Tại phủ thủ thành, Bàng Giai Bác đi qua đi lại, "Cha, sao lâu như vậy rồi mà còn chưa thấy Kính Bình Hầu có động tĩnh gì hết vậy? Cũng không hiểu sao người bên ngoài nghe từ đâu mà từ sớm đã có tiếng gió nói hắn tới Miểu thành rồi, nhưng cũng có người nói là tin vịt, rốt cuộc hắn có ở Miểu thành hay không đây!"
Bàng Giai Bác hơi thiếu kiên nhẫn.
Bàng Quý Lai nhàn nhạt nói, "Gấp cái gì? Nếu muốn tới nhất định sẽ tới, còn nếu không, cho dù ngươi muốn cho hắn tới đây, hắn cũng sẽ không tới.
Hắn là muốn so nhẫn nại với chúng ta, vậy cứ so với hắn, nơi này là Miểu thành, hắn cũng không nóng nảy, hai phụ tử chúng ta thay hắn gấp cái gì?"
"Chỉ là......!Chỉ là cũng hơn một tháng rồi." Bàng Giai Bác vẫn còn lo lắng.
Bàng Quý Lai bưng chén trà lên, lạnh lùng nói, "Ngươi ngẫm lại xem Trần Thúc là người nào? Hắn có thể sống sót dưới mí mắt phế đế, thừa dịp khi phế đế không rảnh bận tâm đến Vạn Châu, im hơi lặng tiếng xây dựng Vạn Châu thành binh hùng tướng mạnh, đất phong giàu có và đông đúc, chờ lúc phế đế có phản ứng, còn muốn dựa dẫm vào hắn, muốn cho hắn cưới công chúa nhằm mượn sức hắn.
Hắn dựa vào danh nghĩa cưới công chúa để nhập kinh, trong lúc đó một tiếng cũng không rên, chỉ trong một đêm lại cùng tân đế tạo phản, địa vị cực cao, ngươi cảm thấy hắn là người trầm ổn, hay là người thiếu kiên nhẫn?"
Bàng Quý Lai nói lời như vậy, Bàng Giai Bác tức khắc nghẹn lời.
Xác thật......
"Người như vậy......!Hắn không có ý đồ gì sao?" Bàng Giai Bác lo lắng.
Bàng Quý Lai nhẹ nhấp một ngụm trà, rồi sau đó chậm rãi buông chung trà, lắc lắc bình pha trà, tiếp tục nói, "Không nhất định."
Bàng Giai Bác kinh ngạc.
Bàng Quý Lai chống tay đứng dậy, "Ngươi ngẫm lại xem, hắn ủng lập có công, muốn ban thưởng thứ gì mà tân đế không cho? Cho dù muốn ban phong thân vương khác họ, Trần Thúc cũng đều đủ tư cách.
Nhưng hắn muốn cái gì?"
Bàng Giai Bác kinh ngạc, "Muốn Bình Nam......"
Bàng Quý Lai chắp tay ở sau lưng, ý tứ sâu xa cười nói, "Đúng vậy, Bình Nam cho dù đất rộng, nhưng lại xa xôi cằn cỗi, bất luận kẻ nào cũng đều không muốn nơi này làm đất phong.
Nhưng Trần Thúc rất rõ nước đầy sẽ tràn, trăng tròn sẽ khuyết, cho nên cho dù hắn có công cũng không cần suy nghĩ liền xin một Bình Nam không ai thèm chú ý đến, đã phong bế được miệng người khác, cũng biểu lộ ý đồ cho thiên tử biết.
Nếu hắn muốn dùng Bình Nam để ngụy trang thôi, vậy hà tất gì phải tốn công cho thứ dùng để ngụy trang làm gì?"
Bàng Giai Bác dường như đã có chút sáng tỏ, "Đúng vậy."
Bàng Quý Lai tiếp tục nói, "Cho nên có khả năng hắn sẽ đến Bình Nam nhìn sơ qua, kiểm tra nước nơi này có bao nhiêu sâu, trong lòng tự biết, sau đó bình an vô sự, mọi người đang như thế nào thì cứ tiếp tục như thế ấy.
