Cẩm Đường Xuân

Chương 132


Cửa thành sớm đã giới nghiêm, qua đêm nay, trong kinh cũng bắt đầu giới nghiêm, mọi người đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết từng đám từng đám cấm quân lục soát từng nhà
Việc bắt cóc Đường Ngọc, Diệp Lan Chi không thể đặt ngoài ánh sáng, nhưng cấm quân lục soát khắp kinh thành suốt đêm cũng không phát hiện bóng dáng Kính Bình Hầu phu nhân
Trong điện, Diệp Lan Chi tức đến ném chung trà, ném tấu chương, gần như mọi vật có trong điện đều bị ném!
Người khác cũng không dám lên tiếng.

Không bao lâu, có nội thị quan nói Vũ tần tới.

Gần đây nhận ân sủng nhiều nhất chính là Vũ tần, vinh sủng không suy, Diệp Lan Chi nơi nơi đều chiều theo nàng, tất cả mọi người cảm thấy bệ hạ nâng niu Vũ tần như bảo vật trong tay
Bây giờ, Diệp Lan Chi đang nổi nóng, nghe nói đã ném đồ hơn một canh giờ
Vũ tần tới điện, loại thời điểm này, nàng tự nhiên muốn tới, nàng có thể khuyên thiên tử, người khác mới càng biết được nàng ở trong lòng thiên tử có bao nhiêu phân lượng.

Diệp Lan Chi vốn đang nổi nóng, nội thị quan nói Vũ tần tới, Diệp Lan Chi bỗng nhiên nổi cơn tam bành, “Bảo nàng cút!”
Nội thị quan không dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt Vũ tần, tránh nặng tìm nhẹ nói, “Nương nương, bệ hạ có việc, tạm thời không gặp nương nương.


Có thể có chuyện gì, không phải đang nổi nóng sao?
Vũ tần này ở trước mặt Diệp Lan Chi phong cảnh vô hạn một thời gian, liền nghĩ dù sao cũng không phải thiên tử không thích nàng, sợ là nội thị quan làm khó dễ, lại nói, “Vậy ngươi nói cho ta biết bệ hạ có chuyện gì?”
Diệp Lan Chi vốn đã chặn được lửa giận trong lòng, nghe được Vũ tần lải nhải, cơn giận trong lòng tức khắc dâng lên
Trước đây hắn mặc kệ nàng, là bởi vì Trần Thúc dẫn quân tiến Bắc.

Hoàng gia nắm binh mã trong tay, lại đưa một nữ nhi vào cung, hắn muốn trấn an Hoàng gia, làm Hoàng gia thay hắn bán mạng.

Nhưng đó là bởi vì có Đường Ngọc, hắn còn có thể áp chế lợi thế của Trần Thúc
Hiện tại Đường Ngọc không còn ở đây, Trần Thúc muốn thảo phạt hắn, một Hoàng gia sao có thể chống đỡ nổi!
Đoạn thời gian này Vũ tần ở trước mặt hắn, hắn đã sớm chịu đủ rồi, hiện tại lúc này, hắn đang nổi nóng, nàng thật còn tưởng mình là chính thê của hắn!
“Cho nàng tiến vào!” Diệp Lan Chi trầm giọng.

Vũ tần lòng tràn đầy vui mừng đi vào, “Bệ hạ.


Nàng vốn nghĩ đến khuyên thiên tử, nhưng nhìn thấy trong điện hỗn độn, bỗng nhiên có chút sợ hãi.

Nhìn về phía Diệp Lan Chi từng bước một đi về phía nàng, trong mắt là u tối nàng chưa bao giờ gặp qua, sợ hãi ở đáy lòng Vũ tần làm như càng tăng thêm vài phần.


“Bệ…… Bệ hạ……” Vũ tần theo bản năng lui về phía sau.

Nhưng bởi vì đồ rơi trên mặt đất thật sự quá nhiều, vừa rồi nàng đi vào còn đỡ, bây giờ bước lùi về phía sau, một khi không chú ý phía sau, bỗng nhiên dưới chân dẫm phải đồ vật, sau đó té ngã, tay đều bị bình hoa vỡ trên mặt đất làm bị thương.

“Bệ hạ……” Vũ tần bắt đầu khóc.

Diệp Lan Chi vốn đang phiền lòng, nghe nàng khóc, lập tức tiến lên xách nàng lên, lạnh lùng nói, “Khóc cái gì! Khóc tang sao! Sợ trẫm chết không được cho trẫm thêm đen đủi sao!”
Lời nói liên tục của Diệp Lan Chi đột nhiên dọa sợ Vũ tần, thật sự không khóc.

