Cẩm Đường Xuân

Chương 60


nhamy111: Đúng ời đóa, hắc y nhơn là Tấn Vương nhóe các bợn
***********
Triệu Văn Vực dựa vào góc tường chậm rãi ngồi xuống, làm như vẫn còn chưa khôi phục lại tinh thần từ trong khiếp sợ
Ký ức mấy tháng này lại lần nữa như phù quang lược ảnh lướt mạnh qua trong đầu, kinh thành bị vây hãm, cung điện bị phá, phụ hoàng cùng mẫu phi đều chết trong cảnh bức vua thoái vị, lúc ấy hắn bởi vì chuyện Trần Thúc nên bị phạt kiểm điểm tại hành cung, tránh thoát một kiếp.
Khi đó trong kinh mới phát sinh chuyện, không người nào nhớ hắn còn đang ở hành cung
Tâm phúc che chở hắn, thừa dịp hành cung loạn lạc chạy thoát ra ngoài.

Nếu chậm chân một chút nữa hẳn là không chạy kịp
Nhưng mặc dù đã chạy thoát ra khỏi hành cung, nhưng kinh thành giới nghiêm, hắn ở kinh thành trốn Đông trốn Tây ba bốn tháng mới thoát thân được
Cũng chỉ trong năm ba tháng này, hắn đã trải qua nỗi đau diệt môn, cũng trằn trọc nghe ngóng tin tức mẫu phi, khi nhóm quân cuối cùng vào cung, bốn phía gian dâm trộm cướp, trong cung có không ít cung nữ cùng hậu phi đều chịu nhục.
Hắn không biết mẫu phi khi còn sống……
Nàng là người nhát gan như vậy.
Hắn mất hết can đảm, cũng sinh ra ý niệm bản thân không còn trông mong được gì nữa, nhưng nhờ lời khuyên giải của tâm phúc nên hắn cố gắng sống sót.
Hắn không thể chết uổng phí như vậy được, muốn chết, hắn cũng muốn kéo theo Diệp Lan Chi và Trần Thúc, báo thù cho mọi người
Diệp Lan Chi ở trong cung, có cấm quân hùng mạnh bảo hộ, hắn không giết Diệp Lan Chi được, nhưng hắn có thể giết Trần Thúc trước.
Trần Thúc trước đây gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Bình Nam, sau đó vẫn mãi không chịu lộ diện
Hắn cho rằng Trần Thúc trở về Vạn Châu, nhưng ở Vạn Châu căn bản không thấy được tung tích Trần Thúc, cũng không biết Trần Thúc đi nơi nào.
Phạm Cù là trưởng sử Kính Bình Hầu phủ, cũng là tâm phúc của Trần Thúc, Phạm Cù nhất định biết Trần Thúc ở nơi nào.
Hắn theo dõi Phạm Cù không lâu, liền thấy Phạm Cù từ Giang thành đi hướng về địa giới Phong Châu
Phạm Cù đang chưởng quản các công việc nội bộ Kính Bình Hầu phủ, sẽ không dễ dàng rời phủ, mười phần có hết tám chín phần là đi tìm Trần Thúc, vậy là Trần Thúc hẳn sẽ ở Phong Châu, chỉ cần đi theo Phạm Cù thì nhất định sẽ có thể tìm được Trần Thúc.

Hắn một đường theo Phạm Cù từ Giang thành, đến Đào thành ở Phong Châu, vẫn luôn không có nhìn thấy Trần Thúc.
Sau đó mới biết, Phạm Cù tới Đào thành là để đón Kính Bình Hầu phu nhân về Vạn Châu.
Hắn nắm chặt hai tay, tên Trần Thúc này.

Đồ cặn bã, lấy danh nghĩa cưới công chúa nhập kinh, nhưng kỳ thật là vì giấu tai mắt người, làm việc mưu nghịch.