Nếu không ngươi nghĩ đi, chân trước hắn mới tỏ rõ thái độ với thiên tử, không đòi công lao; sau lưng liền tới Bình Nam cứu bá tánh, ngươi cho là thiên tử sẽ nghĩ như thế nào?"
Bàng Giai Bác bừng tỉnh đại ngộ, "Cha! Quả nhiên là người nhìn rất thấu đáo!"
Bàng Quý Lai vuốt vuốt chòm râu, thở dài, "Cho nên, hắn có ở Miểu thành hay không, hay hắn muốn lặng yên ngây ngốc không một tiếng động ở Miểu thành trong bao lâu, chúng ta đều không cần phải xen vào, cũng không cần đi tra xét trong Miểu thành có người này hay không, Vạn Châu mới là căn cơ của hắn, sớm hay muộn gì hắn cũng về Vạn Châu thôi.
Nhưng trong thời gian hắn ở Miểu thành, tận lực không được sinh sự.
Một người cho dù hòa khí đến đâu đều có nghịch lân, hắn ngay cả tạo phản cũng dám làm, nếu thật sự chọc hắn tức giận, hắn còn cái gì mà không dám."
Bàng Giai Bác chắp tay, "Nhi tử hiểu rõ!"
"Còn nữa......" Bàng Quý Lai lại nói, "Giám sát chặt chẽ Bàng Miện, nó mới là đứa thiếu kiên nhẫn, ngày sau cũng không nhờ cậy vào được, đừng để hắn gây chuyện xấu."
Bàng Giai Bác cũng mới nhớ tới Bàng Miện.
Bàng Miện là nhi tử của nhị thúc, nhị thúc chết sớm, cha mang Bàng Miện theo bên người, nuôi dưỡng như nửa nhi tử của mình.
Bàng Miện cả ngày chơi bời lêu lổng trong thành, gây chuyện thị phi, tụ tập một đám người chuyên làm các chuyện không thể lộ ra ngoài, khiến cho tiếng oán than trong thành dậy trời dậy đất.
Bàng Miện là cái tên phiền toái, nhưng một bút không viết ra được hai chữ Bàng, Bàng Miện lại là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của nhị thúc, lưu lạc bên ngoài khá nhiều năm mới được cha đón trở về, lúc ấy người cũng đã lớn, cũng không sửa lại được nữa
Trong Miểu thành luôn có một ít việc cần phải có người ác ra tay, chuyện Bàng Miện làm, gia đình đều phần lớn mở một con mắt nhắm một con mắt.
Bàng Miện vốn cũng thay thế người nhà mình làm việc thôi.
Bàng Giai Bác đáp, "Biết rồi cha."
"Ngọc nhi." Tổ mẫu gọi đến tiếng thứ ba, Đường Ngọc mới hoàn hồn.
"Hôm nay con như mất hồn mất vía vậy, có việc gì hả con?" Lão thái thái mắt mù nhưng tâm không mù.
Đường Ngọc nhanh chóng đáp, "Hôm nay ra ngoài một chuyến chắc do bị trúng nắng, con ở kinh thành lâu rồi, có chút không quen với thời tiết Bình Nam.
Hôm nay ra cửa thời gian lại dài, hẳn là con bị cảm nhiệt thôi."
"Vậy nhanh chóng đi nghỉ ngơi thôi." Lão thái thái đau lòng cho nàng.
Đường Ngọc còn chưa lên tiếng, liền nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài
Trước đây chỉ có một mình tổ mẫu ở nhà, qua lại phần nhiều là hàng xóm, từ sau khi Trần Trường Doãn tới đây, ngược lại đã trở thành người gần gũi nhất, vừa rồi tổ mẫu còn mới nói Tiểu Trần hôm nay sao còn chưa thấy tới.
Chẳng lẽ là hắn?
Đường Ngọc trong lòng thấp thỏm đi mở cửa, quả thực thấy người đến là Trần Thúc.
"Ngươi đỡ chưa?" Ánh mắt Đường Ngọc dừng trên cánh tay hắn, trong mắt đầy lo lắng.
Trước đây cánh tay hắn là do nàng băng bó, tuy rằng hiện giờ được giấu dưới ống tay áo to rộng nhìn không rõ, nhưng nàng đã nhìn thấy miệng vết thương.
