Cẩm Đường Xuân

Chương 77


Trong phòng nghị sự còn có nhiều chuyện khác cần bàn bạc, cho nên Đường Ngọc cũng không ở lại lâu
Khi rời khỏi phòng nghị sự, còn nghe phòng nghị sự đang tranh luận có nên thu nhận các lưu dân chung quanh vào thành không, nếu nhận, một khi đã mở miệng thì phải làm gì tiếp theo? Về sau tất cả mọi người sẽ tới Vạn Châu, chờ khi tình hình nạn tai qua đi, người cũng đi, nhưng các vùng ở Vạn Châu cũng bị một phen lẫn tạp, cũng không có ích gì
Cũng có người nói, vậy nghĩ cách giữ người lại.
Cũng có quan điểm thứ ba là, lưu dân quá nhiều, dễ dàng nảy sinh bạo loạn.

Sinh loạn, vốn sẽ thể hiện rõ Vạn Châu của chúng ta đã khoản đãi lưu dân như thế nào, ngược lại mất nhiều hơn được, hơn nữa lưu dân rất khó quản thúc, hơi có động tĩnh sẽ lập tức tụ lại nháo nhào lên
Khi Đường Ngọc rời khỏi, vẫn còn đang tranh luận.
Đường Ngọc tùy ý hỏi, “Bây giờ đã có lưu dân sao?”
Tiểu Mễ đáp, “Tháng sáu đến tháng tám hàng năm định kỳ sẽ có nước về, nếu nước về nhiều sẽ gây ra lũ lụt, hoặc nước không nhiều dẫn đến nạn hạn hán sẽ có lưu dân, các vị đại nhân hẳn là muốn thương nghị trước”
Đường Ngọc hiểu rõ.
Nàng vốn cũng không chuẩn bị ngồi ở phòng nghị sự lâu, từ phòng nghị sự trở về, cũng không tốn nhiều thời gian.

Đường Ngọc lại nói Bảo Hương một tiếng, “Ngày mai vẫn làm chút nước mát hoặc chè đậu xanh như cũ.”
Bảo Hương đáp lời
Kỳ thật mỗi ngày làm như vậy không tốn bao nhiêu công sức, nhưng đáng nói ở chỗ, có thể làm lòng người trong phòng nghị sự thoải mái chút.
Thái nãi nãi nói, chuyện trên triều và cùng việc hậu trạch không thể chia rõ được.
Chỉ có Vạn Châu phủ an ổn thì Kính Bình Hầu phủ mới an ổn.
Trong lòng Đường Ngọc thấu hiểu
……
Chờ khi về đến viện, cũng đã là buổi chiều
Hiện tại có thai hơn bảy tháng, một bữa cơm không thể ăn quá nhiều, nhưng cách một thời gian thì sẽ đói.
Canh giờ này vào buổi chiều, có thể dùng chút điểm tâm cùng trái cây.

