Cẩm Đường Xuân

Chương 127


Đường Ngọc mơ mơ màng màng tỉnh lại, là ở trên xe ngựa.
Xe ngựa chạy nhanh trong bóng đêm, toàn bộ trong xe ngựa đều rất xóc nảy, mặc dù ý thức có chút mơ hồ, Đường Ngọc cũng biết đây không phải trên xe ngựa Kính Bình Hầu phủ
Sơ Lục......
Đường Ngọc đầu tiên nghĩ đến chính là Sơ Lục
Đường Ngọc cố mở mắt, nhưng hai mắt nàng bị che.

Đôi tay cũng bị cột bằng đai lưng, toàn thân như bị hạ dược, không có chút sức lực nào
Nàng bị bắt cóc.
Xe ngựa còn đang chạy như bay trên đường, hai mắt bị che lại không có một tia ánh sáng nào truyền đến, chứng tỏ lúc này là ban đêm.
Xe ngựa đang chạy nhanh trên đường đêm, là không muốn Kính Bình Hầu phủ đuổi theo kịp
"Sơ Lục?" Đường Ngọc nhẹ gọi.
Một là bởi vì trên người thật sự không còn sức lực, hai là bởi vì cũng không rõ ràng lắm tình hình chung quanh, nàng ở đây, còn Sơ Lục có ở đây không, trong lòng Đường Ngọc hoảng sợ, nhưng không rối loạn.
Bên cạnh, có tiếng bà lão vang lên, "Phu nhân, nơi này chỉ có một mình ngài, ngài cái gì cũng đừng hỏi, an an tĩnh tĩnh cùng chúng ta lên đường, cũng chịu ít khổ sở hơn, ngài là Kính Bình Hầu phu nhân, phía trên đã dặn dò, an ổn mang ngài về, nếu ngài tự hành hạ mình, có cái gì sơ xuất, chúng ta đây cũng không có cách."
Trong bóng đêm, tiếng bà lão nặng nề, nói xong câu này, không còn lên tiếng nữa
Trong đầu Đường Ngọc vốn vẫn còn choáng váng nặng nề, nghe xong những lời này, ngược lại thật không còn nhúc nhích, cũng không mở miệng......
Âm thanh bà lão làm nàng nhớ đến rất lâu về trước, khi vừa mới vào cung
Khi đó vẫn còn chưa hiểu rõ quy củ trong cung, cũng từng chịu cấm túc
Trong cung có nơi như vậy, lúc ấy tiểu cung nữ khóc nháo rất nhiều, nhưng Đường Ngọc bình tĩnh hơn người khác.

Nàng nhớ rõ trước khi rời khỏi Miểu thành, cữu cữu đã dặn dò, ở trong cung chú ý cẩn thận, an ổn về nhà.
Chú ý cẩn thận, an ổn về nhà......
Những lời này của cữu cữu bên cạnh nàng hơn mười năm trong cung, nàng vẫn luôn nhớ rõ, cũng vẫn luôn làm theo.
Mãi cho đến khi nàng rời khỏi cung.
Bây giờ, rõ ràng nàng đã bị bắt cóc, người bắt cóc là ai, nàng cũng không biết rõ.


Nhưng nghe ý vừa rồi bà lão mới nói, muốn đưa nàng đến một nơi, hẳn là cách Bình Nam cùng Vạn Châu rất xa......
Lúc nãy trong đầu nàng là một mảnh hỗn loạn, ngược lại sau khi nghe bà lão nói đã dần bình tĩnh lại.

