Cẩm Đường Xuân

Chương 40


Đường Ngọc lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, trong đầu đều là cảnh tượng hôm nay nhìn thấy Mậu Chi và mợ
Bên tai, lặp lại lặp lại đều là lời mợ nói, còn có lời Trần Thúc nói……
Cữu cữu đã không còn nữa, chỉ dựa vào cái hộp tổ mẫu đưa cho nàng trước đây, nàng đoán được cũng không nhiều lắm, nhưng lồng ghép lời mợ nói cùng lời Trần Thúc nói vào cùng nhau, mới dường như rõ ràng được đôi chút
Ông ngoại họ Hà, trước đây học cùng trường với tổ phụ Trần Thúc, là bằng hữu đồng môn, sau đó ông ngoại lại làm trưởng sử Vạn Châu, vẫn luôn thân cận với tổ phụ Trần Thúc
Khi gia nghiệp Vạn Châu truyền từ tổ phụ Trần Thúc tới phụ thân Trần Thúc, ông ngoại dẫn bà ngoại trở về Hoàn thành, bà ngoại là người Hoàn thành, rồi sau đó hơn mười năm, ông ngoại và tổ phụ Trần Thúc vẫn luôn thư từ qua lại, thăm hỏi lẫn nhau
Lúc ấy triều đình Yến Hàn càng lúc càng hủ bại, các hoàng tử tranh đấu không ngừng, Vạn Châu cũng bị liên lụy vào trong đó, tổ phụ Trần Thúc mệt mỏi ứng phó.
Ông ngoại từng là trưởng sử Vạn Châu, sau khi đến Hoàn thành, vì lý do cẩn thận, vẫn luôn mai danh ẩn tích, cho nên người chung quanh chỉ biết ông ngoại là phu quân bà ngoại, cũng không rõ lai lịch ông ngoại
Sau đó Trần Thúc được sinh ra, trong triều có một khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi
Trần Thúc sinh ra, cũng làm tổ phụ hắn nhớ tới bạn cũ, liền gửi thư thương nghị cùng ông ngoại, nói bọn họ một người có cháu trai, một người có cháu ngoại gái, không bằng định thân đi? Hai lão nhân gia, nửa đời làm chủ tớ cũng làm bằng hữu, lại có hơn mười mấy năm không gặp, nghĩ đến sắp được làm thông gia, đều thật cao hứng, liền nói chọn ngày lành cho hai đứa nhỏ gặp mặt.
Nhưng lúc ấy, triều đình vốn yên lặng lại phát sinh biến cố.
Thiên tử lúc đó, cũng chính là phế đế, ngầm đem đầu mâu nhắm vào Vạn Châu, tổ phụ, phụ thân, còn có huynh trưởng Trần Thúc đều chết trong mưu kế của thiên tử, Trần Thúc may mắn giành lại được tánh mạng, Chu ma ma mang theo hắn chạy trốn tới Hoàn thành.
Tuy rằng Trần gia cùng Lục gia, Diệp gia, Thịnh gia là thế gia có quan hệ tốt, nhưng lúc ấy Lục gia tự mình khó bảo toàn, Diệp gia ở phía Bắc căn bản không thể trốn tới đó được, thiên tử muốn tiêu diệt cả nhà Trần gia, nhất định sẽ bóp chết đường để Trần gia đi đến Thịnh gia, cho nên ngược lại cũng không thể đi Phong Châu.
Lúc ấy, nơi an toàn nhất tổ phụ Trần Thúc có thể nghĩ đến, chính là ông ngoại ở Hoàn thành.
Chu ma ma mang theo thư tín của tổ phụ Trần Thúc, cùng Trần Thúc một đường đào vong đến Hoàn thành, cả một đường đều bị thiên tử cho người đuổi giết, Chu ma ma cũng chết trên đường, một mình Trần Thúc cũng đến được Hoàn thành, ông ngoại thu nhận hắn.
Vạn Châu gặp biến cố, ông ngoại muốn bảo hộ huyết mạch cuối cùng của Trần gia, vẫn luôn giấu Trần Thúc trong nhà.
Nhưng ông ngoại biết rất rõ, hoặc là Trần Thúc mai danh ẩn tích cả đời, hoặc là tùy thời có sẽ có lúc gặp nguy hiểm đến tánh mạng, thậm chí rất nhanh, sẽ có người tìm được tới Hoàn thành.

