Cẩm Đường Xuân

Chương 113


Trước khi Trần Thúc đi Đào thành, Bình Nam cùng Vạn Châu kỳ thật đã bắt đầu xuống tay chuẩn bị việc xưng quân hầu
Việc này là do hai người Cố Tới cùng Phùng Vân chủ trì
Lúc trước hầu gia bệnh nặng, muốn mau chóng xưng quân hầu, là sợ vạn nhất xảy ra việc gì, vẫn có thể để lại tấm chắn cho phu nhân cùng thế tử, Phùng Vân cùng Cố Tới đều hiểu rõ, cũng biết rõ hầu gia quyết đoán vì có nguyên nhân.
Nhưng sau đó phu nhân dứt khoát kiên trì, dưới thuyết phục của phu nhân, hầu gia và phu nhân mang theo tiểu thế tử cùng đi Đào thành chữa bệnh, trước sau có gần nửa năm thời gian.

Trong khoảng thời gian này, lời đồn bên ngoài sôi nổi, Vạn Châu cùng Bình Nam đều im lặng không nhắc tới với người ngoài, cũng có không ít chư hầu phái sứ thần hoặc tự mình đến thăm, đều bất lực trở về.
Bệnh hầu gia chữa khỏi hay không, đôi mắt có hồi phục thị lực hay không, đều quan hệ đến bước tiếp theo phải làm như thế nào.
Trước khi bệnh tình hầu gia chưa có định luận, tuyệt đối sẽ không có nửa phần tin tức thả ra ngoài, tránh cho thế cục hiện nay bị người chi phối
Trong mấy tháng, bệnh tình của hầu gia thành nhân tố quyết định cục diện chính trị của Yến Hàn quốc
Nửa năm qua đi, các chư hầu gồm thâu, thôn tính không ngừng, nhưng phân tranh lớn, thí dụ như chiến tranh giữa tân triều cùng Lưu thành đều ăn ý lựa chọn gián đoạn, đều đặt ánh mắt trên địa giới được phân chia, nhưng địa giới thuộc quản lý của Kính Bình Hầu phủ, tân triều cùng Lưu thành đều không động tới, bởi vì nắm không rõ thật hư của Trần Thúc……
Trước đây Cố Tới thu được tin tức từ phu nhân, biết đôi mắt hầu gia đã hồi phục thị lực, bệnh tình cũng chuyển biến tốt, nghĩ đến trước đây trầm trọng trong thư Phùng Vân gửi về, cùng nhắc nhở Vạn Châu phủ nhất định phải tính đến tình huống xấu nhất, hiện giờ Cố Tới nhớ lại trong lòng còn sợ hãi.
Chờ đón ngoài thành, Cố Tới tận mắt nhìn thấy Trần Thúc, cuối cùng cũng nhịn không được lão lệ rơi đầy, “Hầu gia bình an trở về thì tốt quá rồi"
Chuyến này hắn đi Đào thành, kỳ thật so với trước đây khi hắn vào kinh cưới công chúa, còn muốn làm cho Cố Tới lo lắng hơn nhiều
Cố Tới chắp tay, những lời khác, đều ẩn trong cổ họng.
Trần Thúc duỗi tay nâng hắn dậy, ấm giọng nói, “Cố bá, con không có việc gì, chỉ là thời gian sắp tới, Vạn Châu phủ và Cố bá người chỉ sợ đều phải vội điên lên rồi.”
Biết là lời trêu ghẹo, Cố Tới cười rộ lên.
Có thể nói được lời trêu ghẹo, hầu gia thật sự đã khỏe
“Hầu gia ~”
Khi Trần Thúc tiến lên, quan lại Vạn Châu phủ đến đón lại lần nữa cung kính lên tiếng chào đón
Trần Thúc nói, “Khoảng thời gian này vất vả chư vị, bắt đầu từ ngày mai, phòng nghị sự Vạn Châu phủ cùng bàn bạc việc quân hầu.