Trên người hắn lại cố ý treo túi thơm, giấu đi mùi thuốc kim sang dược
"Chỉ là bị thương ngoài da thôi, đừng lo lắng." Âm thanh Trần Thúc ôn hòa, mang đến cho người ta ấn tượng thật kiên định an ổn, Đường Ngọc vẫn ngưng mắt nhìn hắn.
Trần Thúc nhìn nàng cười cười, lại nói, "Ta dẫn đại phu tới, khám mắt cho tổ mẫu."
Lúc này Đường Ngọc mới kịp phản ứng phía sau hắn còn đi theo một người.
Trước đó tổ mẫu đã nói với nàng, bệnh mắt của bà đã từng tìm đến khám ở khá nhiều đại phu trong thành, nhưng ai cũng đều nói trị không hết.
Sau đó Trần Trường Doãn nói với tổ mẫu nhà hắn có quen biết một đại phu, y thuật cao minh, chữa khỏi không ít người có bệnh mắt giống tổ mẫu, hắn đã cho người đi mới, nếu nhanh, cả đi lẫn về tốn hơn một tháng, tính toán thời gian thì chính là hiện giờ
Đường Ngọc nhìn hắn, rõ ràng hắn chỉ nói này một câu, nhưng đáy lòng nàng tự nhiên có chút ấm áp
Trần Thúc lại nhìn đại phu phía sau nói, "Bình đại phu, vào đi."
......
Bình đại phu tuổi không lớn, ước chừng khoảng 35-36 tuổi, nhưng khi thăm khám mắt cho tổ mẫu thì thật cẩn thận nghiêm túc, không ít vấn đề cứ xác nhận đi xác nhận lại, cũng sẽ từ góc độ khác nhau, cẩn thận đánh giá đôi mắt tổ mẫu
Vì không quấy rầy Bình đại phu, Đường Ngọc cùng Trần Thúc đứng ở chỗ xa hơn một chút, có thể thấy, cũng có thể tùy thời lên tiếng hỗ trợ, nhưng cũng sẽ không quấy nhiễu Bình đại phu khám bệnh
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bình đại phu vẫn còn chẩn bệnh, Đường Ngọc nơi dịch quán trầm ổn bình tĩnh bao nhiêu, bây giờ trong lòng cũng dần dần có chút sốt ruột.
Nếu đã nắm chắc, Bình đại phu hẳn là sẽ có phản hồi ngay, hiện giờ còn đang cân nhắc, là không xác định, hay là không nắm chắc......
Vẻ mặt Đường Ngọc hiện nét khẩn trương.
Trần Thúc nhẹ giọng nói, "Không có việc gì, y thuật Bình đại phu rất tốt, ta đã thấy hắn chữa khỏi không ít bệnh ở mắt."
Đường Ngọc gật đầu.
Lại qua một hồi, Bình đại phu hẳn là đã kiểm tra xong bước đầu, nhìn lão thái thái nói, "Lão thái thái xong rồi"
Lão thái thái lên tiếng, lúc này Bình đại phu mới tiến lên, "Mới vừa rồi đã kiểm tra bước đầu, hiện giờ cần thi châm tiếp, mới có thể kết luận, mất khoảng nửa canh giờ, hoàn cảnh cần an tĩnh.
Nếu tiện, hai vị có thể dời bước ra ngoài phòng ngồi chờ, nếu cần hỗ trợ, ta sẽ gọi các ngươi."
Đường Ngọc gật đầu, "Làm phiền đại phu."
Cửa phòng khép lại, Đường Ngọc canh ngoài phòng.
Nửa canh giờ không phải là quá ngắn, Đường Ngọc không dám cách quá xa, liền ngồi xuống bồn hoa bên cạnh ở ngoài phòng xuất thần.
Trần Thúc đứng bên cạnh nàng
Ngày hiện giờ tuy không nóng bằng chính Ngọ, nhưng rốt cuộc đã là trung tuần tháng 7, là thời điểm nóng nhất trong năm, Trần Thúc đứng bên cạnh nàng, vừa vặn che chắn ánh mặt trời, ánh mặt trời không chiếu được vào người nàng, trán Trần Thúc ròng ròng mồ hôi, nhưng cơ bản vẫn khoanh tay không nhúc nhích.