Ông ngoại cho người báo tin đến lão phu nhân Thịnh gia, cũng chính là thái nãi nãi thu nhận Trần Thúc sau này
Bên cạnh đó, nàng cũng cùng cha mẹ tới Hoàn thành.
Thân phận ông ngoại, cha biết rõ ràng, nhưng cha vẫn chưa nói với tổ mẫu, sợ phát sinh biến số.
Khi đó nàng cùng cha mẹ đến Hoàn thành, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Thúc.
Hắn nhỏ nhỏ gầy gầy, không thích nói chuyện, ông ngoại nói với Trần Thúc, nàng là vị hôn thê của hắn, Trần Thúc nhìn nhìn nàng.


Nàng biết được Trần Thúc muốn ở chung một chỗ với nàng, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, luôn giống như giấu giếm chuyện gì đó, không thích nói chuyện, khi té ngã đập đầu gối xuống đất, cũng không lên tiếng, làm như sợ gây thêm phiền toái cho người khác
Đường Ngọc lớn hơn hắn hai tuổi, lại là nữ hài tử, sẽ biết chiếu cố người.
Đầu gối hắn bị trầy, Đường Ngọc thấy, liền cầm thuốc bôi vào đầu gối cho hắn
Hắn đau đến nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không khóc.
Đường Ngọc đưa cho hắn một viên kẹo, “Ăn vào sẽ không đau.”
Hắn nhận, không ăn, nhưng vẫn luôn mang theo trên người.
Từ đó về sau, Trần Thúc liền thường xuyên đi theo nàng, nàng đi đến đâu, Trần Thúc liền đi đến đó
Khi đó nàng chỉ nhớ ông ngoại nói với nàng, hắn gọi là Trường Doãn, nhưng kỳ thật thời gian Đường Ngọc ở chung với hắn cũng không dài, sau đó trong nhà liền phát sinh biến cố.
Nhà ông ngoại bỗng nhiên cháy lớn, một đám đông hắc y nhân xông vào nhà, nha hoàn, tôi tớ, gã sai vặt trong nhà đều ngã vào vũng máu, cha dẫn nàng cùng Trần Thúc liều mạng chạy ra ngoài, nhưng cha lại muốn đi cứu mẫu thân, sau đó liền không còn trở về nữa
Nàng cùng Trần Thúc chạy một đường, thời tiết giữa tháng chạp lạnh như cắt, trốn tránh tại vùng núi ngoại ô, đông lạnh đến phát run.
Khi đó Trần Thúc phát sốt, nàng đành phải ôm lấy hắn, chốc chốc lại hỏi hắn có lạnh hay không.
Cha đã không trở về, nàng sợ Trần Thúc cũng không còn nữa.
Nàng rất sợ.
Trần Thúc vẫn luôn sốt cao, bọn họ ôm nhau gian nan trải qua một đêm đông
Nhưng ngày thứ hai khi tỉnh lại, đám hắc y nhân trong nhà kia vẫn tìm được bọn họ.

Hai người bọn họ chạy không nhanh, mắt thấy sắp bị đuổi kịp.

Trần Thúc cắn môi, cùng nàng tách ra chạy hai đường, nàng bị dọa sợ, Trần Thúc nhìn nàng một cái, rồi sau đó không còn quay đầu lại nữa
Nàng sửng sốt.
Lúc ấy toàn bộ hắc y nhân đều đuổi theo Trần Thúc, nàng vừa khóc vừa chạy, sau đó lại gặp được cữu cữu.
Cữu cữu mang nàng trở về Hoàn thành, nhưng trong nhà, không có người nào còn sống.

Đó là thời gian đen tối nhất trong sinh mệnh nàng.
Khi đó nàng nghĩ Trần Thúc không sống nổi, lại không biết Trần Thúc cuối cùng được người của thái nãi nãi cứu.
Sau đó nàng cùng cữu cữu về lại Miểu thành, nhưng không ngờ, cũng có người đuổi tới Miểu thành, cữu cữu nói, có khả năng Trường Doãn vẫn còn sống, người khác là tới tìm hắn.

Nhưng người tới kiểm tra cực nghiêm, ngoài ra khi đang chạy trốn, lại đều đã từng thấy Đường Ngọc, cữu cữu bất đắc dĩ, đưa nàng đến chỗ tuyển chọn cung nữ
Tiếp theo đó, nàng ở trong cung ngẩn ngơ thoáng cái mười hai năm.
Những chuyện trước đây, đều dần dần phai nhạt, thậm chí cũng đã quên luôn đứa bé gọi là Trường Doãn kia……
Mà Trần Thúc tới được chỗ thái nãi nãi, thái nãi nãi cùng mấy thế gia kia tạo áp lực cho phế đế
Trong nước đang có thế gia mưu nghịch, phế đế không rảnh bận tâm chỗ Trần Thúc, ngoại trừ thề thốt phủ nhận, lại thêm trấn an, tánh mạng Trần Thúc mới có thể giữ được, vẫn luôn đi theo bên người thái nãi nãi, nhân cơ hội phế đế không rảnh bận tâm, xây dựng Vạn Châu lớn mạnh.

