Cẩm Đường Xuân

Chương 24


Bất luận như thế nào, cuối cùng vợ chồng nông hộ vẫn cho hai người bọn họ vào trong tránh mưa, bởi vì cuối cùng Trần Thúc duỗi tay ôm Đường Ngọc, vẻ mặt trầm trọng nói, “Ta cùng với A Ngọc cũng không phải quan hệ huyết thống, nhưng thế tục không dung, khó khăn lắm mới chạy trốn tới nơi này, họa vô đơn chí, giữa núi gặp phải mưa to, thật sự cùng đường……”
Đường Ngọc kinh ngạc nhìn hắn.
Sao hắn có thể nghĩ ra câu chuyện này trong thời gian ngắn như vậy?
Nhưng Trần Thúc “thâm tình” nhìn nàng một cái, lại thuận đường liếc nhìn cơn mưa tầm tã sau lưng
Vừa lúc, bầu trời phía sau lưng có một tia chớp xẹt ngang qua
Đường Ngọc run rẩy, cổ họng cũng nhẹ nhàng nuốt nuốt, mưa quá lớn, toàn bộ núi rừng đều bị mưa xối xả kèm theo cuồng phong thổi cho rung lắc dữ dội, lại còn thêm sấm sét ầm ầm, mưa to còn chưa biết bao lâu mới dứt, toàn thân bọn họ đều ướt đẫm……
Đường Ngọc ngầm thỏa hiệp, tùy ý hắn đau thương kịch liệt cho một câu chuyện hắn thêu dệt nên, nàng không có lên tiếng.
Bộ dáng hắn vốn tao nhã như ngọc, rất dễ dàng làm người ta sinh ra hảo cảm, lời nói tuy đều là nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng chỉ đơn giản vài câu, phối hợp với âm thanh ôn hòa lại mang theo vài phần thuần hậu, rất có nội liễm cùng lôi cuốn, nếu không phải Đường Ngọc biết được tình hình thực tế, chỉ sợ cũng đã tin hắn
Bên ngoài kia mưa đang to, dư quang khóe mắt Đường Ngọc không khỏi nhìn nhìn lên bầu trời, có hơi sợ hắn bị sét đánh.
Nhưng rất nhanh, vợ chồng nông hộ đã bị đả động.

Không chỉ cho bọn họ đi vào, thấy hai người bọn họ toàn thân đều ướt đẫm, vào đông sợ nhiễm phong hàn, lại chuẩn bị cho bọn họ nước ấm đuổi hàn, còn có các y phục áo thô bằng vải gai để thay đổi, nói lớn hay nhỏ đều mặc vừa, trong núi điều kiện khó khăn, chỉ có thể tạm chấp nhận.
Hai người nói lời cảm tạ.
Bởi vì là “Phu thê”, cho nên hai người chỉ có một gian phòng ở, cũng chỉ có một thùng nước ấm……
Hai người lại lần nữa “ăn ý” đối mặt nhau.
Đường Ngọc: “Ta không cần……”
Trần Thúc: “Nàng trước.”
Trong giây phút trầm mặc ngắn ngủi, trên không trung lại lần nữa nổi lên sấm sét, Đường Ngọc run run.
Trần Thúc thấp giọng nói, “Trời mưa lớn như vậy, cả người đều đông lạnh cả rồi, không cần nước ấm đuổi hàn sẽ bị nhiễm phong hàn.

Trong núi này xem ra cũng không có đại phu, nếu bị nhiễm phong hàn, ta chỉ có thể lau mình cho nàng……”
Trần Thúc còn chưa dứt lời, Đường Ngọc đã cầm y phục lập tức đi đến chỗ thau tắm
Tuy rằng có một tấm mành hơi mỏng che đậy, Đường Ngọc vẫn đỏ mặt