Nửa canh giờ này kỳ thật rất dài.
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Đường Ngọc khẩn trương đứng dậy, Trần Thúc đón nói trước, "Thế nào?"
Bình đại phu đúng sự thật nói, "Vừa rồi cũng đã nói với lão thái thái, bệnh mắt của bà, ta trị không hết."
Bình đại phu còn chưa dứt lời, Đường Ngọc chỉ cảm thấy như rơi vào đáy vực, còn Trần Thúc vẫn tiếp tục hỏi, "Còn cách khác không?"
Đường Ngọc nhìn hắn.
Bình đại phu gật đầu, "Sư phụ ta có thể trị, ta đã thấy sư phụ trị bệnh mắt giống lão thái thái, cần phải liên tục thi châm một hai tháng, hơn nữa cần phải thật chuẩn xác.
Lão thái thái tuy có bệnh ở mắt, nhưng cũng may thân thể khỏe mạnh, hiện giờ muốn trị khỏi hẳn vẫn còn có thể, nếu lại kéo dài thêm thời gian thì sẽ khó khăn hơn rất nhiều."
Đáy lòng Đường Ngọc một lần nữa cháy lên hi vọng, "Vậy Bình đại phu, sư phụ ngài ở đâu?"
Bình đại phu thở dài, "Ông ấy ở Đào thành."
Đào thành cách Miểu thành khoảng hai tháng lộ trình, Đường Ngọc lại nghe Bình đại phu nói, "Ta vừa mới hỏi ý lão thái thái, lão thái thái cảm thấy Đào thành quá xa, cũng hỏi ta có nhất định trị khỏi hẳn không, ta chỉ có thể nói với lão thái thái, khả năng chữa khỏi là rất cao, nhưng cũng không thể bảo đảm.
Lão thái thái có chút do dự, các ngươi cần thương lượng với lão thái thái hay không?"
Trần Thúc và Đường Ngọc hiểu ý.
......
"Đào thành quá xa, hơn nữa, còn không nhất định có thể trị hết, đi đi về về cho dù thuận lợi, cũng mất hết bốn tháng, hơn nữa còn phải ngây ngốc ở Đào thành thêm hai tháng, đó chính là nửa năm.
Hiện giờ vẫn chưa thật sự thái bình, đi Đào thành quá mạo hiểm." Tổ mẫu thở dài, "Đôi mắt này của ta nhìn không rõ cũng đã nhiều năm, cũng đã quen dần rồi, có Ngọc nhi con bên cạnh tổ mẫu, tổ mẫu đã an tâm rồi, không đi Đào thành."
Lão thái thái là đang lo lắng đường xá xa xôi, lại không chắc chắn chữa trị có hiệu quả
Trong lòng lão thái thái dường như đã hạ quyết tâm rồi
Đường Ngọc ấm giọng nói, "Tổ mẫu, người còn chưa có nhìn thấy con, ngay cả bộ dạng con trông như thế nào người cũng chưa thấy, người cam tâm sao?"
Một câu này của Đường Ngọc chọc trúng tâm tư lão thái thái, quyết tâm đã hạ ban nay cũng tựa hồ có chút dao động.
Trần Thúc không có lên tiếng, cho bà cháu hai người thời gian an tĩnh
Đường Ngọc lại nói, "Ngọc nhi hy vọng tổ mẫu có thể nhìn thấy, con ngóng trông rất lâu rồi mới có thể về nhà, nghĩ sau này lại có thể thường xuyên bầu bạn bên cạnh tổ mẫu.
Xa thì xa thôi, hai bà cháu chúng ta cùng nhau đi, đi đến nơi nào cũng đều là nhà, đường không dễ đi thì chúng ta cứ từ từ đi, rồi từ từ về.
Chỉ cần tổ mẫu có thể nhìn thấy, chúng ta đi nơi nào cũng đều đáng giá."
Trong mắt lão thái thái nhịn không được ôn nhuận, "Đúng vậy, tổ mẫu còn chưa chính mắt nhìn thấy con gả chồng, tổ mẫu còn muốn thấy con gả chồng......"