Đường Ngọc thích ăn chua.
Lê ma ma ở bên cạnh nói, chua trai cay gái, hơn nửa là một tiểu công tử.
Đường Ngọc ngẩn người, chưa từng nghe qua còn có cách nói này
Lê ma ma lại nói, tiểu thư cũng được, hầu gia khẳng định thích tiểu thư.
Đường Ngọc dường như cũng ngóng trông, cảnh tượng Trần Thúc ở cùng hài tử, liền cũng cười rộ lên.
Tuy rằng Trần Thúc không thể về kịp Vạn Châu trước tháng mười, nhưng xung quanh còn có mấy người tổ mẫu, mợ, Lê ma ma, Phạm Cù, Cố bá bá, Mãn phu nhân cùng Trần Nguyên, Trần Lỗi, nàng cũng hoàn toàn không sợ……
Dùng xong cơm chiều, Đường Ngọc theo thường lệ tản bộ tiêu thực trong sân viện
Đại phu không cho nàng ăn quá nhiều mỗi ngày, cũng nói nàng cần vận động nhiều hơn, nhưng vận động mạnh thì không được, cho nên mỗi ngày Đường Ngọc tản bộ thật lâu trong sân viện
Thời điểm hoàng hôn tản bộ là thoải mái nhất
Chờ tản bộ trở về, đại phu cũng tới viện bắt mạch cho Đường Ngọc
Đường Ngọc có thai bảy tháng, nếu không có gì đặc thù, hoặc là trở ngại khác, đại phu cách bốn năm ngày sẽ tới khám một lần.
Hôm nay đại phu lại đến bắt mạch như thường lệ
Đợi thật lâu, đại phu nhẹ giọng cười nói, “Thai tượng của phu nhân rất ổn, không có gì trở ngại, hết thảy như cũ là được.”
Lê ma ma yên lòng, tự mình đi đưa đại phu.
Không bao lâu đã vào đêm, Đường Ngọc ngủ sớm, Tiểu Mễ cùng Bình Á hầu hạ Đường Ngọc rửa mặt tắm gội xong, lại đỡ nàng trở về giường nghỉ ngơi.
Đường Ngọc có thói quen trước khi ngủ đọc sách một lát, có đôi khi sẽ bất tri bất giác đọc đến ngủ, Tiểu Mễ cùng Bình Á sẽ đắp chăn cho nàng đàng hoàng, sau đó mang sách đi cất
Ban đêm, Tiểu Mễ, cùng Bình Á Bảo Hương, Vân Tàng, Thảo Diên, Tiểu Quả, sáu người chia thành hai nhóm thay phiên nhau gác đêm.
Cho nên ban đêm Đường Ngọc đứng dậy cũng không sợ.
Rất nhanh đã đến sáng hôm sau, mấy người Bảo Hương hầu hạ Đường Ngọc rửa mặt trang điểm xong, Phạm Cù tới viện, “Phu nhân, Nguyễn Kiệt tới rồi.”
“Kêu hắn đi thiên sảnh chờ, lát ta tới liền” Đường Ngọc phân phó một tiếng.
Phạm Cù hơi kinh ngạc.
Nguyễn Kiệt tuy rằng không phải người hầu phủ, xác thật cũng không tiện đi vào các viện, nhưng bây giờ phu nhân có thai, so với việc để phu nhân đi thiên sảnh, còn không bằng gọi Nguyễn Kiệt tới viện
Phạm Cù đề nghị, “Phu nhân đang có thai, không bằng để hắn tới viện?”

Đường Ngọc cười nói, “Thiên sảnh là nơi làm chính sự, tới viện nói chuyện ngược lại có vẻ thân thiết quá”
Phạm Cù bừng tỉnh đại ngộ.
“Đi thôi, ta tới liền” Đường Ngọc thông báo xong, lúc này Phạm Cù mới đi trước.
Nguyễn Kiệt trước đây còn chưa từng gặp qua phu nhân.
Chuyện trước đây, trong phủ đều do Phạm Cù cùng Lê ma ma làm chủ, bởi vì liên quan đến cô cô, hầu gia chiếu cố, cho nên Phạm Cù và Lê ma ma đều khó nói gì.
Hôm qua Phạm Cù và hắn xác nhận bằng văn thư, ấn dấu tay, rồi sau đó nói với hắn, phu nhân muốn gặp hắn.
Hắn tức khắc sửng sốt, “Phu nhân…… Muốn gặp ta?”
Phạm Cù nói, “Phu nhân gần đây đang xem sổ sách, cũng không biết nhìn đến chỗ nào, hôm qua ta có báo cáo tin tức với phu nhân, sau khi nói việc này quyết định cho ngươi làm, phu nhân liền nói muốn gặp ngươi.”
Trong lòng Nguyễn Kiệt rơi lộp bộp.
Vì sao phu nhân muốn gặp hắn?
Phạm Cù cũng nói không rõ.
Trước đây chuyện trong phủ đều do Phạm Cù mở một con mắt nhắm một con mắt, bởi vì do có hầu gia, cơ bản cũng không có ai hỏi đến chuyện của hắn, chuyện của hắn kỳ thật cũng làm rất tốt, chỉ là dùng chút thủ đoạn mờ ám mà thôi
Nhưng bây giờ bỗng nhiên đổi thành phu nhân, trong lòng Nguyễn Kiệt không nắm chắc
Phạm Cù rốt cuộc chỉ là trường sử, còn phu nhân lại là Kính Bình Hầu chủ mẫu.
Nguyễn Kiệt hỏi thăm, “Chuyện trong phủ là do phu nhân quản?”
Phạm Cù bỗng nhiên lĩnh hội được việc để phu nhân ra mặt cũng có chỗ tốt, Phạm Cù tố khổ, “Đương nhiên, chủ mẫu vào phủ, đương nhiên các công việc lớn nhỏ đều do chủ mẫu làm chủ.