Trần Thúc cười nói, “Ta canh giữ ở cửa, đừng lo lắng……”
Dừng một chút, lại cố ý nói, “Ta không nhìn trộm.”
Nhưng phía sau rèm, rõ ràng thấy người nào đó cứng đờ.
Trần Thúc nhịn không được nắm tay đặt ngay miệng cười cười, vẫn dạo bước tới cửa, cũng tuân theo lời hắn nói, hắn không nhìn……
Mới là lạ!
Phía sau sột sột soạt soạt cởi áo, Trần Thúc hơi hơi nghiêng mắt, thấy nàng treo y phục phía trên mành, dáng người yểu điệu mơ hồ bước vào trong thau tắm, âm thanh bọt nước bắn lên như bắn thẳng vào tim hắn
Hắn không dời ánh mắt đi
Hắn nhớ rõ đầu ngón tay khẽ chạm mềm ấm, cũng nhớ rõ cái eo thon hẹp hẹp, yểu điệu thướt tha, còn có, xương quai xanh dưới cổ lả lướt hấp dẫn……
Hắn là nam tử, có thất tình lục dục
Khi hắn đang xuất thần, Đường Ngọc vội vàng tắm xong đứng dậy.
Hắn chỉ có thể thu hồi ánh mắt.
Sau đó, nàng đổi y phục xong đứng dậy, nhẹ giọng nói, “Ta xong rồi.”
Cổ họng hắn hơi khàn, “Ừm.”
Trong phòng đã có lửa than sưởi ấm, đầu tóc Đường Ngọc trước đây ướt, vừa rồi cũng vội vàng gội qua, bây giờ Đường Ngọc vừa xoa đầu, vừa ngồi trước than sưởi ấm.
Nàng tận lực không thèm nghĩ phía sau mành còn có người, nhưng thời gian Trần Thúc tắm có chút lâu
Phía sau mành thỉnh thoảng truyền đến tiếng nước, luôn như xuân yến xẹt qua mặt hồ bình tĩnh, làm tận đáy lòng như nhè nhẹ gợn lên từng đợt sóng lăn tăn
Khi đang miên man suy nghĩ, phía sau truyền đến âm thanh mặc y phục sột sột soạt soạt
Trong đầu Đường Ngọc vô tình nhớ tới lúc ở dịch quán, tay hơi khựng lại……
Chờ khi Trần Thúc vén mành lên đi ra ngoài, Đường Ngọc đã ra khỏi phòng.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
“Trong núi khó khăn, không quen đúng không.” Nông phụ đổ cho nàng ly nước ấm, vừa hỏi.
Đường Ngọc nhận ly, cười cười, “Có thể có chỗ che mưa chắn gió, đã giải quyết được vấn đề khẩn cấp trước mắt rồi, đa tạ đại ca đại tẩu cho bọn ta ở lại.”
Tiếng kêu đại tẩu này của Đường Ngọc gọi đến trong lòng nông phụ vô cùng thoải mái.

Đường Ngọc ngày thường điềm tĩnh dịu dàng, nói chuyện cũng khéo léo ôn nhu, nông phụ không khỏi thở dài, “Nam nhân nhà ta nói, mưa này có chút lớn, còn không biết mưa sẽ rơi trong bao lâu, các ngươi cứ an tâm ở lại đây trước, đợi mưa tạnh lại đi.”
“Làm phiền.” Đường Ngọc ôn thanh.
“Ta đi nhìn xem thức ăn đã chuẩn bị xong chưa.” Nông phụ đứng dậy, bên trong sảnh chỉ có một mình Đường Ngọc ngồi, xuất thần nhìn gợn sóng trong ly
Sau đó, vợ chồng nông hộ quay trở lại.
Trong tay hai người bưng đồ ăn cùng chén đũa, Đường Ngọc tiến lên hỗ trợ, nông phụ không cho nàng phụ.
Kỳ thật Đường Ngọc đã sớm đói bụng, buổi sáng nàng chỉ dùng hơn nửa chén cháo, rồi sau đó lên xe ngựa.

Trên đường ngủ thiếp đi, vốn đã có chút đói bụng, sau đó xe ngựa bị kẹt trong vũng bùn, lại gặp phải mưa to tầm tã, nên vẫn một mực không chú ý
Bây giờ, mới cảm giác được bụng đói kêu ầm ĩ
“Trong núi đều là cơm canh đạm bạc, nam nhân nhà ta trù nghệ cũng không tốt, đừng ghét bỏ.” Nông phụ nói thì nói, nhưng trong lời nói đều là biểu tình tự hào.
Nông phu đỏ mặt, “Đều là nàng thích cái gì, ta làm cái đó.”
Nghe hai người bọn họ nói chuyện, giản dị mà ấm áp, Đường Ngọc cười cười.
Vừa lúc Trần Thúc vén mành lên ra khỏi phòng, mấy người nhìn hắn.