Vành mắt Đường Ngọc ửng đỏ, Trần Thúc đáp, "Vậy thì cần phải chữa khỏi đôi mắt."
"Người không thể tới Miểu thành sao?" Trần Thúc hỏi.
Bình đại phu đáp, "Năm trước sư phụ bị mắc tật chân, đi không được đường xa, hơn nữa thi châm cần mất một hai tháng, cần phải ở một chỗ lâu dài, đích xác là đi không được."
Bình đại phu là biết thân phận hắn, hơn nữa, nếu không phải do việc cùng người quan trọng, Kính Bình Hầu sẽ không cho người ra roi thúc ngựa đón hắn tới Bình Nam.
Trần Thúc mở miệng hỏi, Bình đại phu cần giải thích rõ ràng.
"Ta biết rồi." Trần Thúc nhìn hắn nói, "Bình đại phu, ngươi về phủ nghỉ ngơi trước, muộn chút ta tới tìm ngươi."
Bình đại phu đáp lời.
"Tổ mẫu, vừa vặn năm trước con đã muốn đi Đào thành một chuyến rồi, chỉ là hiện giờ ở Miểu thành còn có chút chuyện chưa làm xong, cần khởi hành trễ hơn một chút.
Tổ mẫu nếu người không chê, con để người trong phủ khởi hành cùng người trước, chờ con làm xong việc, cũng đi theo sau." Hơn tháng nay, Trần Thúc đã đổi kiểu xưng hô từ lão thái thái thành tổ mẫu, nói như vậy thân thiết hơn
Trước đây lão thái thái còn có chút không quen, nhưng dần dà, cũng quen.
Lão thái thái thở dài, "Trường Doãn, con đã chiếu cố lão bà tử ta rất nhiều rồi, không cần làm phiền con lại đặc biệt đi chuyến này nữa."
Xưng hô của lão thái thái cũng từ tiểu Trần trước đây, biến thành Trường Doãn, giống như gọi vãn bối nhà mình.
Nào có chuyện trùng hợp như vậy, hắn lại vừa lúc muốn đi Đào thành?
Trần Thúc nói, "Vốn chính là tiện đường, bất quá chỉ là đi sớm đi muộn thôi.
Như thế còn có thể dẫn tổ mẫu cùng Đường Ngọc đi một đoạn đường, có thể chăm sóc lẫn nhau."
Lão thái thái không trực tiếp lên tiếng, nói là muốn thương lượng với Đường Ngọc.
Lúc Đường Ngọc đưa Trần Thúc rời đi, Trần Thúc mới nói, "Hôm nay xảy ra chuyện, ngươi dẫn tổ mẫu đến Đào thành một chuyến tránh đầu sóng ngọn gió cũng tốt, vừa lúc chữa bệnh mắt cho tổ mẫu.
Chờ đến khi trở về, sóng gió tại Miểu thành hẳn cũng đã qua, như thế là ổn thỏa nhất.
Đôi mắt tổ mẫu nhìn không thấy, Trần Lỗi cùng đi với các người, ta cũng yên tâm."
Trần Thúc nói tới, Đường Ngọc mới nhớ tới một màn kinh hồn trong ngõ nhỏ trước đây, Trần Thúc là nhắc nhở nàng, hiện giờ ở Miểu thành cũng chưa chắc an ổn hơn đi Đào thành
"Ngươi vì sao......" Đường Ngọc muốn hỏi hắn vì sao lại giúp nàng cùng tổ mẫu như vậy, nhưng lại cảm thấy tùy tiện hỏi như thế có chút đường đột cùng kỳ quái.
Trần Thúc chuyển mắt nhìn nàng, trong mắt nhàn nhạt ý cười, ôn hòa như ngọc như ngày thường, "Nên làm, bà con xa không bằng láng giềng gần, ta với tổ mẫu rất hợp nhau, cũng đã đổi xưng hô thành tổ mẫu rồi, còn chuyện gì không làm được?"
Đường Ngọc nhìn đôi mắt hắn.
Nàng ở trong cung nhiều năm, thời điểm cẩn thận ổn thỏa nhiều, mà thời điểm nhìn mặt đoán ý càng nhiều.