……
Rất nhanh, tin tức Kính Bình Hầu lộ diện ở Vạn Châu đã truyền ra ngoài, truyền đi khắp nơi, còn có câu bàn bạc việc quân hầu của Kính Bình Hầu.

Tuy rằng trước đây trên dưới trong nước đều có thể đoán được đại khái, ngày sau sẽ là Kính Bình Hầu phủ, tân triều cùng Lưu thành giữ ba phần thiên hạ, nhưng trong khoảng thời gian rất dài Kính Bình Hầu biến mất, việc này vẫn luôn không có định luận.
Lần này tin tức Kính Bình Hầu phủ được thả ra ngoài, giống như kích động sóng to gió lớn, ngày này rốt cuộc đã tới.
Châu quận, chư hầu xung quanh Vạn Châu, thủ thành, đại tướng biên quan sôi nổi chính thức phái sứ thần đến Vạn Châu trước, trình kính biểu, xưng thần.

Chiến loạn lắt nhắt trước đây tại phụ cận Vạn Châu cũng dần dần không có bóng dáng, hiện giờ có Kính Bình Hầu phủ ra mặt, những việc này sẽ có Kính Bình Hầu phủ ra mặt điều đình.
Từ trung tuần tháng hai đến trung tuần tháng tư, Vạn Châu phủ người đến người đi, đều là cảnh tượng phồn vinh.

Hồ Quang Thư từ sau khi đến Giang thành vào thượng tuần tháng hai liền toàn quyền tiếp nhận việc sứ thần xung quanh đến kính biểu xưng thần
Giữa tháng ba, Vạn Siêu thống lĩnh đóng quân về lại Giang thành, Mậu Chi trở về cùng Vạn Siêu

Trần Thúc xưng quân hầu, đại điển sẽ thiết lập tại Giang thành, Mậu Chi trước đây vẫn luôn đi theo Cố Tới cùng Phùng Vân, khoảng thời gian hiện nay, trọng tâm của Kính Bình Hầu phủ đều sẽ đặt tại Giang thành, cho nên Phùng Vân để Mậu Chi cùng về Giang thành.
“Tỷ, tỷ phu!" Mậu Chi nhìn thấy đôi mắt cùng thân thể Trần Thúc bình phục, nhịn không được nước mắt lưng tròng
Trần Thúc là ngọn đèn sáng soi đường cho hắn
Trước đây hắn thấy bộ dáng Trần Thúc bệnh nặng, trong lòng khổ sở đến cực điểm, nhưng lại không thể hiển lộ trước mặt Trần Thúc cùng tỷ tỷ, hiện giờ Trần Thúc bình an, Mậu Chi ngược lại không nhịn được, “Oa” một tiếng khóc thành tiếng
Hà Mậu Chi gặp Trần Thúc lúc mới mười tuổi, bây giờ cũng đã 13-14 tuổi, Trần Thúc duỗi tay sờ sờ đầu của hắn, “Xấu hổ không đây!.”
Mậu Chi bĩu môi
Đường Ngọc cười cười, nắm tay tiểu Sơ Lục, nhìn tiểu Sơ Lục nói, “Đi xem cữu cữu.”
“Cữu cữu ~” tiểu Sơ Lục tiến lên.
Mậu Chi lấy ống tay áo lau lau, không khóc, còn thay đổi thành bộ mặt tươi cười, “Sơ Lục, cữu cữu nhớ ngươi!”
Trước mặt Sơ Lục, hắn không muốn làm một tên thích khóc
Mậu Chi ôm tiểu Sơ Lục chơi trong chốc lát, Trần Thúc từ chối các việc khác, bảo Phạm Cù chuẩn bị gia yến, vui mừng ăn uống cùng Mậu Chi
Mậu Chi cũng mới nói cùng Trần Thúc và Đường Ngọc chuyện ở Bình Nam
Mậu Chi luôn đi theo Phùng Vân, cũng gọi Phùng Vân một tiếng lão sư, Mậu Chi tuổi tác tuy nhỏ, nhưng rất nhiều chuyện Phùng Vân đều giao cho Mậu Chi đi làm, Mậu Chi biết rất rõ tình hình Vạn Châu phủ hiện tại, thí dụ như đóng quân, các thành trì, thuế má, dân sinh vân vân, hắn làm trợ thủ giúp đỡ Phùng Vân, tuổi còn nhỏ nhưng đối với tình hình Bình Nam đã hiểu rõ ràng rành mạch
Trần Thúc vừa nghe, vừa lộ ý cười.
Kỳ thật những thứ này trong thư Phùng thúc đều nói qua với hắn, lại nghe Mậu Chi nói lần nữa, hắn có thể tin tưởng khoảng thời gian hắn cùng Đường Ngọc không ở Bình Nam, Mậu Chi không có lười biếng.
Trước đây hắn đã cảm thấy Mậu Chi thông minh, qua một thời gian, hắn thật sự có thể thành châu báu.
“Mậu Chi, thời gian này, đệ đi theo bên cạnh Hồ bá trước" Trần Thúc dặn dò một tiếng, “Hồ bá đang xử lý việc các châu quận xung quanh dâng kính biểu xưng thần, đệ đi theo Hồ bá có thể học được không ít thứ”
Mậu Chi chưa gặp Hồ Quang Thư, nhưng đều nghe Phùng trường sử cùng Vạn tướng quân đều nhắc tới, Hồ Quang Thư trước đây là trưởng sử Vạn Châu phủ, sau khi Hồ Quang Thư cáo lão, mới do Cố trưởng sử chấp chưởng Vạn Châu phủ.

