Cẩm Đường Quy Yến

Chương 11

Trong chái nhà ấm áp như giữa mùa xuân, Thụy Lan mặc áo khoác ngắn, quấn chăn ngồi trên giường, gương mặt sưng đỏ đã trở nên tím bầm, cho thấy vừa rồi nàng ta đã bị trúng đòn rất nặng.



Trên chiếc bàn nhỏ đầu giường đặt một đĩa hạt dưa thơm phức, Dư Hương chuyển một ghế đẩu tới ngồi bên bàn, vừa cắn hạt dưa rang nóng, vừa hất hàm về phía nhà chính, mắng:



“Cũng không nhìn lại bản thân mình lai lịch thế nào, mới trở về phủ chúng ta mà khoa trương như vậy! Ngươi nhìn đi, Tứ tiểu thư được lão Thái Quân thương yêu như thế mà lại bị nàng ta đánh, lão Thái Quân không lột da nàng ta mới lạ!”



Thấy Dư Hương càng nói càng lớn tiếng, không chút kiêng dè, Thụy Lan lo lắng nói:



“Bà cô của ta ơi, ngươi làm ơn nhỏ giọng một chút, kẻo chẳng may cô nương trở về nghe được. Dù muốn hay không, sau này chúng ta vẫn phải ở lại Tuyết Lê Viện!”



“Ngươi sợ nàng ta sao? Ta không sợ!”



Dư Hương xì một tiếng, quệt vỏ hạt dưa dính trên khóe miệng:



“Ngươi không thấy thái độ của lão Thái Quân và Đại phu nhân đối với nàng ta sao? Người này rất ngu xuẩn, vừa mới trở về đã đắc tội với hai vị có quyền lực cao nhất trong phủ! Phu nhân là mẹ ruột mà cũng không muốn nhìn thấy nàng ta, sau này nàng ta còn có được ân huệ gì?”



Tiện tay ném vỏ hạt dưa vào chậụ than, một mùi cháy khét từ từ tràn ngập trong phòng, nhưng dường như Dư Hương không ngửi thấy, vẫn tiếp tục ném vỏ hạt dưa vào, cười lạnh nói:



“Chúng ta đúng là xúi quẩy, đang yên lành êm đẹp ở Hưng Ninh Viên, với tố chất của hai chúng ta, thường ngày hầu hạ bên người lão gia, biết đâu sau này có thể lên làm chủ tử? Bây giờ thì thảm rồi, bị ném vào cái nơi chó không thèm ị này, hầu hạ một con nhỏ quê mùa thô bỉ, sau này còn gì là tương lai nữa, thực sự là quá xui xẻo!”



Một câu này đã chạm đúng vào tâm sự của Thụy Lan.



Tuy Thụy Lan chỉ là một nha hoàn nhị đẳng, ở Hưng Ninh Viên cũng không có nhiều cơ hội hầu hạ bên người tướng gia, nhưng tướng gia là người vô cùng anh tuấn, chỉ một cái nhìn bình thản cũng có thể khiến trái tim phụ nữ đập rộn ràng. Phu nhân lại không sinh nở nữa, điều kiện của Thụy Lan cũng không tệ, từ lâu nàng ta đã ôm ấp mộng tưởng, nào ngờ lại bị phái tới Tuyết Lê Viện, mới ngày đầu đã bị đánh nặng thế này.



Nghĩ tới dáng vẻ lợi hại của Tần Nghi Ninh, Thụy Lan lại cảm thấy lạnh sống lưng, liền nhíu mày khuyên bảo:



“Ngươi còn chưa nhìn thấy sự lợi hại của cô nương. Ta khuyên ngươi bớt gây chuyện một chút đi, dù sao thì cô nương cũng là con gái của tướng gia.”



“Con gái thì sao? Cũng phải nhìn sắc mặt của bọn ta mà sống chứ? Kim ma ma cũng làm chuyện thừa thãi thật, mang thứ than tốt thế này đến cho nàng ta làm gì? Sống ở trên núi, nàng ta đã quen nhặt củi vơ cành nhóm lửa rồi, sợ là cũng không biết trên đời còn có loại than ngân sương không khói này.”