Không có cuồng loạn cũng không khóc kêu, thậm chí không có hỏi thêm gì khác
Nàng biết rất rõ, hỏi cũng phí công vô ích.
Nàng bị bắt cóc, nhưng Sơ Lục không ở đây
Nàng ở một chỗ cùng Sơ Lục, bên cạnh còn có Trần Phong cùng thị vệ hầu phủ, nếu đối phương bắt được Sơ Lục, sẽ để Sơ Lục ở cùng nàng; Sơ Lục không ở đây, chứng tỏ Sơ Lục an toàn......
Trước đó nàng đã dặn dò Trần Phong, Sơ Lục hẳn là đang ở cùng Trần Phong
Khối đá nặng trong lòng Đường Ngọc như được buông xuống
Sơ Lục hẳn đã an toàn
Đường Ngọc nuốt nhẹ trong cổ họng
"Nước, ta muốn uống nước." Đường Ngọc nhẹ giọng.
Có lẽ thấy nàng không khóc không nháo, lại không có làm chuyện gì xấu, bà lão đưa túi nước đến cho nàng, nàng uống một ngụm.
Đường Ngọc nghĩ nàng hẳn là đã hôn mê thật lâu, nếu không sẽ không khát nước như vậy
Xe ngựa còn đang tiếp tục xóc nảy, bà lão cũng không có ý lấy túi nước lại, vẫn để cho Đường Ngọc cầm.
Đường Ngọc không biết bây giờ là khi nào, đang ở nơi nào, muốn đi về nơi nào, nhưng từ vừa nãy, dạ dày liền dâng lên ghê tởm không khoẻ, còn có buồn nôn không thoải mái, trước đây dọc theo đường đi nàng đã có vài phần xác nhận......
Nàng có thai.
Bất luận bây giờ đi nơi nào, nàng đều phải bình tĩnh, chăm sóc mình còn có hài tử trong bụng
Trần Thúc sẽ tìm đến nàng.
Việc nàng có thể làm, chính là chăm sóc mình, còn có hài tử của nàng cùng Trần Thúc......
Đường Ngọc không lại nhúc nhích.
Hoảng sợ cùng bất an vừa rồi dần biến mất, nàng biết rõ mình muốn làm gì, người khác mất công bắt cóc nàng, là vì áp chế Trần Thúc.
Vậy hiện tại nàng an toàn.
Trần Thúc cũng sẽ tìm được nàng......
Vốn trong đầu Đường Ngọc còn có chút mơ màng hồ đồ, nàng hẳn đã bị người hạ dược, còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, hơn nữa bởi vì đang mang thai, cũng vẫn luôn thích ngủ.

Không bao lâu sau, lại mê man ngủ thiếp đi
Bà lão trong xe ngựa nhìn nhìn nàng, nhìn xa phu bên ngoài xe ngựa nói, "Kính Bình Hầu phu nhân đã ngủ."
Bên ngoài xe ngựa, ngoại trừ xa phu, còn có một người khác
Người nọ nói, "Thuốc vẫn còn hiệu lực, sợ là còn muốn ngủ thêm một ngày, giám sát chặt chẽ chút, chúng ta phải nhanh chóng về kinh, người Kính Bình Hầu phủ sẽ không từ bỏ đâu, sẽ đuổi theo rất nhanh.

Lần này không bắt được Kính Bình Hầu thế tử, chỉ bắt được Kính Bình Hầu phu nhân, trên đường không thể lại xảy ra sự cố."
"Đúng vậy." bà lão lên tiếng, lại hỏi, "Muốn đi đường vòng sao?"
Người nọ nói, "Không cần đi đường vòng, bệ hạ nói, Kính Bình Hầu có thể đoán được, chúng ta về kinh càng sớm càng tốt."
"Quân hầu, giao phó!" Sắc mặt Trần Hoặc trắng bệch.
Trần Thúc chạy ba ngày ba đêm đến lân cận Vũ thành, vẻ mặt Trần Thúc âm trầm đến rợn người.
Cả người Tiếu Lộ run rẩy, khi nhìn Trần Thúc, hoàn toàn không thấy bộ dáng Kính Bình Hầu ôn hòa nho nhã trước đây, mà phảng phất như sẽ tùy thời lột da ngươi, ăn xương cốt ngươi
Tiếu Lộ ngã ngồi trên mặt đất, không ngừng lui ra phía sau, "Kính......!Kính Bình Hầu......"
Trần Thúc tiến lên, thanh âm trầm thấp u ám cực hạn, "Phu nhân ở nơi nào?"
Tiếu Lộ lắc đầu, "Ta không biết......!Ta không biết......"
Thanh âm Trần Thúc lạnh băng, "Ngươi không biết, lại trăm phương ngàn kế tiếp cận phu nhân?"
Một câu của Trần Thúc chọc thủng, Tiếu Lộ cứng đờ.
Trần Thúc tiếp tục tiến lên, thanh âm như từ vực sâu truyền đến, "Phu nhân ở nơi nào? Ta hỏi ngươi lần cuối, ta không phải người có tính nhẫn nại."
Tiếu Lộ nắm chặt đầu ngón tay, "......"
Trần Thúc nhìn về phía Trần Hoặc, "Người Tiêu gia, một người cũng không giữ lại."
Tiếu Lộ hoảng sợ, "Kính Bình Hầu!"
Trần Thúc liếc mắt nhìn nàng.
Tiếu Lộ run giọng nói, "Là thiên tử......!Là thiên tử muốn phu nhân cùng thế tử......"
Trần Thúc hỏi, "Vì sao giúp Diệp Lan Chi làm việc?"
Nước mắt Tiếu Lộ như mưa, "Thiên tử lấy tánh mạng toàn gia Nam Vân Hầu áp chế......!Ta không có cách nào......"