Cho nên nghiêm khắc mà nói, Hồ Quang Thư cũng là một nửa sư trưởng của Cố trưởng sử
Hiện giờ tỷ phu muốn xưng quân hầu, tỷ phu tự mình tới Lục An thành mời Hồ Quang Thư một lần nữa xuất sĩ, chính là xử lý quan hệ với các châu quận, bây giờ tỷ phu cho hắn đi theo Hồ bá……
Trần Thúc nói, “Mậu Chi, đệ phải chuyên tâm đi theo Hồ bá, ngày sau, Kính Bình Hầu phủ có không ít chuyện còn cần đệ phân ưu cho tỷ phu.”
Trần Thúc nói xong cười cười, dùng đũa chung gắp đồ ăn cho hắn
Mậu Chi vội không ngừng gật đầu, “Yên tâm đi, đệ đã biết tỷ phu!”
Mậu Chi tích cực.
Trần Thúc lại gắp thức ăn cho Đường Ngọc
Đường Ngọc còn chưa động đũa.
Tiểu Sơ Lục mới hơn hai tuổi, ăn cơm còn cần người đút, hôm nay thấy Mậu Chi, tiểu Sơ Lục thực hưng phấn, muốn ăn cơm cùng cữu cữu, cho nên Đường Ngọc mang theo tiểu Sơ Lục lên bàn ăn, tự mình đút tiểu Sơ Lục ăn cơm, không gọi Lê ma ma đến
Phần lớn lực chú ý của nàng đặt trên người tiểu Sơ Lục, lại bớt thời giờ nghe Trần Thúc cùng Mậu Chi nói chuyện, cũng không ăn cơm của mình
Trần Thúc gắp cho nàng một chén lớn, thấy nàng cũng không rảnh rỗi động đũa, Trần Thúc gắp đồ ăn trực tiếp đút nàng.
Mậu Chi vội vàng cúi đầu lùa cơm.
Đường Ngọc cười cười.
Tiểu Sơ Lục cũng cười theo, “Mẫu thân đút Sơ Lục, cha đút mẫu thân ~”
Trần Thúc sờ sờ đầu của hắn, “Ăn nhanh đi con, mẫu thân còn bị đói.”