Diệp Lan Chi cắn răng, “Ngươi nghe rõ cho trẫm, bây giờ trong cung xảy ra chuyện, nếu tìm không thấy Đường Ngọc, Trần Thúc mang binh công thành bức vua thoái vị, trẫm chết, ngươi cũng đến chết theo đi!”
Vũ tần ngây ngốc, căn bản không biết hắn nói cái gì, nhưng nàng chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ này của thiên tử, trước đây thiên tử vẫn luôn là người hiền lành thân cận……
Diệp Lan Chi buông tay, “Cút!”
Vũ tần không dám nói tiếp, vội vàng ra khỏi điện.

Diệp Lan Chi lại kêu một tiếng, “Khai chưa?”
Cấm quân đi vào, trầm giọng nói, “Bệ hạ, vẫn chưa khai.


Trong mắt Diệp Lan Chi nổi lên sát ý, “Tiếp tục bức cung, còn nữa, đánh chết hai cung nữ khác, trước mặt bọn chúng.


“Dạ!” Cấm quân lên tiếng đi làm!
Diệp Lan Chi giơ chân đá văng mảnh nhỏ dưới chân, ở trong cung của hắn! Vậy mà có người dám công khai đưa Đường Ngọc ra cung!
Đêm qua cung nữ gọi Mẫn Yên ngay cả một chữ còn chưa nói, hắn đã cho người đánh chết, hôm nay lại là cung nữ, lại là nội thị, còn có cấm quân!
Chung quanh long sàn của hắn, đều là loại ăn cây táo, rào cây sung!
Hắn không tin chỉ bằng mấy bè lũ xu nịnh này có thể thuận lợi mang Đường Ngọc đi, hoặc là, do Trần Thúc động thủ sau lưng, cố ý mượn Bắc phạt làm quấy nhiễu tai mắt hắn, kỳ thật là cho tai mắt trong cung cứu Đường Ngọc đi!
Hoặc là, trong cung này không biết có bao nhiêu người hướng về Trần Thúc cùng Đường Ngọc! Nếu không, bằng mấy người này, căn bản không có khả năng! Vậy trong cung này so với trong tưởng tượng của hắn càng không thể sống yên ổn!
Thực nhanh lại có cấm quân tới, “Bệ hạ, trong thành đã lục soát qua một lần, không phát hiện được Kính Bình Hầu phu nhân!”
Lời đối phương còn chưa dứt, Diệp Lan Chi cũng đã quát, “Tiếp tục lục soát, lục soát tìm được người mới thôi! Trước khi không tìm được người, một con ruồi cũng không thể bay ra khỏi kinh!”
Cấm quân lên tiếng
Đại quân Trần Thúc sắp tiếp cận, chỉ còn mấy ngày nữa liền sẽ công thành!
Nếu không có Đường Ngọc làm con tin, tường thành cùng cung tường này đều không ngăn được Trần Thúc!
Tâm Diệp Lan Chi không phải là không có hoảng hốt.


Hiện giờ Yến Hàn chia ba phần, trong nước đều là chút cỏ đầu tường, tân triều suy thoái, Vạn Châu cường thịnh, đều ước gì leo lên Trần Thúc, nếu nói Trần Thúc công thành, có người sẽ phản chiến mở cửa thành hắn cũng tin!
“Mang Văn Quảng lại đây!” Diệp Lan Chi nắm chặt lòng bàn tay.

Khi Văn Quảng bị cấm quân kéo tới, toàn thân đều là vết máu, có máu của chính mình, cũng có máu của cung nữ lúc trước bị đánh chết
“Trẫm hỏi lại ngươi một lần, Đường Ngọc đi nơi nào?” Diệp Lan Chi âm ngoan.

Văn Quảng cười nhạt, “Nô tài sao biết cô cô đi nơi nào? Nô tài chỉ phụ trách đưa cô cô ra cung, còn chuyện khác tự nhiên cái gì cũng không biết.


Diệp Lan Chi nhăn chặt mày, uy hiếp nói, “Vì Trần Thúc cùng Đường Ngọc bỏ đi tánh mạng đáng giá sao?”
Văn Quảng cười nói, “Nếu không có cô cô cùng hầu gia, nô tài sớm đã chết vài lần, hiện giờ có chết, cũng là mệnh số đã tận, bệ hạ cho người giết ta là được.


Diệp Lan Chi tiến lên phía trước, giáng xuống cho hắn một bạt tai.