Trần Thúc lạnh mắt nhìn nàng, "Diệp Lan Chi nói mà ngươi cũng tin?"
Tiếu Lộ sửng sốt.
Trần Thúc lạnh nhạt nói, "Đầu óc ngươi nếu thông minh một chút, đem việc này báo cho phu nhân, nói cho ta, cả nhà Nam Vân Hầu đều không cần chết, bây giờ, theo cách làm người của Diệp Lan Chi, trên dưới Nam Vân Hầu phủ các ngươi, một người cũng không còn......"
Tiếu Lộ cứng đờ.
Phía sau, có thị vệ đẩy cửa đi vào, "Quân hầu, đã thăm dò được, toàn gia Nam Vân Hầu đều bị giết sạch, hài tử cũng không còn đứa nào......"
Tiếu Lộ tựa như hồn xiêu phách lạc, hoàn toàn chết trân tại chỗ, không có nhúc nhích, trong mắt cũng thất thần.
Trần Thúc xoay người, Trần Hoặc đuổi theo, "Hầu gia......"
Trần Thúc phẫn nộ, "Giết."
Trần Hoặc lên tiếng.
Từ trong phòng đi ra, Trần Thúc lập tức đi về viện
Một đường từ Cù Châu tới Vũ thành, hắn đã đoán được là Diệp Lan Chi.

Thiên hạ này ngoại trừ Diệp Lan Chi, không ai làm, cũng không ai dám làm chuyện này.
Hắn không ngờ từ sớm về trước Diệp Lan Chi đã bắt đầu, chôn hạt giống Tiếu Lộ này xuống......
Hắn sớm nên nghĩ đến!
Trước đây hắn chỉ cảm thấy Tiếu Lộ không thích hợp, cũng cho người đi điều tra Tiếu Lộ, nhưng điều tra một lần, cũng không điều tra tiếp nữa.

Tiếu Lộ cũng thông minh, lúc trước qua lại rất gần, sau đó lại không ân cần quá mức, chỉ đưa tới một cái đèn kéo quân, làm cho hảo cảm của Sơ Lục cùng Đường Ngọc đối với nàng trước sau đều duy trì ở mức độ nhất định.
Hắn hẳn nên nghĩ đến!
Từ đầu Diệp Lan Chi đã am hiểu những việc này.
Lúc trước bị bao vây ở An thành, Diệp Lan Chi đã diễn qua một màn khổ nhục kế vì cứu hắn mà thân trúng bốn đao, suýt nữa bỏ mạng, làm hắn hoàn toàn tin tưởng Diệp Lan Chi, cũng nguyện ý liều mạng cho hắn, cùng tạo phản với hắn!
Diệp Lan Chi vốn là kẻ tinh thông tính kế.
Chỉ là hắn ngã một lần khôn hơn một chút, Diệp Lan Chi chưa chắc có thể xuống tay từ trên người hắn, nên liền xuống tay từ chỗ Đường Ngọc cùng Sơ Lục......
Diệp Lan Chi là người có thể mưu phản, Đường Ngọc làm sao tính toán qua hắn!
Tiếu Lộ chính là quân cờ, từng bước một dựa làm theo lời Diệp Lan Chi nói, hắn nên sớm nghĩ đến, mấy tháng nay Diệp Lan Chi không có khả năng an tĩnh như vậy
Đáy lòng Trần Thúc giống bị đao cắt từng chút từng chút một, hai mắt màu đỏ tươi.
Hắn không sợ Diệp Lan Chi lấy Đường Ngọc uy hiếp hắn, hắn chỉ sợ Đường Ngọc bởi vì hắn mà xảy ra chuyện......
Hắn mới vừa gặp Lê ma ma
Đường Ngọc đang có thai......