Trong miệng Sơ Lục đầy cơm, hướng tới Trần Thúc cười cười
Trưởng thành nhất định là tên nhóc nghịch ngợm gây sự, không có chút gì thành thật……
Trần Thúc hỏi Mậu Chi, “Tổ mẫu cùng mợ thì sao? Gần đây sức khỏe như thế nào?”
Mậu Chi đáp, “Sau khi tỷ tỷ cùng tỷ phu mang Sơ Lục đi Đào thành, tổ mẫu cũng dọn về nhà cũ, nói ở cùng mẫu thân dễ chiếu cố lẫn nhau.

Sau khi dọn về nhà cũ, thường xuyên qua lại cùng người quen cũ trước đây, như Lâm thẩm a, Chu bà bà a, thường xuyên đến trò chuyện cùng tổ mẫu, tâm tình tổ mẫu rất tốt, thân thể cũng khỏe mạnh.”
Đường Ngọc cùng Trần Thúc đều cười theo
Nói đến mẫu thân, Mậu Chi thở dài, “Bệnh của mẫu thân vẫn luôn khi tốt khi xấu, đại phu cũng sẽ định kỳ tái khám, nhưng đều nói trị tận gốc không được.

Chỉ là khi tốt, mẫu thân cũng không khác gì người bình thường, nhưng khi trở bệnh, sắc mặt tái nhợt, rất nhiều lần đều dọa đệ sợ.

Lần này tới Vạn Châu, đệ rất lo lắng cho mẫu thân, nhưng mẫu thân nói không cần bởi vì bà mà làm chậm trễ chuyện khác……”
Hà Mậu Chi cúi đầu.
Đường Ngọc cùng Trần Thúc bốn mắt nhìn nhau, đều nhớ tới trước đây đại phu nói qua, bệnh của mợ nghỉ ngơi không tốt, khả năng cũng chỉ còn một hai năm, nghỉ ngơi tốt thì cũng được khoảng năm sáu năm……
Trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra, đều không có lên tiếng.
Đường Ngọc duỗi tay ôm Mậu Chi, nhẹ giọng nói, “Chờ qua thời gian bận rộn này, tỷ và đệ cùng về Bình Nam gặp tổ mẫu và mợ.”
Mậu Chi liều mạng gật đầu.
……
Gần đây việc trong Vạn Châu phủ quá nhiều, sau cơm chiều, Trần Thúc lại đi phòng nghị sự, Đường Ngọc mang theo tiểu Sơ Lục đưa Mậu Chi về phủ.
Trước đây Mậu Chi ở cùng Dương thị tại một tòa nhà cách hầu phủ không xa, sau cơm chiều, Đường Ngọc mang theo tiểu Sơ Lục đi đưa Mậu Chi, vừa nói chuyện, vừa tản bộ tiêu thực.
Mậu Chi thấy Trần Thúc bận, trước đây không có hỏi nhiều, đoạn đường cũng hỏi tới chuyện ở Đào thành
Đường Ngọc nói cho Mậu Chi nghe.
Mậu Chi cảm thân, “Thế sự không dễ, đặc biệt là thời gian đi theo lão sư lâu rồi, mới biết đoạn đường tỷ phu đi tới đều không dễ dàng.”
Đường Ngọc sờ sờ đầu của hắn, “Không có chuyện gì là dễ dàng, đều sẽ từ từ tốt lên thôi”
“Dạ” Mậu Chi gật đầu.
Tiểu Sơ Lục lại chơi cùng Mậu Chi trong chốc lát, Đường Ngọc lại dẫn tiểu Sơ Lục trở về hầu phủ.
Đường Ngọc để Lê ma ma mang tiểu Sơ Lục trở về trước tắm rửa, Lê ma ma dẫn tiểu Sơ Lục đi, Đường Ngọc đi phòng nghị sự, thấy người khác đều đi rồi, chỉ còn Hồ bá cùng Cố bá ở trong phòng nghị sự trò chuyện cùng Trần Thú
Khi Đường Ngọc đi vào, vừa lúc nghe được mấy chữ Tấn đế đại hôn
Tiểu hầu tử sắp đại hôn?
Đường Ngọc bỗng nhiên cảm thấy chuyện thật sự quá mau, tiểu hầu tử hẳn là năm trước vừa cập quan
Thấy Đường Ngọc tới, mấy người Hồ Quang Thư dừng lại, nhìn nàng chắp tay, “Phu nhân.”
Trần Thúc nhìn về phía nàng, “Tới rồi sao?”