Hắn nhớ tới sau khi thử hôn, Đường Ngọc liền biến mất trong cung từ ngày thứ hai
Dựa theo tính tình Đường Ngọc, tình cảnh như vậy, nàng có thể làm sao bây giờ?
Ngoại trừ mặc cho người thịt cá, chịu đựng hành hạ của người trong dịch quán……
Khi hắn nghe nói, Đường Ngọc đã rời kinh, Trần Thúc đang cùng Kiến Bình Hầu thế tử ở trong cung.
Trần Thúc chạm vào Đường Ngọc!
Cho nên Đường Ngọc bị đưa đi, căn bản không ai biết đưa đến nơi nào……
Đường Ngọc gọi hắn tiểu hầu tử, Đường Ngọc sẽ cho hắn chuối, đã vĩnh viễn biến mất.
Nếu không phải Kiến Bình Hầu thế tử ôm lấy hắn.

Trong nháy mắt hắn đã muốn đánh Trần Thúc!
Nhưng Trần Thúc nói đúng, hắn ngay cả tình cảnh của mình là gì1 cũng đều không rõ ràng, hắn ngay cả mình đều bảo hộ không tốt, càng đừng nói tới mẫu phi và Đường Ngọc!
Nhưng hắn không ngờ, Kính Bình Hầu phu nhân đi cùng Phạm Cù lại là Đường Ngọc……
Triệu Văn Vực chậm rãi dựa vào vách tường ngồi xuống, hốc mắt đều đỏ hồng.
Theo tính tình Đường Ngọc, còn có chuyện ở dịch quán, nàng làm sao có thể thích Trần Thúc?

Mẫu phi cùng Đường Ngọc, hắn cũng không bảo vệ được
Hốc mắt Triệu Văn Vực ửng đỏ, chóp mũi cũng hồng lên, nhưng mà không khóc thành tiếng.
Từ phủ quan tại Nguyên thành ra ngoài được một đoạn ngắn, trên xe ngựa, Phạm Cù nói riêng với Đường Ngọc, “Phu nhân, đêm qua vừa nghe Trần Lỗi nói, ở phủ quan Nguyên thành gặp phải hắc y nhân khả nghi, nhưng bởi vì lúc ấy cách quá xa, chỗ phu nhân lại không có ai, cho nên Trần Lỗi cũng không dám đuổi theo, đến bây giờ còn chưa rõ hắc y nhân đến vì phủ quan Nguyên thành, hay là đến vì phu nhân, nhưng cẩn thận là trên hết.

Mấy ngày nay Trần Lỗi cùng Trần Nguyên sẽ canh gác cẩn thận, phu nhân cũng nên lưu ý, nếu cảm thấy có chỗ nào không đúng, trước tiên nên gọi người.”
Đường Ngọc bỗng nhiên nghe Phạm Cù nói như vậy, nhất thời có chút kinh hãi.
Trước đây cũng là Trần Lỗi cùng nàng và tổ mẫu đi Đào thành, một đường đi đều rất an ổn, vốn còn cho rằng chuyến đi này có Trần Nguyên cùng Trần Lỗi, cũng không làm người khác chú ý, hẳn là có thể an ổn đến Giang thành, nhưng nghe Phạm Cù nói như vậy, Đường Ngọc cũng suy nghĩ cẩn thận, hiện giờ thân phận của nàng và Trần Thúc có liên quan, người khác tới, cũng chưa chắc tới vì nàng, mà tới vì Trần Thúc
Bất luận hắc y nhân tối hôm qua xuất hiện ở Nguyên thành vì nguyên nhân nào, nhưng cẩn thận là trên hết.
Phạm Cù nhắc nhở rất kịp thời.
Đường Ngọc gật đầu, “Ta đã biết.”
Phạm Cù trấn an nói, “Phu nhân cũng không cần lo lắng, hầu gia để cả hai người Trần Nguyên và Trần Lỗi đều ở chỗ phu nhân, có Trần Lỗi cùng Trần Nguyên ở đây thì sẽ an toàn.

