trình Tô Nhiên từ rương hành lý ngẩng đầu lên.
"À."
Cô chạy chậm lại.
Giang Ngu không dấu vết mà nhìn quét qua Văn Nhược Huyền, nháy mắt lúc nàng quay đầu lại nhanh chóng thu hồi, nhìn Nhiên Nhiên đang đi về phía mình, vươn tay, thật tự nhiên mà dắt lấy tay cô.
Xoay người đi đến cách vách.
Văn Nhược Huyền lẳng lặng mà đứng ở cạnh cửa, chậm rãi dùng tay đẩy cửa khép lại, tạm dừng một lát, lại kéo ra, đẩy đẩy kéo kéo.
Nàng nghe thấy thanh âm cửa phòng cách vách đóng lại.
....
Bước vào phòng, Trình Tô Nhiên còn chưa kịp nói chuyện, một đôi tay tế gầy hữu lực câu lấy eo cô, cả người cô cũng bị đặt ở trên cửa.
Môi mềm ấm khinh lên.
"Ưm...."
Hơi thở mang theo hương căn diên vỹ rót vào giữa răng môi, ôn nhu lại cẩn thận mút lộng, như là trấn an lại như là làm nũng, lại chỉ dừng lại một lát đã thối lui.
"Tôi hối hận."
".....!Cái gì?" Trình Tô Nhiên hơi hơi giương môi thở dốc, hai má từng trận nóng lên.
Giang Ngu nâng một bàn tay lên, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua cái trán cô, mặt mày, cái mũi, còn có môi, từng chút từng chút, tinh mịn lại ái muội mà phác họa khuôn mặt nhu mỹ của cô.
"Không nên đồng ý để em mang cô ấy đến đây."
"......" Trình Tô Nhiên chột dạ mà rũ mắt xuống.
Ngón trỏ thon dài lại gợi lên một lọn tóc của cô, quấn quanh từng vòng lại từng vòng, Giang Ngu rũ mắt thở dài, "Nhiên Nhiên, cắt cho tôi một chút tóc có được không?"
"Chị muốn tóc của em làm gì?" Ngữ khí Trình Tô Nhiên càng mềm.
Giang Ngu ở bên môi cô mổ một cái, con ngươi đen sâu đưa đẩy đầy nhu tình, ôn nhu nói: "Đem tóc của em đặt dưới gối đầu, như vậy....!Liền có thể giả bộ như em đang nằm ở bên cạnh tôi."
- ---
Editor:
(~ ̄³ ̄)~.