Đường Ngọc gật đầu, “Ừm, mới vừa đưa Mậu Chi trở về, tới phòng nghị sự nhìn xem.”
Chuyện phu nhân thường xuyên ra vào phòng nghị sự Vạn Châu phủ, trước đây khi hầu gia không ở nhà, có rất nhiều chủ ý là sau khi Cố trưởng sử cùng phu nhân thương nghị mới định ra, cho nên ở phòng nghị sự nhìn thấy phu nhân, quan lại Vạn Châu phủ đều không cảm thấy không ổn.
Lúc đầu Hồ Quang Thư chỉ mới biết Đường Ngọc là cháu ngoại Hà trưởng sử, lần đầu tiên khi thấy Đường Ngọc ở phòng nghị sự, Hồ Quang Thư cũng kinh ngạc, đặc biệt là khi thấy mấy người Cố Tới sẽ thăm dò ý Đường Ngọc, Hồ Quang Thư có chút ngoài ý muốn.

Nhưng sau đó nghe Cố Tới nói về chuyện trước đây, cũng đã dần quen Đường Ngọc xuất hiện ở trong phòng nghị sự
Trần Thúc cũng không gạt nàng, “Triệu Văn Vực sắp đại hôn, lấy nữ nhi Quý Bình Hầu”
Lưu thành liên hôn cùng Quý Bình Hầu phủ, có thể củng cố quyền thế của Triệu Văn Vực cực lớn, hơn nữa còn mở rộng lãnh thổ quốc gia tiến thêm một bước, chọc một lỗ hỏng thật lớn sau lưng Diệp Lan Chi
Hành động này của Lưu thành đã khiến tân triều bị thương nặng, cho nên hôn sự của Triệu Văn Bực chính là liên hôn chính trị
Tuy rằng trước đây Trần Thúc vẫn luôn không có đặt Triệu Văn Vực vào trong mắt, nhưng hắn có được Công Tôn Đán, lại giết Ngụy Chiêu Đình dễ như trở bàn tay, khiến Trần Thúc không thể không nhìn hắn với con mắt khác.
Lại đặc biệt là, trước đây Triệu Văn Vực nhớ thương Đường Ngọc.
Hiện giờ hắn đại hôn, kỳ thật trong lòng Trần Thúc phi thường thoải mái.
Mặc kệ hắn có phải tự nguyện hay không, nữ nhi Quý Bình Hầu, Triệu Văn Vực phải hầu hạ cho thật tốt, hai người bọn họ đều không phải đèn cạn dầu, chắc là sẽ rất náo nhiệt……
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Lưu thành, trong cung
Đại giám nói, “Bệ hạ, nên uống rượu hợp cẩn.”
Triệu Văn Vực nhìn thoáng qua tẩm điện, phiền lòng, hắn không thể đối phó được tính tình như Trần Tư Mẫn, ác danh của Trần Tư Mẫn khắp thiên hạ đều biết, đó là dám cầm chổi lông gà đánh chính ca ca của mình, trước đây hắn còn châm chọc nàng, tương lai xem ai dám cưới ngươi!
Ta khinh! Thiên đạo tuần hoàn tốt thật!