Nói rồi, nàng ta phì cười:



“Nhưng nhờ vậy chúng ta chúng ta mới được hưởng thụ.”



“Ngươi thật là!”



Thụy Lan nhớ tới lúc Tần Nghi Ninh phát hiện mất đồ đạc mà cũng không giận, vẫn có thể tươi cười nói chuyện với các nàng, lại nghĩ tới nhà chính lạnh lẽo như băng, không hiểu sao trong lòng chợt dâng lên một cảm giác vui sướng mơ hồ.



Dư Hương lại tiếp tục cắn hạt dưa, chợt cười nói:



“Hôm nay nàng ta đánh Tuệ Ninh cô nương ra nông nỗi như vậy, còn không biết có trở về được không đây!”



“Nói cũng đúng.”



Thụy Lan nghe vậy cũng không kìm được nụ cười.



Giữa lúc hai người đang cảm thấy khoan khoái, bỗng nhiên “két” một tiếng, cửa chái nhà bị đẩy ra.



Hai người giật mình hoảng sợ, tưởng là tiểu nha hoàn bên ngoài, đang định trách mắng thì nhìn rõ người, cả hai đều đờ ra.



Người con gái khoác áo choàng màu mật ong, vóc người tinh tế, dung mạo diễm lệ, còn không phải là Tần Nghi Ninh mà họ đang xem thường thì là ai!



Đối diện với Tần Nghi Ninh, Thụy Lan nhìn thấy sát ý lóe lên trong mắt nàng, lại thấy khóe miệng Tần Nghi Ninh ẩn hiện nụ cười mơ hồ, nàng ta cảm thấy tóc gáy dựng ngược, liền cuống quít xuống đất mang giày, quên cả đau đớn trên người.



“Tứ cô nương, người đã về.”



Thụy Lan thi lễ.



Vẻ mặt Dư Hương cũng hết sức khó coi, cũng thi lễ theo Thụy Lan:



“Tứ cô nương.”



“Không dám, ta là một cô gái quê mùa thô bỉ, làm sao có thể nhận lễ của các ngươi? Dù sao Dư Hương cô nương có phẩm cách như vậy, nếu còn ở Hưng Ninh Viên thì biết đâu tương lai sẽ có thể làm di nương đó!”



Tần Nghi Ninh chắp tay sau lưng thong thả đi tới bên giường, nhìn mớ than ngân sương trong lò sưởi và những vỏ hạt dưa còn chưa cháy hết trong lò, cười nói:



“Sao, than tốt do Kim ma ma đưa tới, hai vị đủ dùng chứ? Có muốn ta đưa thêm tới một ít nữa?”



Thụy Lan hết hồn, đầu gối mềm nhũn, liền quỳ thụp xuống.



Nhất định cô nương đã nghe hết những gì hai người vừa nói rồi!



Cô nương này là một chủ nhân giết người không chớp mắt, dù có giết chết hai người thì cũng sẽ không bị làm sao cả. Cùng lắm thì khi đến quan phủ báo án, tướng phủ chuẩn bị trước cho hai người một tội danh, nộp mười lượng bạc là xong, dù lão Thái Quân không thích cháu gái, cũng sẽ không tiếc gì mười lượng bạc.



Thụy Lan run rẩy, bắt đầu nhớ lại mình đã nói những gì, may mà chủ yếu đều là Dư Hương mạo phạm, còn mình cũng không nói gì nhiều.



Nghĩ vậy, Thụy Lan vội dập đầu:



“Cô nương bớt giận.”



“Bớt giận? Ta còn chưa nổi giận, vì sao lại nói là bớt giận?”



Tần Nghi Ninh cũng không nhìn Thụy Lan.



Dư Hương thấy sự việc đã đến nước này, lại tỏ ra kiên cường hơn so với dự đoán. Nàng ta ngạo mạn hất hàm:



"Cô nương nói đùa, cô nương nhìn thấy ai cho ta làm di nương?"



Tần Nghi Ninh tỉ mỉ quan sát Dư Hương từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc lạnh như dao, khiến cả người nàng ta run lên.