Phu nhân có thai bảy tháng, trên dưới phủ đều cẩn thận vô cùng, hầu gia tự nhiên càng hơn thế”
Nguyễn Kiệt vừa nghe, biết được trăm triệu không thể chọc tới phu nhân, đây chính là điều tối kỵ trong phủ
Nguyễn Kiệt lại hỏi, “Vậy phu nhân…… Trong phủ nhiều chuyện như vậy, phu nhân đều có thể sờ tới sao? Chỉ sợ vẫn ỷ lại vào Phạm trường sử ngài đi?”
Phạm Cù thở dài, “Phu nhân khôn khéo lắm! Khoảng thời gian này đều chọn ra chút việc sai của ta, cảnh cáo ta.


Ngày sau cẩn thận chút, phu nhân không phải người dễ bị lừa gạt đâu, sau này, ngàn vạn đừng nghĩ lừa gạt phu nhân, có cái gì trực tiếp nói rõ ràng cùng phu nhân là được rồi.”
Trong lòng Nguyễn Kiệt lại thấp thỏm thêm vài phần.
Hai người cũng ở trong thiên sảnh nói chuyện chút thời gian, cũng không thấy bóng dáng Đường Ngọc
Phạm Cù còn đỡ, Nguyễn Kiệt đã có chút đứng ngồi không yên, chốc lát ngồi xuống, chốc lát lại đi qua đi lại trong thiên sảnh
Hầu gia niệm tình cô cô, phu nhân có niệm tình hay không vẫn chưa biết được, hiện giờ nếu phu nhân lại tích cực, sợ là trường hợp này rất khó giải quyết
Rốt cuộc, chờ đến khi Nguyễn Kiệt đã thật sự sứt đầu mẻ trán, thậm chí cảm thấy phu nhân đang cố ý để hắn ăn không ngồi chờ ở đây, cảm giác như kiến bò trên chảo nóng, bên ngoài thiên sảnh đã truyền tới tiếng bước chân
Đường Ngọc một thân váy áo rộng thùng thình được Lê ma ma đỡ vào thiên sảnh, phía sau, là hai nha hoàn Bảo Hương và Tiểu Quả, trong tay hai nha hoàn đều mang một chồng sách thật dày —— hình như là sổ sách?
Sắc mặt Nguyễn Kiệt thay đổi.
“Phu nhân!” Khi Đường Ngọc ngồi xuống, Phạm Cù chắp tay.
Nguyễn Kiệt phục hồi tinh thần, “Nguyễn Kiệt gặp qua phu nhân.”
Đường Ngọc ôn hòa mở miệng, “Là cháu trai Chu ma ma sao?”
Nguyễn Kiệt ngẩn người, “Đúng vậy.”
Phu nhân biết cô cô, trong lòng Nguyễn Kiệt nhẹ nhàng thở ra, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói tiếp.
Đường Ngọc lại nói, “Nếu là cháu trai Chu ma ma, vậy cũng không cần nhiều lời, Kính Bình Hầu phủ chúng ta có thể tin tưởng ngươi.

Hôm qua ta đã xem giấy tờ Mộ Nhiên đưa lên, nếu đã có ký kết văn thư ghi rõ tiền công, lại có ấn dấu tay, ta cũng yên tâm, chúng ta đây cứ dựa theo văn thư mà làm.

Tòa nhà ở thành nam kia, một tháng cần sửa lại cho tốt, vậy chờ đến một tháng, đến chỗ Phạm Cù lãnh khoản tiền còn lại.