Trần Thúc dường như bị khoét tim đục xương, hắn sợ nàng xảy ra chuyện.
Đầu ngón tay Trần Thúc đâm thật sâu vào thịt, sắp đến viện, lại hít sâu một hơi, liều mạng che giấu cảm xúc trong mắt
Lê ma ma tiến lên, trong thanh âm còn có nghẹn ngào, "Thế tử tỉnh."
Trần Thúc đi vào.
"Cha!" Sơ Lục kinh hoảng nhào vào lòng Trần Thúc
Trần Thúc bế bé lên, ôn hòa trấn an, "Không có việc gì, cha tới rồi."
Tiểu Sơ Lục ôm sát cổ hắn, vừa nức nở, vừa nói, "Phong thúc nói con là nam tử hán, con không khóc, cha, tìm mẫu thân."
Trần Thúc sờ sờ đầu của bé, ấm giọng nói, "Không sợ, Sơ Lục, cha đi đón mẫu thân, con cùng Phong thúc và Lê ma ma về nhà, chờ cha trở về."
Sơ Lục ôm cổ hắn không buông ra, luôn lắc đầu, "Con muốn cùng cha đi tìm mẫu thân! Con muốn đi tìm mẫu thân."
Trong mắt Trần Thúc một chút mờ mịt, "Sơ Lục nghe lời, cha phải làm rất nhiều việc, không chăm sóc được con, con ngoan ngoãn ở nhà, cha mới có thể đưa mẫu thân về, cha đáp ứng với con, nhất định sẽ đưa được mẫu thân về nhà."
Sơ Lục vẫn luôn khóc.
Trần Thúc ôn nhu dỗ bé, "Ai là nam tử hán nho nhỏ của mẫu thân?"
Sơ Lục nghẹn ngào, "Con......"
Trần Thúc hôn lên trán bé, "Vậy nghe lời cha nói, làm nam tử hán, chờ cha đưa mẫu thân trở về."
Tiểu Sơ Lục gật đầu, khi Trần Thúc buông tay, thấy gương mặt tiểu Sơ Lục đều bị nước mắt dính ướt, một đôi mắt sưng thành quả đào
"Lê ma ma." Trần Thúc gọi một tiếng.
Lê ma ma nhanh chóng tiến lên, khi tiến lên, Lê ma ma còn đang gạt lệ, "Hầu gia."
Trần Thúc giao tiểu Sơ Lục cho Lê ma ma, "Thay con chăm sóc cho Sơ Lục, nhị ca cùng Viên Liễu lập tức sẽ đến Vạn Châu, đến lúc đó, việc trong phủ đều do nhị ca cùng Viên Liễu quyết định."
Lê ma ma liên tục gật đầu, "Vâng, hầu gia."
Trần Thúc nhìn về phía Lê ma ma, "Làm phiền Lê ma ma, chuyến này thời gian sẽ không ngắn, làm phiền Lê ma ma chiếu cố Sơ Lục nhiều hơn, cha mẹ đều không ở bên cạnh, sợ hắn sợ hãi."
Lê ma ma gật đầu, "Lão nô biết, hầu gia yên tâm......"
Trần Thúc lại nhìn Sơ Lục nói, "Sơ Lục, ở trong phủ nhớ nghe lời Lê ma ma, khi nhị bá phụ cùng nhị bá mẫu tới phủ, cũng cần nghe lời nhị bá phụ cùng nhị bá mẫu, con biết không?"
Sơ Lục nghe lời gật đầu, "Sơ Lục biết, cha."
Trần Thúc lại lần nữa ôm bé, "Cha sẽ mau chóng đưa mẫu thân trở về."
Sơ Lục lần thứ hai gật đầu, "Cha nói, Sơ Lục đều tin, Sơ Lục sẽ ngoan, cha sớm đưa mẫu thân trở về, con nhớ mẫu thân."
Trần Thúc hôn sườn má bé, "Được, cha đáp ứng Sơ Lục, nhất định làm được."
Trần Thúc lên xe ngựa, Lê ma ma ôm Sơ Lục đi đưa.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi, Sơ Lục ở trong lòng Lê ma ma khóc lớn..

Bình Luận (0)
Comment