Dư Hương thầm nghĩ chắc là lần này mình gặp họa rồi, cũng không biết vị cô nương này xử trí mình như thế nào?



Tuy nhiên lại nghĩ, một nha đầu vừa mới hồi phủ, không biết những quy củ của nhà quyền quý, có lẽ cũng sẽ không làm gì được mình, cùng lắm là đánh vài cái mà thôi… Dư Hương nghĩ như vậy, trong lòng cũng yên tâm phần nào.



Trong lúc Dư Hương đang nghĩ kế tiếp phải làm thế nào báo tin cho cha để xin giúp đỡ, Tần Nghi Ninh cũng mỉm cười đầy bí hiểm.



“Ta muốn chép Hiếu Kinh. Thụy Lan, tới mài mực giúp ta!”



Xem ra nàng ta không định trừng phạt mình?



Dư Hương thầm vui mừng.



Thụy Lan vội đáp ứng và đứng lên, nhưng cử động làm động chạm tới vết thương, đau đớn kêu lên một tiếng.



Dư Hương đưa tay đỡ Thụy Lan, bất mãn nói:



“Cô nương cũng không có tình người, Thụy Lan đã bị như vậy, làm sao có thể hầu hạ bút mực? Nếu không thì để ta mài mực cho cô nương, cô nương cho phép Thụy Lan được nghỉ hôm nay đi !”



Giọng Dư Hương cứng cỏi, như thể mình mới là chủ nhân.



Cả người run rẩy, Thụy Lan luôn miệng nói:



“Nô tỳ không sao, nô tỳ lập tức đi hầu hạ bút mực cho cô nương.”



Dư Hương nghe vậy, bất mãn trừng mắt nhìn Thụy Lan, ra vẻ hôm nay nhất quyết đứng ra bảo vệ nàng ta.



Thấy thái độ của Dư Hương, Tần Nghi Ninh buồn cười nói:



“Thụy Lan đi hầu hạ bút mực cho ta, Dư Hương đi nấu nước, ta muốn tắm.”



Dư Hương nghe vậy trợn tròn mắt.



Nàng ta là gia sinh tử (1), cha mẹ đều làm quản sự trong viện, từ nhỏ đã là người xuất chúng trong đám người hầu, được các chủ tử yêu thích, có bao giờ phải làm công việc nấu nước nặng nhọc này?



(1) Gia sinh tử: Người hầu gái được sinh ra trong nhà của chủ nhân của cha mẹ.



“Cô nương, người vừa mới hồi phủ, sợ là không biết, bọn chúng ta chỉ phụ trách những công việc riêng biệt, ai làm việc nấy, ví dụ như việc nấu nước nặng nhọc có tiểu nha hoàn phụ trách, cũng chưa từng nghe nói đại nha hoàn bên người các cô nương ở phòng khác phải đi nấu nước. Vì danh dự của cô nương, nô tỳ sẽ đi hầu hạ bút mực cho cô nương vậy!”



Không những lộ vẻ bất mãn, Dư Hương cũng không che giấu vẻ xem thường Tần Nghi Ninh không biết quy củ.



Cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra, Thụy Lan vội nói:



“Nô tỳ không sao, nô tỳ có thể hầu hạ bút mực cho cô nương.”



Nghe vậy, Dư Hương rất tức giận, hung dữ véo mạnh một cái lên tay Thụy Lan, đứa ngốc này làm sao vậy? Mình ra mặt giúp nó, nó còn không cảm kích!



Thụy Lan đau đớn nhíu mày, suýt nữa bật khóc.



“Rốt cuộc ai là chủ tử viện này? Chẳng lẽ Dư Hương cô nương muốn lên làm chủ?”



Tần Nghi Ninh xoay người đi ra ngoài, nói:



“Dư Hương đi nấu nước, mọi người còn lại đi theo ta!”



“Dạ.”



Các tỳ nữ dưới hành lang đều vâng dạ.



Lúc này Thụy Lan và Dư Hương mới phát hiện, ngoài cửa sổ nhỏ của chái nhà, mấy người Chúc ma ma, Thu Lộ, Liễu Nha… đang đứng ngay ngắn bên ngoài, cũng không biết là đến đã bao lâu.



