Cố Âm từng tìm người điều tra Thẩm Niệm Lâm, hôm nay người đó gửi thông tin điều tra được cho cô.
Nói đến việc này quả rất thú vị, Cố Âm tìm người làm lâu năm trong nghề, vừa nghe cô nói muốn điều tra chồng mình đã mặc định cho rằng điều tra chuyện ngoại tình linh tinh. Không ngờ cô muốn điều tra những việc xa hơn, cô muốn tìm hiểu mọi chuyện trước khi họ kết hôn.
Tuy yêu cầu này hơi kỳ lạ nhưng chỉ nếu khách cần mà tiền thanh toán đầy đủ, chắc chắn hắn sẽ làm theo yêu cầu của khách. Có điều sau một thời gian đi điều tra, bên họ không thể tìm được bất kỳ manh mối hay tin tức nào liên quan đến Thẩm Niệm Lâm vào mấy năm trước.
Gần như không có chút thông tin nào.
"......Anh chắc đang không lừa tôi đúng không ?"
"Cái này sao có thể. Cô nói mấy năm trước anh ta ở nước ngoài nên chúng tôi đã lần theo manh mối để điều tra, cô đoán xem, một chút xíu xiu tin tức liên quan đều không có!!"
"......" Nghe như anh khá tự hào nhỉ ?
"Có khi nào anh ta lừa cô không?" Đối phương cảm thán qua điện thoại, "Chồng cô không phải người đơn giản, tôi từng điều tra rất nhiều người, chưa từng thấy ai cẩn thận thế."
".......Anh chưa tra được gì còn không biết xấu hổ gọi cho tôi ?"
"Đến đúng hạn chúng tôi sẽ thông báo tình hình cho cô biết thôi, bọn tôi làm việc rất chuyên nghiệp." Người nọ giơ tay đặt bên miệng ho, "Còn muốn hỏi cô thêm việc này, cô muốn tiếp tục điều tra không. Nếu như tiếp tục kinh phí cần bổ sung thêm chút ít."
Cố Âm: "........"
Làm việc gì cũng không được, đòi tiền là nhanh!
Nghĩ đến cuộc nói chuyện của mình với bên thuê, Cố Âm còn một bụng tức giận. Không biết năng lực nghiệp vụ kiểu gì nữa, sao anh ta tự nhận mình là người có kinh nghiệm lâu năm có tiếng trong ngành được? Tiêu chuẩn của nghề này thấp quá đi.
Thẩm Niệm Lâm thấy mặt cô nhăn lại, nghĩ cô vẫn tức giận, nhíu lông mày: "Trước đây anh từng nói với em, không phải loại quan hệ như em nghĩ."
Cố Âm đưa mắt nhìn anh, trước kia Thẩm Niệm Lâm nói với cô những lời này, cô chỉ thấy giống lời nói dối của thằng đàn ông cặn bã nhưng giờ cô hơi không hiểu.
Thẩm Niệm Lâm hết mực nâng đỡ, tiêu rất nhiều tiền trên người Vương Tư Kỳ, đưa cô ta lên tầm đỉnh lưu nhưng không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ cô ta, không lẽ anh đi làm từ thiện ? ? ?
Hai người một người đứng một người ngồi xổm, giằng co nhau trong sân, không khí xung quanh đông cứng. Quản gia đẩy cửa nhà, đi từ phòng khách ra: "Ông chủ, bà chủ, Phương nữ sĩ gọi điện đến mời hai người tối mai về nhà ăn cơm."
Cố Âm: "......"
Phương nữ sĩ trong lời chú Uông là mẫu thân đại nhân của cô, bà Phương Mạn Hà, mẹ cô gọi hai người họ về ăn cơm nhưng không gọi thẳng cho cô mà lại thông qua chú Uông, chắc chắn đã gọi để hỏi tình hình của hai người họ.
"Vâng ạ." Cố Âm lên tiếng, đứng dậy đánh mắt nhìn Thẩm Niệm Lâm, "Tối mai anh rảnh không ?"
"Rảnh."
"Vậy sau khi tan làm anh đến nhà luôn đi."
"Thế còn em ?"
"Tan làm em sẽ về nhà gặp ở đó."
"Không tốt đâu." Thẩm Niệm Lâm không đồng ý lời đề nghị của cô, "Chiều mai anh đến đón em, chúng ta về cùng nhau."