Ngươi báo tiền công quá thấp, nếu không phải vì Chu ma ma, ta cũng sẽ không đồng ý với Mộ Nhiên đâu, vậy một tháng sau để Mộ Nhiên đi nghiệm thu, những cái khác ta cũng không hỏi nữa, nếu đã ấn dấu tay, vậy cứ dựa theo văn thư mà làm.”
Phạm Cù chắp tay đáp lời
Nguyễn Kiệt há hốc mồm, “Phu…… nhân……”
Tiền công trong văn thư kia, Nguyễn Kiệt định giá rất thấp, hơn nữa kỳ hạn công trình một tháng cũng là nói lung tung, dù như thế nào cũng cần hai tháng, nếu thật muốn ép xuống còn một tháng, chỉ sợ cái gì cũng đều phải tăng lên gấp bội
Nguyễn Kiệt đang muốn mở miệng, Đường Ngọc lại nói, “Ta vốn còn muốn hỏi chút về sổ sách, sao lại có quá nhiều khoản tiền dôi ra có liên quan đến ngươi vậy? Không phải ngươi lại muốn thay đổi chứ, ta không quá thích người khác sử dụng tâm tư ở những việc như vậy đâu.”
Nguyễn Kiệt ậm ừ, “Sao…… Sao lại như thế?”

Đường Ngọc cười nói, “Nói đùa thôi, nếu thật sự như thế, ta khẳng định sẽ cho Phạm Cù thu hồi hết tất cả các khoản bạc chênh lệch trước đây rồi”
Sắc mặt Nguyễn Kiệt tức khắc lại thay đổi, thu hồi hết……
Nhưng lại nghĩ, xác thật trên văn thư đều có ấn dấu tay, nếu phu nhân thật muốn thu hồi hết, cũng là nói có sách mách có chứng.
Phu nhân không nợ cô cô
Phu nhân cũng không phải Phạm Cù……
Đường Ngọc lại nhìn Phạm Cù nói, “Mộ Nhiên, việc này ngươi nhìn giúp ta”
Phạm Cù chắp tay dạ vâng.
Sắc mặt Nguyễn Kiệt rất là khó coi.
Từ Kính Bình Hầu phủ rời đi, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm, tiền công này vốn là báo đại, thời gian cũng vậy, nếu dựa theo thời gian cùng hiệu quả ước định trên văn thư, hắn bù cái gì cũng không đủ
Hắn hẳn nên cắn răng làm, hay là hiện tại xoay người trở về nhận sai với phu nhân, sau đó dẹp yên việc này?
Nguyễn Kiệt vừa đi tới, vừa suy nghĩ, đầu ong ong một mảnh.
Kính Bình Hầu phủ vừa tới một vị chủ mẫu tháo vát, lại không thể dễ dàng lừa gạt
Phạm Cù xác thật nhẹ nhàng thở ra, “Phu nhân vừa nói như vậy, hẳn Nguyễn Kiệt sẽ rút lui có trật tự.”
Đường Ngọc cười cười, “Vậy cũng chưa chắc, nếu hắn thật sự có thể cắn răng sửa chữa công trình này trong kỳ hạn một tháng, vậy người này còn có thể dùng.”
Phạm Cù kinh ngạc.
Đường Ngọc nói, “Ngươi cứ nhìn chằm chằm cho ta.”
Phạm Cù vâng lời
……
Chờ thiên sảnh bên này xử lý xong chuyện, Đường Ngọc vừa định đứng dậy, Trần Nguyên tới thiên sảnh, “Phu nhân, Đồng bà bên người Kiến Bình Hầu phủ lão phu nhân tới.”
“Đồng bà?” Đường Ngọc kinh hỉ.
Đồng bà đi vào thiên sảnh, “Phu nhân.”
Khi ở Mạo thành, Đường Ngọc với Đồng bà đã quen thuộc, bây giờ nhìn thấy Đồng ảo, không khỏi càng thêm thân thiết, “Đồng bà sao lại tới đây?”
Đồng bà nói, “Lão phu nhân nghe nói hầu gia đi sứ Nam Thuận, không kịp chạy về Vạn Châu, sợ phu nhân lo lắng cho hầu gia, lão phu nhân hành động không tiện, không tới được Vạn Vhâu, cố ý bảo lão nô tới hầu phủ, ở cùng phu nhân một ít thời gian.”
Thái nãi nãi……
Đường Ngọc trong lòng ấm áp.

Bình Luận (0)
Comment