Thụy Lan vội vàng đuổi theo.



Dư Hương bĩu môi, miễn cưỡng đi vào căn bếp nhỏ nấu nước.



Trong nhà chính, Liễu Nha và Thu Lộ vội vàng cầm đèn, tiểu nha hoàn thì nghe theo lời căn dặn của Chúc ma ma đi chuẩn bị than củi. Tần Nghi Ninh bước tới ngồi lên tấm đệm màu lục nhạt trên chiếc ghế hoa hồng trước án thư, Thụy Lan lập tức bưng tách trà bằng sứ thanh hoa có nắp vẽ hình cá chép vờn hoa sen đặt trong tầm tay nàng, rồi lại đưa một lò sưởi tay tinh xảo tới:



“Cô nương sưởi ấm rồi hãy viết cũng không muộn.”



Tần Nghi Ninh rất buồn cười. Bị đòn xong, người này lại biến thành ân cần, cái câu người hiền thì bị khinh thường quả không sai chút nào!



Trong phòng dần dần trở nên ấm áp.



Thụy Lan lấy giấy bút tới, bày giấy Tuyên Thành ra, rồi cẩn thận mài mực.



Tần Nghi Ninh tiện tay cầm một cây bút lông sói, vừa dùng đầu ngón tay nhỏ nhắn vuốt ve ngòi bút, vừa nhẹ nhàng nói:



“Lần này các ngươi đến chỗ ta hầu hạ cũng là bị thua thiệt, làm chậm trễ tiền đồ tốt đẹp của các ngươi.”



“Bọn nô tỳ không dám!”



Chúc ma ma dẫn đầu, Thụy Lan, Thu Lộ, Liễu Nha và ba tiểu nha hoàn đều cùng nhau quỳ xuống.



Tần Tuệ Ninh cười khẽ, để lộ hàm răng sáng bóng, dưới ánh đèn, dung nhan xinh đẹp của nàng càng lung linh quyến rũ.



“Ở tại tướng phủ, thì phải theo quy củ của tướng phủ.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Tần Nghi Ninh buông bút lông sói, nhìn thẳng vào đám người đang hành lễ, chậm rãi nói:



“Nếu Kim ma ma bố trí các ngươi đến Tuyết Lê Viện, thì các ngươi là người của ta. Ta mới đến, mặc dù không biết rõ sự việc ở tướng phủ, cũng không hiểu lắm những quy củ của tiểu thư khuê các, nhưng mai đây gia sư và ma ma dạy quy củ cũng tới rồi, các ngươi nghĩ ta sẽ vĩnh viễn không hiểu gì sao?”



“Cô nương nói quá lời, bọn nô tỳ không dám.”



Mọi người dập đầu, trong phút chốc đầu óc như vừa được khai sáng.



Cho dù ma cũ bắt nạt ma mới thì cũng phải có giới hạn, huống chi vị cô nương này là cốt nhục duy nhất của lão gia, muốn vươn mình chỉ là vấn đề thời gian!



Mấy lời của Tần Nghi Ninh khiến thái độ của mọi người đối với nàng càng thêm dè dặt và cung kính, cũng khiến cho những người cho rằng đến Tuyết Lê Viện là ném đi tiền đồ nảy sinh lòng trung thành.



Ít ra, bây giờ họ nghĩ theo vị cô nương này cũng không đến mức tiền đồ u ám.



Tần Nghi Ninh lớn lên nơi phố chợ, nàng hiểu rất rõ ý nghĩa của câu “Thiên hạ rộn ràng vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo vì lợi đi”. Nếu muốn cho người an tâm theo mình, thì ít ra phải làm cho họ không cảm thấy có thể mất đi chỗ dựa bất cứ lúc nào. Mấy lời vừa rồi, nàng đã cẩn thận suy nghĩ vài lượt rồi mới nói ra, bởi vì không có kinh nghiệm sai khiến người hầu, càng không có kinh nghiệm phát biểu, thật ra Tần Nghi Ninh rất sợ nói sai.

Bình Luận (0)
Comment