Ha. Trong lòng Cố Âm cười lạnh, quả nhiên người này rất thích giả bộ trước mặt ba mẹ cô.
"Cũng được." Cố Âm không nói gì nữa, ôm Kim Nguyên Bảo đến bụi hoa trong vườn chụp ảnh.
5 giờ chiều hôm sau, xe của Thẩm Niệm Lâm dừng lại ở dưới công ty nhà họ Cố, sau khi Cố Âm nhận được tin nhắn của anh thì thu dọn đồ đạc xuống dưới. Ba mẹ Cố Âm sống trong một tiểu khu cao cấp cách công ty không xa, khu bất động sản này do nhà họ mở rộng phát triển.
Bảo vệ trông coi khu nhà rất nghiêm khắc, xe chưa từng đăng ký sẽ không cho vào. Xe này của Thẩm niệm Lâm từng tới mấy lần nên được thông qua không bị ngăn lại, Cố Âm âm thầm cảm khái, sau khi người kết hôn có nhiều chuyện buộc phải gắn với đối phương.
"Em nghĩ gì thế ?" Thẩm Niệm Lâm thấy cô xuất thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ hỏi.
Vẻ mặt Cố Âm nhạt nhẽo: "Đang nghĩ nếu chúng ta ly hôn, biển số xe này của anh sẽ bị xóa bỏ trong sổ ghi thông tin đăng ký."
Thẩm Niệm Lâm: "......"
Không đúng, đang yên đang lành tự nhiên nghĩ đến làm gì ?
Xe chạy đến trước nhà dừng lại, Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm xuống xe, cô thấy anh cầm ít quà cáp từ đằng sau.
Hừ, cẩn thận mang theo quà, khó trách dỗ mẹ cô xoay vòng vòng.
"Mang cả quà đến cơ ?" Cố Âm nhìn mấy thứ trong tay anh, cười như không cười trêu chọc.
Trái lại Thẩm Niệm Lâm mặt không đổi sắc: "Chút đồ bổ thôi."
"Ừm." Cố Âm trả lời, đi cùng anh vào nhà. Phương Mạn Hà nữ sĩ vừa thấy bọn họ đi vào đã trưng ra mặt mũi tươi cười chào đón: "Âm Âm, Niệm Lâm, hai đứa tới rồi."
"Ba, mẹ." Thẩm Niệm Lâm chủ động lên tiếng chào hỏi ba mẹ Cố Âm đang ngồi trong phòng khách, đưa quà trong tay cho quản gia trong nhà. Cố Âm cũng chào hỏi ba mẹ, vui tươi hớn hở lấy điện thoại mình ra đi theo sau Phương Mạn Hà giới thiệu: "Mẹ, con nói mẹ nghe dạo này con nuôi một con chó con, khá ngoan."
Cô mở ảnh và video mình đã quay chụp Kim Nguyên Bảo khoe với mẹ cô, Thẩm Niệm Lâm nhìn hai người đang nói chuyện chủ động ngồi xuống chuyện cùng bố vợ.
"Con chó này đáng yêu thật, Thẩm Niệm Lâm chọn cho con à ?"
Cố Âm hứ một tiếng: "Tại sao là anh ấy chọn? Con tự mình chọn."
Anh xì tiền là được.
Cố Âm nói xong, nhìn thoáng qua thấy ánh mặt trời chiếu xuống tay ghế dựa mát xa mới trong phòng: "Ghế mát xa nhìn có vẻ xịn sò, hai người đổi ghế mới rồi ạ ?"
Phương Mạn Hà vừa xem video của Kim Nguyên Bảo vừa nói với: "Niệm Lâm đưa đến đấy. Lần trước các con về, mẹ than ghế mát xa cũ dùng không tốt, mấy ngày sau thằng bé cho người đưa ghế mát xa mới đến tặng bố mẹ, nói đã chọn phải chọn cái tốt nhất, mà cái này dùng thoải mái gấp mấy lần cái cũ bố con mua.
Cố Âm nhìn bố và Thẩm Niệm Lâm đang nói chuyện ở phòng khách, hơi ngạc nhiên hỏi: "Sao con không biết anh ấy tặng ghế mát xa cho hai người "
Phương Mạn Hà cười, ngẩng đầu nhìn cô: "Chuyện con không biết nhiều hơn thế."