Rồi sau đó, do phế đế muốn liên hôn cùng Vạn Châu, nên mới có một màn Trần Thúc nhập kinh cưới công chúa.
Mà nàng, cũng ở dịch quán gặp được Trần Thúc lần thứ hai
Nàng căn bản không có ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng Trần Thúc nhận ra nàng……
Bên trong màn gấm, hắn cùng nàng làm chuyện hoan hảo.
Bởi vì trong lòng hắn, hắn và nàng vốn nên ở bên nhau
Nàng và hắn sẽ thành thân, bất luận là sớm hay muộn
Hắn là chư hầu một phương chấp chưởng Vạn Châu, tâm tư cùng lòng dạ đều thâm sâu khôn lường, sẽ không bởi vì nhìn thấy nàng mà mất kiên nhẫn, càng không thể thiếu kiềm chế mà làm những việc hắn không muốn
Mà bởi vì hắn thích nàng, mới nâng niu nàng trong lòng bàn tay.
Nhưng trước hết nàng phải là của hắn, từng chút một khắc lên dấu vết của hắn……
Trong cực hạn vui thích, hắn sinh ra ý niệm không muốn cho nàng đi
Hắn cũng có ái mộ, có dục niệm, có yêu thích, nhưng chiếm cứ chỗ sâu nhất trong tâm tư, nhưng khi hắn còn bé đã trải qua biến cố, đi theo bên cạnh thái nãi nãi, vẫn luôn thanh tỉnh cùng ẩn nhẫn, hắn biết rõ mình muốn gì.
Khi hắn nhận định, sẽ không tiếc đại giới đi làm, thậm chí bí quá hoá liều, vì báo thù cho tổ phụ, cha mẹ còn có huynh trưởng đã chết, cho nên hắn không thể không để nàng đi, hắn có chuyện quan trọng hơn cần làm trước

Trần Thúc như vậy cũng không phải là người hoàn mỹ
Có tư dục, cũng có trách nhiệm, có tâm tư cũng có mưu lược.
Trần Thúc như vậy lại gần như người hoàn mỹ.
Biết tiến thối, biết nặng nhẹ, không cố chấp, đối với người hắn thích, ôn văn nho nhã, nhu hòa tương hộ……
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Hôm sau tỉnh lại, sắc trời đã sáng rỡ.
Đường Ngọc cũng không biết tối hôm qua nàng ngủ lúc nào, khi tỉnh lại trong viện đã có tiếng vui đùa ầm ĩ
Đường Ngọc đẩy cửa đi ra, thấy Trần Thúc cùng Mậu Chi đứng một chỗ.
Hai người đang bắn ná.
Ná luôn là trò chơi nam hài tử thích nhất, Trần Thúc cũng vậy, Hà Mậu Chi cũng vậy, đều không có ngoại lệ.
Khi Đường Ngọc tiến lên, hai người đang chơi thật sự chuyên chú, cũng chưa thấy nàng tới.
Trần Thúc nói với hắn làm sao nhắm chuẩn, Hà Mậu Chi làm theo.
Thực nhanh, viên đá được bắn ra ngoài, cái bình xa xa bị bắn vỡ, hai người ngầm hiểu lẫn nhau vỗ tay hoan hô
Trần Thúc dường như có thể hợp nhau với hết thảy mọi người……
Có lẽ nhận thấy có người, Trần Thúc xoay người, quả thực thấy là Đường Ngọc, “A Ngọc.”
Hắn nhẹ gọi một tiếng, Mậu Chi cũng xoay người, “Tỷ tỷ.”
Hà Mậu Chi không có huynh đệ tỷ muội, luôn hâm mộ người khác có huynh đệ tỷ muội, hiện giờ có Đường Ngọc, liền ẩn đi chữ biểu tỷ cùng tên gọi của nàng
Đường Ngọc tiến lên, “Khi chơi ná cần phải chú ý an toàn, rất dễ đả thương đến người khác.”
Khi nàng ở trong cung, đã từng gặp qua hoàng tử ngang bướng dùng ná khi dễ cung nhân.
Cung nhân giận mà không dám nói gì.
Cũng có cung nhân bị lệnh cưỡng chế đứng bất động để bị bắn.
Có một lần Văn Quảng đã bị hoàng tử dùng làm bia ngắm bắn ná
Nàng biết ná bắn vào trên người rất đau, khi đó nàng muốn lấy danh nghĩa Thái Hậu ngụy trang, làm tên hoàng tử ngang bướng kia rời đi, nhưng Tấn Vương lại tiến lên, “Ta đi thì tốt hơn, một cung nữ như ngươi cũng đừng lộ diện, đỡ bị người khác nhớ thương tới, ốc còn không mang nổi mình ốc, còn nữa, cũng không phải hoàng tử nào cũng đều giống như ta đâu……”
Lời hắn nói tất nhiên là trêu ghẹo
Nhưng bởi vì có Tấn Vương nên Văn Quảng thoát hiểm, ngày sau, tiểu hoàng tử cũng không đi tìm Văn Quảng hành hạ tiếp
Mậu Chi không phải là người như vậy, nhưng nàng muốn nhắc nhở một chút.
Dạy dỗ khi còn bé rất quan trọng với một đứa trẻ, không cầu có bao nhiêu tốt, nhưng cần phải biết các đạo lý vốn có