Văn Quảng phun ra một ngụm máu tươi, kịch liệt ho khan hai tiếng.

Diệp Lan Chi lạnh giọng, “Ngươi thật cho rằng trẫm không dám giết ngươi?”
Văn Quảng còn đang ho khan, không lên tiếng nữa.

Diệp Lan Chi gằn giọng nói, “Kéo xuống đi, tiếp tục ép hỏi, bức đến khi nào hắn mở miệng mới thôi.


Cấm quân kéo người đi.

Văn Quảng kỳ thật nói đúng, hắn thật không dám giết hắn ta!
Nếu hành tung Đường Ngọc chỉ có một mình hắn ta biết được, trước khi cấm quân tìm thấy Đường Ngọc ở kinh thành, hắn cũng chỉ có thể giữ lại hắn ta!
Lại có cấm quân đi vào, “Bệ hạ, trong kinh vẫn không có tin tức!”
Diệp Lan Chi cũng phát hoảng hốt, “Cho người đi tìm, toàn bộ người trong cung biết Đường Ngọc, đều bắt lại khảo vấn, trẫm cũng không tin, trong cung này không có một người phun ra được chút gì! Đi!”
Cấm quân theo lệnh đi làm.

Không đầy thời gian một nén nhang, lại có cấm quân đi vào, “Bệ hạ, cổng thành Tào thành đã bị phá, đóng quân An Bắc không ngăn lại, nhanh nhất, Kính Bình Hầu còn ba ngày là sẽ đến kinh thành.



Cấm quân nói xong, sắc mặt Diệp Lan Chi trắng bệch.

Ba ngày……
So với tưởng tượng còn nhanh hơn!
Trần Thúc ở không tiếc hết thảy tranh thủ thời gian!
Trong kinh tràn ngập nguy cơ, trong cung tràn ngập nguy cơ, chính hắn cũng tràn ngập nguy cơ!
Diệp Lan Chi bực bội đến cực điểm, lại có nội thị quan nói, “Đỗ công công có việc muốn gặp bệ hạ!”
Diệp Lan chi nhíu mày, “Đỗ Thanh Hồng? Hắn tới làm cái gì?”
Nội thị quan nói, “Đỗ công công nói, hắn biết chuyện Văn Quảng.


Diệp Lan Chi hơi khựng
! !.

“Ngươi nói là hợp viện?” Diệp Lan Chi bán tín bán nghi.

Đỗ Thanh Hồng nói, “Dạ, bởi vì Văn Quảng với nô tài có chút không hợp, cho nên nô tài vẫn luôn có chút lưu ý đến chuyện của Văn Quảng, mấy ngày trước đây, thật ra hắn không tự mình ra cung, nhưng vừa lúc nô tài ra cung thu mua, hai lần đều gặp được đồ đệ của Văn Quảng đi về hợp viện ở thành Tây”
Diệp Lan Chi nhìn hắn.

Đỗ Thanh Hồng nói, “Hợp viện thành Tây kia thực hẻo lánh, lúc ấy nô tài chỉ cảm thấy việc này có chút kỳ quặc, còn chưa kịp cho người tra.

Nhưng nghe nói trong cung đang tìm người, nô tài nhớ tới tối hôm qua gặp được Văn Quảng, hắn vốn muốn suốt đêm ra cung, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại quay về.

Đồ đệ Văn Quảng lần này vốn là muốn đi cùng hắn ra cung, nhưng đồ đệ hắn sau khi ra cung lại không trở về, nô tài nghĩ, có thể đi hợp viện hay không? Rốt cuộc, nơi đó hẻo lánh, bình thường cấm quân tìm không được, cũng sẽ không đi tìm……”
“Cho người đi lục soát!” Diệp Lan Chi đã bất chấp có phải ở hợp viện hay không
Hợp viện, Đường Ngọc cùng Lâm Huy cũng chưa nói chuyện.

Hợp viện ở nơi hẻo lánh, ngoại trừ hôm qua có cấm quân đi ngang qua, cũng không có người khác đi vào lục soát
Kinh thành rất lớn, cấm quân chưa chắc có thể lục soát tới nơi này, chỉ là chung quanh nơi này thường thường an toàn, Trần Thúc có thể mau chóng đến kinh thành hay không, cũng không biết bao lâu nữa.

Bây giờ trong kinh đã không an ổn, kỳ thật bọn họ đã luống cuống hết đầu óc
Lâm Huy kỳ thật sợ hãi đến phát run, nhưng vẫn an ủi nàng, “Cô cô, đừng sợ, không nhất định có thể tìm tới nơi này, chúng ta có lẽ có thể trốn được mấy ngày.