Trước đây ở phủ quan là do sơ sót, cho rằng đã vào địa giới Vạn Châu lại còn ở tại phủ quan, vậy sẽ nhất định an toàn, bây giờ, xem ra cũng không hẳn vậy.

Còn có mấy ngày nữa sẽ đến Giang thành, mấy ngày sau, sẽ chú ý cẩn thận.”
Đường Ngọc vừa đáp ứng, vừa nói, “Mộ Nhiên, cũng cho người nhắc nhở Trường Doãn một tiếng, nếu đã có người tìm tới, không nhất định là tìm ta, càng có thể là tìm Trường Doãn, nói bên Trường Doãn cẩn thận hơn một chút”
Phạm Cù dừng một chút, bừng tỉnh đại ngộ, “Phu nhân suy nghĩ chu toàn.”
Đợi đến khi xe ngựa dừng lại, Đường Ngọc cùng Phạm Cù đều xuống xe ngựa.
Chuyện vừa rồi Đường Ngọc mới đề cập đến, Phạm Cù lập tức đi làm.

Đường Ngọc cũng lên một chiếc xe ngựa khác, ngồi cùng tổ mẫu và mợ
“Sao vậy, Ngọc nhi, không có việc gì chứ?” Lão thái thái và Dương thị đều có chút lo lắng.
Thấy Phạm trưởng sử nói chuyện riêng cùng nàng hồi lâu, Trần Lỗi cùng Trần Nguyên lại mang theo các thị vệ khác đề phòng càng nghiêm ngặt hơn trước đây, cũng càng cẩn thận hơn, trong lòng lão thái thái cùng Dương thị đều ngầm cảm thấy dường như xảy ra vấn đề.
Đường Ngọc không gạt tổ mẫu và mợ, “Phủ quan Nguyên thành phát hiện hắc y nhân, tạm thời không rõ lai lịch, cũng không biết nguyên do, vì lý do cẩn thận, cho nên trước tiên cần tăng cường đề phòng.

Phạm Cù cũng nói riêng với con, nhắc nhở một tiếng, cẩn thận hơn chút, nếu phát hiện chỗ nào không đúng, thì kịp thời báo cho hắn cùng mấy người Trần Lỗi, Trần Nguyên……”
Hắc y nhân…… Lão thái thái và Dương thị nghe được đều hãi hùng khiếp vía.
Đường Ngọc trấn an nói, “Tổ mẫu, mợ, trước đừng có gấp, chỉ là theo lệ thường nhắc nhở một câu mà thôi, bây giờ hộ vệ nhiều như vậy, không dễ gì xảy ra chuyện, chỉ cần cảnh giác chút thì tốt rồi.

Còn có mấy ngày nữa thì đến Giang thành, tới Giang thành rồi thì sẽ ổn thôi.”
Lão thái thái cùng Dương thị đều gật đầu, những việc này, cũng chỉ có thể giao cho mấy người Phạm Cù, Trần Lỗi và Trần Nguyên, các nàng chỉ có thể lưu ý an nguy của mình trên đường đi
“Nghe Phạm Cù nói, từ Nguyên thành ra ngoài, đường phía trước rất dễ đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đến hai mươi tám tháng chạp là có thể đến được Giang thành, bây giờ, cũng không còn mấy ngày, tổ mẫu, mợ đừng lo lắng.” Đường Ngọc lại lần nữa an ủi, giảm bớt cảm xúc lo lắng của hai người
Đường Ngọc lại nhìn Dương thị cười hỏi, “Mợ nhớ Mậu Chi sao?”
Dương thị thở dài, “Nhớ a ~ từ lúc Mậu Chi sinh ra đến bây giờ, chưa bao giờ cách mợ xa như vậy”
Đường Ngọc cười nói, “Hài tử luôn lớn rất nhanh, Mậu Chi rất tốt, mợ cũng sẽ tốt thôi.”
Dương thị cười cười, “Ta rất yên tâm để hắn đi cùng Trường Doãn, nếu là người khác, ta thực sự có chút lo lắng cho Mậu Chi.”
Đường Ngọc cũng nói, “Trường Doãn sẽ chăm sóc tốt cho Mậu Chi, mợ, chứng tim đập nhanh của mợ có tốt lên chút nào không?”
Dương thị thở dài, “Cũng không biết có phải do tâm tình thoải mái hay không, thật sự cảm giác khá hơn nhiều lắm.”
Lão thái thái cũng cười rộ lên, “Vậy là tốt rồi, đừng quá lo lắng, hai mẹ con chúng ta ở cùng nhau.”
Dương thị nhìn lão thái thái, liên tục gật đầu.
Đường Ngọc dựa đầu vào vách xe ngựa, không biết Trường Doãn và Mậu Chi đi đến nơi nào rồi?
Trần Thúc và Mậu Chi đã đi mấy ngày trước, bây giờ đã đến Lục An thành.