Trước kia hắn là Tấn Vương, như thế nào cũng không tới phiên hắn làm thân cùng Quý Bình Hầu
Bây giờ hắn là Tấn đế, Quý Bình Hầu có kính ý với tiền triều, cũng nguyện ý sau liên hôn, chắp tay dâng thuộc địa cho hắn……
Hắn không muốn!
Công Tôn tiên sinh nói một bước sai, toàn bộ sai!
Cuối cùng, con mẹ nó, hắn cưới Trần Tư Mẫn……
Triệu Văn Vực cảm thấy mình chính là vị hoàng đế bi ai nhất, hỉ nương lại tới thúc giục, trung cung đã hỏi rất nhiều lần, Triệu Văn Vực không có biện pháp, lại hỏi, “Đã tìm người hỏi thăm rõ ràng chưa? Trần Thúc đều ổn?”
“Ôi bệ hạ của ta ơi!” Đại giám bực bội, đã là lúc mấu chốt rồi, hắn quan tâm Kính Bình Hầu người ta làm cái gì.
Đại giám chỉ có thể dỗ, “Ổn!”
Tâm tình Triệu Văn Vực phức tạp!
Hắn ổn, tự nhiên ổn, bằng không mẫu tử Đường Ngọc làm sao bây giờ, cũng do Trần Thúc hắn mạng lớn, bát tự cứng rắn, đến bộ dáng kia rồi, vậy mà vẫn còn sống sót được……
Nhưng tưởng tượng xong, lại bực bội, thật không nên cứu hắn ta, nếu hắn ta chết, nói không chừng Đường Ngọc sẽ hồi tâm chuyển ý, hắn không cần lấy Trần Tư Mẫn!
Triệu Văn Vực hung hăng vỗ vỗ trán mình, “Cho ngươi làm bộ này! Cho ngươi khoe khoang này! Cho ngươi thể hiện này! Gieo gió gặt bão!”
Đại giám kinh ngạc nhìn hắn.
Triệu Văn Vực trở về điện.
Nhóm hỉ nương thấy rốt cuộc bệ hạ đã trở về, đều vạn phần hoảng sợ.
Trong tiếng hoảng sợ của hỉ nương, trung cung tự mình tháo khăn voan đỏ, các hỉ nương sợ ngây người, “Nương nương!”
Còn có người nói, “Này không được!”
“Đều câm miệng!” Trần Tư Mẫn gằn giọng, tức khắc trong điện đều lặng ngắt như tờ.
“Trần Tư Mẫn ta nói cho ngươi biết, ngươi không cần thật quá đáng, hai chúng ta chính là liên hôn chính trị! Ngươi cũng đừng thích ta, ta sẽ không thích ngươi, ngươi ta hai người sống trong cung cả đời không qua lại với nhau là được rồi.” Triệu Văn Vực không thể thua khí thế.
“Các ngươi đều đi ra ngoài.” Trần Tư Mẫn giận đỏ mặt.
“Ngươi…… Ngươi muốn làm gì!” Triệu Văn Vực bỗng nhiên có chút sợ.
Kỳ thật khi còn nhỏ Trần Tư Mẫn sức lực rất lớn, hắn đánh không lại, nhưng hắn đã cập quan, cũng hàng năm mang binh đánh giặc, đã sớm không còn là Triệu Văn Vực trước kia, nhưng loại tâm lý sợ hãi này, vẫn có chút không khắc phục được.