Đường Ngọc gật đầu.

Nàng cũng không biết có thể trốn được bao lâu?

Nhưng trong lòng bởi vì chuyện mấy người Văn Quảng, đã rất khó chịu, mấy người Văn Quảng chỉ cần ở trong cung, hẳn là dữ nhiều lành ít, bởi vì do nàng, đã liên lụy biết bao nhiêu người.

Mà nàng ở chỗ này, tuy rằng tạm thời an ổn, lại cũng không biết kế tiếp như thế nào, ngày mai như thế nào? Tương lai mờ mịt, trong lòng thấp thỏm không cách nào buông xuống được
Còn có hài tử trong bụng nàng
Đường Ngọc hít sâu một hơi, tận lực làm mình bình tĩnh……
Tới gần tảng sáng, Đường Ngọc mới dựa vào góc tường đi vào giấc ngủ, đến gần giờ Thìn, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân liên tiếp, Đường Ngọc bừng tỉnh, Lâm Huy cũng bừng tỉnh.

“Có cấm quân tới! Cô cô, đi mau!” Lâm Huy từ khe cửa sổ nhìn thấy.

Cảnh tượng bây giờ cùng khi rời cung trước đây giống nhau, bỗng nhiên phát sinh, căn bản không kịp phản ứng, một tia chuẩn bị cũng đều không có
Lâm Huy dẫn nàng từ cửa sau đi ra ngoài, nhưng cửa sau cũng có cấm quân
Cửa hông!
“Cô cô, đi cùng ta!” Lâm Huy hoảng loạn, Đường Ngọc đuổi theo, bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì khẩn trương, kỳ thật dưới chân có chút nhũn ra, nhưng một khắc cũng không dám dừng
Đi đến chỗ ngã rẽ, Lâm Huy đột nhiên dừng lại, đưa chủy thủ trong tay cho nàng, “Cô cô, phía trước chính là cửa hông, cửa hông có thể đi ra ngoài, đoạn đường này quá dài, tùy thời đều sẽ bị phát hiện, Lâm Huy không đi cùng cô cô, ta dẫn dắt cấm quân rời đi, cô cô nhân cơ hội đi đi, có thể tìm được nơi nào ẩn thân, liền ẩn thân, cố không được nhiều hơn nữa rồi.


Lâm Huy run rẩy, “Cô cô, ta đi đây!”
“Lâm……” Đường Ngọc muốn gọi hắn, nhưng hắn đã chạy về hướng ngược lại
Đường Ngọc rơi lệ đầy mặt, nhưng biết nếu không đi, Lâm Huy cũng sẽ chết không công ở chỗ này, Đường Ngọc bước nhanh hướng ra cửa hông, phía sau nghe được tiếng cấm quân kinh hô, ở chỗ này, đuổi theo!
Là hướng ngược lại!
Đường Ngọc khóc không thành tiếng.

Đường đi cửa hông rất dài rất dài, dường như nghe được âm thanh đao kiếm, Đường Ngọc rốt cuộc tới chỗ cửa hông, mới vừa ra khỏi cửa, lại thấy có hơn mười cấm quân canh giữ ở nơi này.

Đường Ngọc ngơ ngẩn, xoay người muốn trở về, nhưng bị ngăn lại.

Có cấm quân đối chiếu với bức họa, “Tìm được rồi, là Kính Bình Hầu phu nhân!”
Đường Ngọc cả kinh.

Đối phương đang muốn duỗi tay bắt nàng, đột nhiên, bị mũi tên bắn trúng, hơn mười cấm quân xung quanh cũng không kịp phản ứng, có người trúng tên, cũng có người tiến lên động thủ, thực mau hơn mười cấm quân bị giải quyết sạch sẽ.

Đường Ngọc nhìn về phía đối phương, đối phương kéo khăn che trên mặt xuống, bởi vì mới vừa rồi đánh nhau còn có chút thở dốc, “Thật là ngươi, Đường Ngọc!”
Nhiều cấm quân xuất động như vậy, cửa trước, cửa sau, cửa hông đều là người, hắn không biết xảy ra chuyện gì, vừa lúc theo tới chỗ cửa hông, kết quả vừa lúc nhìn thấy là nàng.

Hắn cho rằng nhìn lầm, cấm quân vì sao lại bắt Đường Ngọc như vậy?
Nhưng xác thật là Đường Ngọc.

Đường Ngọc ngơ ngẩn, “Lưu Thanh Phong?”.

Bình Luận (0)
Comment