Trần Thúc mặc cẩm y hoa bào là tao nhã như ngọc, nhưng áo thô vải gai cũng không che giấu được ngũ quan tinh xảo, cùng khí độ nho nhã của hắn
Đôi mắt nông phụ nhìn thẳng tắp
Nông phu nhẹ nhàng đá chân nàng một cái, nông phụ nhanh chóng hoàn hồn, nhìn Đường Ngọc cười nói, “Bộ dáng nam nhân ngươi nhìn thật đẹp mắt.”
Đường Ngọc sửng sốt.
Nông phu ho nhẹ.
Nông phụ dỗ dành nói, “Không, là chàng đẹp, nam nhân của ta là đẹp nhất.”
Sắc mặt nông phu mới hơi hơi hòa hoãn
Đường Ngọc thấy Trần Thúc nhìn nàng đi tới, trong đầu bỗng nhiên hiện lên câu “Bộ dáng nam nhân ngươi nhìn thật đẹp mắt”, Đường Ngọc uống nước liền bị sặc, sặc đến nỗi nước mắt đã chảy ra ngoài.

“Có phải đồ ăn cay quá không?” Nông phụ hỏi.
Đường Ngọc vừa lắc đầu, vừa cố gắng miễn cưỡng nói, “Uống nước sặc……”
“Không có việc gì chứ, có nặng lắm không?” Trần Thúc hơi hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.
Đường Ngọc tiếp tục lắc đầu.
Nông phụ nhịn không được thở dài, “Vừa nhìn thì biết là vợ chồng mới cưới rồi, ngay cả uống nước sặc cũng lo lắng nữa.”
Đường Ngọc cùng Trần Thúc đều không hiểu nhìn nàng nàng.
Nông phụ nói tiếp, “Chờ khi thời gian dài rồi, là vợ chồng già rồi, thì cho dù nửa đêm bị đạp từ trên giường rơi xuống dưới, người kia cũng không có động tĩnh gì hết đâu.”
Hai vợ chồng nông hộ đều cười rộ lên, Trần Thúc cùng Đường Ngọc đang ngồi đối diện đều sửng sốt, trong lúc nhất thời chỉ có hai người cười, hai người còn lại thì sửng sốt, trường hợp này có chút xấu hổ.
Nông phu gắp đồ ăn cho nông phụ, “Ăn cơm thì ăn cơm đi, ai bảo nàng nhiều lời như vậy!”
Trần Thúc cũng vội vàng gấp đồ ăn cho Đường Ngọc
Đường Ngọc nhìn hắn, Trần Thúc nhỏ giọng nói, “Mới nãy suýt nữa bị lộ rồi, còn không học theo sao?”
Đường Ngọc đành phải gắp đồ ăn hắn gắp cho nàng lên, cúi đầu lùa cơm.
Tóm lại, nông phu làm cái gì, Trần Thúc sẽ làm cái đó, gắp đồ ăn, rót nước, xới cơm, hỏi han ân cần.
Cuối cùng đến lúc nông phụ lau miệng cho nông phu, Trần Thúc và Đường Ngọc mỗi người khựng lại một chút, rồi sau đó liếc nhìn nhau, cuộc đời Đường Ngọc lần đầu tiên lau miệng cho người khác……
Hẳn là khi ăn cơm nói chuyện hợp ý, ngoài phòng lại đang mưa to, sau khi ăn xong, vợ chồng nông hộ lại bưng nước trà tới, mấy người hàn huyên nhiều thêm một chút.
Lúc này Trần Thúc và Đường Ngọc mới biết được, vợ chồng nông hộ là từ châu quận lân cận trốn tới chỗ này, triều đình trước đây ngu ngốc vô năng, trong cung hoang dâm vô độ, trong triều tham quan hoành hành, dân chúng lầm than.

Chư hầu các nơi cùng đại quan nơi biên giới làm theo ý mình, Phong Châu cùng Vạn châu còn đỡ chút xíu, còn có rất nhiều bá tánh nơi khá đều bị áp bức đến không còn đường sống, vợ chồng bọn họ là từ phía Bắc trốn tới đây
Phía Bắc là đất phong của An Bắc Hầu phủ, Trần Thúc ngước mắt.
Nông phu thở dài, “Trước đây ở phía Bắc, An Bắc Hầu vì trưng binh, nuôi dưỡng quân đội, thuế má đã đội lên rất cao, có rất nhiều bá tánh đều dời khỏi phía Bắc.

Người vừa đi, dân cư liền thưa thớt, An Bắc Hầu phủ liền ra lệnh cấm, nếu lại vô cớ dời đi, có thể sẽ bị giết, bá tánh không dám tiếp tục chạy ra ngoài, hai vợ chồng chúng ta cũng chạy ra ngoài giống người khác, nhưng nghe nói những nơi khác cũng không khác bao nhiêu.

Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, hiện giờ tân đế đăng cơ, cũng không biết sau này, cuộc sống của mọi người có thể khá hơn chút nào hay không……”
Trần Thúc cúi đầu uống trà, không có lên tiếng, đáy mắt có thêm mấy phần tối tăm
Lại chờ đến khi trễ thêm một chút, vợ chồng nông hộ muốn nghỉ ngơi, Trần Thúc cùng Đường Ngọc biết được nên trở về phòng, ánh mắt hai người lại nhìn về một chỗ.
“Giường không lớn, miễn cưỡng cũng có thể nằm được, vợ chồng hai người cố gắng chen chúc, trong núi lạnh, chăn cũng có thể đắp nhiều thêm một cái.” Trong phòng vốn đã có hai cái chăn, nông phụ lại ôm đến thêm một cái chăn nữa

Trần Thúc nói lời cảm tạ.
Nông phụ vừa đi, trong phòng nháy mắt lại an tĩnh
Trong phòng chỉ có một cái đèn đêm, ngọn đèn dầu mờ nhạt chiếu vào trên giường, chiếu ra một cái giường cơ hồ chỉ đủ cho một người nằm xuống, Đường Ngọc nhìn chăn trong tay, tiến lên đặt xuống giường.
Một bên, Trần Thúc đẩy cửa sổ ra, gió lạnh mang theo hơi mưa ẩm ướt bên ngoài cửa sổ chợt lùa vào, Trần Thúc thở dài, “Xem ra, trận mưa này cũng sẽ không ngừng trong đêm……”
Đường Ngọc đang cúi người buông cái ly trong ngực xuống, vừa lúc đứng dậy nhìn lại, thấy Trần Thúc đã đóng cửa sổ.
Bốn mắt nhìn nhau, gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, trong phòng chỉ có âm thanh than đang cháy “Tách Tách” vang lên, Trần Thúc tiến đến ôm một cái chăn trên giường lên, ấm giọng nói, “Nàng ngủ giường, ta ngủ dưới đất.”
Đường Ngọc không có lên tiếng.
Trần Thúc lại nói, “Còn không thì chen trên giường ngủ, còn có thể ấm áp một chút?”
Vừa dứt lời, Đường Ngọc nhanh chóng lấy một cái chăn khác trên giường trải xuống đất, lại lấy cái chăn trong tay hắn, đặt trên cái chăn vừa trải xong, “…… Xong, có thể ngủ rồi.”
Trần Thúc cười cười, quả thực nghe lời rúc vào trong chăn.
Đường Ngọc cũng tiến vào trong chăn, bọc mình lại
Kỳ thật hai người cũng chưa buồn ngủ, trong phòng thực an tĩnh, ngoại trừ tiếng gió ngoài phòng, tiếng than cháy "Tách Tách" trong phòng, mà bởi vì nhà cách âm không tốt, nên còn có âm thanh vợ chồng nông hộ nói chuyện.

Dần dà, phòng bên cạnh đã không còn tiếng nói chuyện, hẳn là đã ngủ.
Đường Ngọc không sao dám ngủ.
“Ngủ đi, hôm nay mưa to, khả năng đường trên núi đã bị chặn rồi, ngày mai thị vệ hẳn sẽ tìm tới thôi.” Trần Thúc chủ động mở miệng.
“Ừm.” Quả nhiên Đường Ngọc lên tiếng.
“Ta ngủ trước đây, nàng cũng ngủ sớm chút” Hắn giao phó một tiếng, nàng cũng an tâm.
Đường Ngọc không có lên tiếng.
Lại qua thêm một thời gian, quả thực nghe được bên cạnh giường vang lên tiếng hít thở đều đều.

Trong lòng Đường Ngọc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ là không thể nào ngủ sâu được, quấn mình vào trong chăn, kỳ thật cũng không quá lạnh, mà lại ngủ nửa mê nửa tỉnh.
Không biết qua bao lâu, bởi vì vốn ngủ không sâu, Đường Ngọc bị một âm thanh rất nhỏ đánh thức.
Ban đầu Đường Ngọc còn chưa thể xác nhận, nhưng đèn đêm trong phòng vẫn còn chưa tắt, Đường Ngọc nương theo ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn đêm đứng dậy, ánh mắt dừng trên người Trần Thúc, xác nhận âm thanh rên rỉ trầm thấp vừa rồi được truyền ra từ chỗ hắn
Trong phòng rất yên tĩnh, Đường Ngọc rất nhanh đã nghe rõ âm thanh giãy dụa trong miệng Trần Thúc tựa như đang gặp ác mộng, “Cha, nương, tổ phụ……”
Đường Ngọc hơi giật mình..

Bình Luận (0)
Comment