Trần Tư Mẫn tự buông khăn voan, tự gỡ mũ phượng khăn quàng vai, từ long sàn đứng dậy.
“Ngươi đừng tới đây…… Trần Tư Mẫn! Ta cảnh cáo ngươi đừng tới đây!" Triệu Văn Vực lớn tiếng thêm can đảm, “Đây là tẩm điện của trẫm, trẫm không muốn đánh ngươi a.”
Nhưng thực mau, bên ngoài tẩm điện, đại giám liền nghe được tiếng đồ vật rơi bùm bùm trong phòng trong, cùng âm thanh đánh nhau, đại giám rất là đau đầu, nhưng loại thời điểm này cũng không thể mời Công Tôn đại nhân vào trong cung cứu nguy
Khi đại giám đang đau đầu, trong tẩm điện cũng nháo đến túi bụi, đánh thì đánh, nhưng rượu hợp cẩn còn phải uống.
“Uống thì uống, ai sợ ai!” Triệu Văn Vực lớn tiếng.
Trần Tư Mẫn cũng nói, “Ai không uống là chó!”
“Trần Tư Mẫn, ngươi nhất định là chó rồi!”
“Triệu Văn Vực, ta gả heo gả chó cũng không gả cho ngươi!”
“Ta còn không muốn cưới ngươi đâu!”
Trong phòng lại bắt đầu âm thanh bùm bùm, nhưng dần dần, âm thanh cũng dần dần không còn……
Đại giám cũng không biết thế nào, bảo hỉ nương đi nhìn xem.
Khi hỉ nương ra tới, hậm hực nói, “Bệ hạ với nương nương, hình như đang…… đang động phòng……”
Đại giám kinh ngạc.
Bỗng nhiên, đại giam kịp phản ứng, hẳn là uống quá nhiều, động phòng thì tốt rồi, đêm tân hôn vung tay đánh nhau như đế hậu thật chưa từng thấy qua……
Hôm sau, Triệu Văn Vực sắc mặt trắng bệch ra ngoài, thấy đại giám, giống như thấy quỷ.
“Trẫm đi Hòa Quang điện.” Bỏ lại một câu liền đi.
Hòa Quang điện là Ngự Thư Phòng, mới sáng sớm Triệu Văn Vực đã né tránh.
Hắn…… tối hôm qua mơ màng hồ đồ làm sao mà ngủ cùng Trần Tư Mẫn, rượu vào hỏng việc!
Nhưng chuyện tối hôm qua, hắn rõ ràng cũng còn nhớ!
Hắn không phải chán ghét nàng sao?
Nhưng tối hôm qua cùng nàng một chỗ…… Hắn nói không nên lời…… Sáng hôm nay hắn còn muốn cùng nàng....!ý niệm này làm hắn hốt hoảng bỏ chạy.
Trần Tư Mẫn thật đáng sợ!
Đầu óc hắn có vấn đề mới muốn cùng nàng một chỗ, Triệu Văn Vực trốn vào Hòa Quang điện.
Nhưng trong đầu rõ ràng trống rỗng, một chữ cũng nhìn không vào……
Trần Tư Mẫn nào có tốt như Đường Ngọc
Nhưng gặp quỷ rồi!
Hiện tại trong đầu hắn đều là nàng ta.
“Bệ hạ, nương nương tới.” Nội thị quan canh gác đi vào.
Mặt Triệu Văn Vực đều tái rồi, âm hồn không tan, dây dưa không dứt……
Trần Tư Mẫn hồng mắt, cho người khác lui, “Triệu Văn Vực, sau tân hôn, ngươi không vẽ mi cho ta, là muốn truyền ra ngoài để ta làm trò cười cho người khác sao? “
Con mẹ nó! Chuyện lớn thật!
Triệu Văn Vực bực bội, “Không phải chỉ vẽ lông mày thôi sao? Lại đây vẽ!”
Trần Tư Mẫn tiến lên, lúc nhắm mắt, Triệu Văn Vực đến thật sự gần, tiếng tim đập muốn ngừng một nhịp
Không có khả năng!
Triệu Văn Vực nắm tay vẽ loạn lung tung, bỗng nhiên thoải mái, quỷ mới thích ngươi!
“Vẽ xong!” Triệu Văn Vực cố nén ý cười.
Trần Tư Mẫn trợn mắt nhìn thoáng qua gương đồng, “Triệu Văn Vực!!”
Triệu Văn Vực nhanh chân chạy đi..

Bình Luận (0)
Comment