Mậu Chi cười nói, “Đệ biết mà, tỷ phu mới vừa nói xong, dùng ná khi dễ người không phải bản lĩnh, bảo hộ người khác mới là đúng.”
Đường Ngọc nhìn về phía Trần Thúc.
Trần Thúc nhẹ giọng thở dài, “Không phải đã nói rồi sao, đừng làm trò gọi tỷ phu trước mặt tỷ tỷ đệ……”
Mậu Chi cười nói, “Gọi nhầm, Trường Doãn ca ca nói.”
Nói xong, hai người lại hiểu ý vỗ tay, cùng nhau cười hì hì nhìn về phía Đường Ngọc.
Đường Ngọc cạn lời.
Đường Ngọc đứng dậy, Trần Thúc cũng đứng dậy theo, “Ta đã cho Trần Nguyên đi mời đại phu, chậm một chút nữa là có thể tới.”
Chỉ là vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng xe ngựa truyền đến.
Là xe ngựa của Trần Thúc, Trần Nguyên đưa đại phu từ trên xe ngựa xuống, “Đại phu bên này.”
Mậu Chi ngây người, “Hắn là Mao đại phu, là đại phu tốt nhất trong thành!”
Mẫu thân bệnh lâu năm, Hà Mậu Chi hiếu thuận, các đại phu trong thành, hắn đều hỏi thăm qua, bây giờ nhìn thấy Trần Nguyên mời đến chính là Mao đại phu, Mậu Chi kích động đến hốc mắt đều có chút đỏ.
“Đi.” Trần Thúc dắt Mậu Chi cùng tiến lên.
Đường Ngọc nhìn bóng dáng hắn, trong lòng không hiểu sao vừa kiên định lại an ổn.
……
Trong phòng, Mao đại phu đơn giản xem xét trước.
Bệnh lao không dễ trị, cũng cần phân rõ bệnh tình đang ở giai đoạn nào, Mao đại phu nói muốn bắt mạch kiểm tra, thời gian có chút lâu, còn cần hoàn cảnh an tĩnh, không bị người khác quấy rầy.
Trần Thúc cùng Đường Ngọc dẫn Mậu Chi ra ngoài chờ.
Mao đại phu đến đây, Mậu Chi đã vui mừng khôn xiết, nhưng lúc chẩn bệnh, Mậu Chi liền đứng bất động ngoài phòng, khẩn trương nhìn trong phòng, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Đường Ngọc nắm tay hắn, ấm giọng nói, “Không sợ, chúng ta ở chỗ này chờ.”
Hốc mắt Mậu Chi hồng hồng, nhìn nàng gật đầu.
Đường Ngọc duỗi tay sờ sờ đầu của hắn.
Vừa lúc, Trần Nguyên bên cạnh tiến lên, “Hầu gia.”
Trần Nguyên không nói gì thêm, Trần Thúc biết Trần Nguyên có việc muốn nói riêng với hắn, Trần Thúc nhìn Đường Ngọc nói, “Ta đi rất nhanh sẽ trở lại.”
Đường Ngọc nhẹ giọng nói được.
Trần Thúc cùng Trần Nguyên đi đến chỗ xa hơn một chút, Trần Nguyên chắp tay nói, “Hôm qua hầu gia nói đi tra người phóng ngựa như bay ở trên đường, đã tra được, là cháu rể Dương gia”.

Bình Luận (0)
Comment