Lục An thành đã cách Giang thành rất gần, chỉ còn 2-3 ngày đường
“Tỷ phu, hôm nay chúng ta gặp ai?” Trên xe ngựa, Hà Mậu Chi hỏi.
Thời gian này, Hà Mậu Chi đi chung với Trần Thúc, gặp không ít người, phần lớn đều là trưởng bối, tâm phúc trước đây của tỷ phu, còn có một ít ẩn sĩ ngày thường không thường gặp mặt
Nội dung nói đến bao gồm các mặt, từ thời cuộc, đến kinh thương, thuế má, dân cư, Hà Mậu Chi biết tỷ phu là Kính Bình Hầu, cần phải chú ý đến tất cả mọi mặt, dạng người gì đều phải thấy, dạng tin tức nào cũng đều phải linh thông.
Đoạn đường từ Đào thành qua Cốc thành rồi lại đây, Mậu Chi mở rộng tầm mắt không ít, bây giờ đến Lục An thành, Mậu Chi cũng tò mò cần đi gặp ai.
Trần Thúc duỗi tay ôm hắn, “Hôm nay gặp, là Hồ bá, là mưu sĩ trước đây của cha ta, đã ở nhà dưỡng lão được vài năm rồi, năm đó Vạn Châu chính là bởi vì có Hồ bá, nên mới dần dần trở nên cường thịnh, cho nên phàm là có thời gian, trên đường đi đến nơi khác ta đều sẽ đi vòng qua Lục An thành, tới thăm Hồ bá.”
Mậu Chi nghiêm túc nghe.
Trần Thúc nhìn hắn nói, “Lát nữa đệ cũng gọi Hồ bá như ta đi.”
“Dạ!” Mậu Chi nghe lời
Trần Thúc nhoẻn miệng cười cười.
……
Xe ngựa chậm rãi ngừng ở cổng lớn Hồ gia, Hồ Quang Thư tự mình chắp tay đón chào ở cửa, “Hầu gia……”
Hồ Quang Thư vẫn lấy lễ tiếp đón
Trần Thúc tiến lên nâng dậy hắn, “Hồ bá, con tới thăm người!”
Nhìn thấy hắn, Hồ Quang Thư luôn cao hứng.
Bây giờ, thấy bên cạnh hắn còn có một người.
Trần Thúc hiểu ý, “Hồ bá, đây là em vợ con, Mậu Chi.

Mậu Chi, gọi Hồ bá.”
Mậu Chi tiến lên trước, cung kính hướng về Hồ Quang Thư chắp tay, “Mậu Chi gặp qua Hồ bá.”
Phần lớn trưởng giả đều thích hài tử biết thư hiểu lễ, Mậu Chi lại là em vợ Trần Thúc, Hồ Quang Thư cũng tiến lên đỡ hắn dậy, “Mậu chi công tử, hoan nghênh tới Lục An thành.”
Mậu Chi rất thích Hồ bá..

Bình Luận (0)
Comment