Trần Thúc dường như cũng biết nàng đang nhìn hắn, vẫn không tránh đi ánh mắt nàng, thấp giọng nói, "A Ngọc, ta còn phải ở Miểu thành thêm chút thời gian, trên đường đi có thể giúp ta chăm sóc Đường Đường không? Nó ở chỗ của nàng ta yên tâm hơn......"
*Bắt đầu từ chỗ này tui đổi xưng hô của Trần Thúc với Đường Ngọc sang "ta - nàng" luôn nhá.
Đã gọi tổ mẫu, đã kêu A Ngọc rồi thì xưng hô "ta - ngươi" cứ thấy ngượng miệng
"Được." Đường Ngọc nhàn nhạt rũ mắt.
Khi lại ngước mắt lên, thấy mặt trời chiều đã ngã về Tây, bờ sông Lạc nhẹ cuốn bụi mù trong cơn gió thoảng qua, mà ráng chiều thì mạ một tầng vàng kim nhàn nhạt trên bóng dáng hắn
Mới vừa rồi, hắn...!hắn cố ý gọi nàng là A Ngọc......
Trần Thúc muốn khởi hành chậm một chút, khi gửi gắm chó Đường Đường cho Đường Ngọc, chó Đường Đường không hề có một chút nào lưu luyến hoặc là không nỡ, vui mừng ra mặt
Trần Thúc nhìn Trần Lỗi giao phó vài câu, rồi lại nói cùng lão thái thái, "Tổ mẫu, trên đường đi có Trần Lỗi chiếu cố mọi người, muộn chút con lại đuổi theo, lên đường bình an."
Chó Đường Đường nằm trong lòng Đường Ngọc giống như lúc nằm trong lòng Trần Thúc, hai bộ móng vuốt nhỏ gác vào cánh tay Đường Ngọc, lè đầu lưỡi ra thở
"Nhi tử giao cho nàng chăm sóc." Khi Trần Thúc nói chuyện, vừa lúc cúi người xuống sờ sờ đầu nhỏ của Đường Đường, hơi thở hắn gần trong gang tấc, tóc đen cũng phất quá má nàng, Đường Ngọc hơi hơi khựng lại
"Nàng cũng chăm sóc tốt cho tổ mẫu và mình." Trần Thúc lại ngước mắt nhìn nàng, tựa như dặn dò người thân, cũng nói, "Ta sẽ nhanh chóng đuổi kịp."
Không biết vì sao, đáy lòng Đường Ngọc tự nhiên khẽ động
Đợi đến khi xe ngựa dần dần đi xa, Đường Ngọc nhìn thân ảnh càng lúc thu càng nhỏ bên ngoài mành, trong lòng tựa như đã phát hiện được gì đó, vừa phức tạp vừa trầm trọng, lại không nói rõ được là thứ gì
Thật lâu sau, Đường Ngọc mới chậm rãi buông mành xuống
Ở nơi xa, chờ đến lúc xe ngựa dần dần biến mất trước tầm mắt, Trần Thúc mới thu hồi ánh mắt, nói cùng Trần Hoắc đứng bên cạnh, "Làm đi."
......
Hôm sau, Bàng Quý Lai bị âm thanh gõ cửa liên tục đánh thức.
Mở cửa thấy là Bàng Giai Bác, "Cha, xảy ra chuyện rồi! Sáng nay Bàng Miện cùng Mã Tiến Sơn bị người lột sạch y phục cột vào cửa thành, chỉ còn độc mỗi cái quần lót, không ít bá tánh trong thành đều ném đồ vào bọn họ giải hận, bây giờ......!Hai người đã người không giống người, bị cột vào trên cây cột ở cửa thành"
Bàng Quý Lai tức giận, "Người cứu về rồi sao?"
Cái thứ nghiệp chướng này!
Bàng Giai Bác chần chờ nói, "Vẫn còn chưa."
"Sao lại không cứu? Để ở chỗ đó cho mất mặt xấu hổ hả!" Bàng Quý Lai cực kỳ tức giận
Bàng Giai Bác ậm ừ nói, "Trên cột có để lại chữ......!Viết là, Kính Bình Hầu Trần Thúc."
Bàng Quý Lai cứng đờ, "Cái gì?".