[Ui, không hiểu sao thấy bà ấy cười tôi sởn cả gai ốc [kinh sợ]]
[Lời này của mẹ nhiều ý quá đi!!!]
[Theo kinh nghiệm xem phim nhiều năm của tui, tui chắc chắn mẹ biết gì đấy!!]
"......." Cố Âm thấy sóng comment rơi vào trầm tư.
Thực ra cô nhận thấy điều kỳ lạ từ lâu. Trước kia khi Quan Dự theo đuổi cô, mẹ cô không hài lòng lắm về Quan Dự, mặc dù cô không có tình cảm khác biệt nào với anh ta nhưng tóm lại, cô thấy hình như mẹ rất không muốn hai người đến với nhau.
Cô nghĩ có thể do cách cư xử khi chọn con rể cho con gái, lúc nào cũng phải cẩn thận và bắt bẻ chút ít.
Cho đến khi Thẩm Niệm Lâm xuất hiện.
Ở trước mặt Thẩm Niệm Lâm, Phương Mạn Hà như thay đổi thành con người khác, vô cùng tiêu chuẩn kép, trước kia Quan Dự chỗ này chỗ kia không tốt, đến Thẩm Niệm Lâm mọi thứ trở thành ưu điểm. Lúc ấy Cố Âm cũng bị khuôn mặt của anh làm mê hoặc, không nhận ra có gì đó không đúng, bây giờ nghĩ lại, từ những ngày đầu đầu mẹ cô đã đối với Thẩm Niệm Lâm nhiệt tình quá trớn.
Cái chính cô thấy lạ hơn nữa là sau này Thẩm Niệm Lâm và Vương Tư Kỳ thường xuyên lên hotsearch. Dù Cố Âm chưa bao giờ tự coi mình là cô công chúa nhỏ được nuông chiều từ bé đến lớn, nhưng cô vẫn là bảo bối của ba mẹ. Khi mọi chuyện nổ ra cô từng nghĩ mẹ sẽ là người đầu tiên đứng ra đánh Thẩm Niệm Lâm. Không ngờ trái ngược hẳn với ba, mẹ lại giữ được bình tĩnh đến lạ thường.
Cô từng nói với mẹ về chuyện mình muốn dọn khỏi nhà của Thẩm Niệm Lâm nhưng bà đã cản cô lại. Bà Phương nói với cô mọi chuyện chưa có kết luận rõ ràng, hai gia đình Cố Thẩm đang có nhiều dự án mới tiến hành được một nửa. Nếu giờ cô muốn làm ầm ĩ cãi nhau với anh thì sẽ uổng phí rất nhiều tâm huyết của mọi người trong tổ hạng mục.
Vì lấy đại cục làm trọng nên cuối cùng Cố Âm không dọn đi mà quyết định hai người chia phòng ngủ, thế nhưng cô vẫn rất ngạc nhiên khi mẹ nói với mình những lời như vậy.
Đáng ra nó là lời thoại của ba cô mới đúng ???
Ở trước mặt bọn họ, Thẩm Niệm Lâm không thừa nhận mấy bài viết trên mạng, khăng khăng nói bị bôi nhọ, vậy mà bà Phương Mạn Hà đã tin? Còn thuyết phục được cả ba cô ?
Không hợp lý, không hợp lý chút nào.
"Mẹ." Cô Âm gọi.
Bà Phương Mạn Hà đang chìm đắm trong những video quay Kim Nguyên Bảo, ngay cả một ánh mắt không cho cô: "Chuyện gì ?"
Cố Âm: "Chuyện lần trước ở tiệc sinh nhật Vương Tư Kỳ, mẹ nghe được không ?"
Cuối cùng bà cũng khẽ đổi ánh mắt, ấn nút tạm dừng trên màn hình, ngẩng lên nhìn Cố Âm: "Hóa ra con giận dỗi Thẩm Niệm Lâm vì chuyện này ?"
Cố Âm co rút khóe miệng, cô thật sự nghi ngờ không biết giữa cô và Thẩm Niệm Lâm, ai mới là con ruột của bà ấy: "Tại sao nói con làm loạn? Không lẽ việc này không phải do anh ấy gây ra? Chúng ta thử đổi vị trí xem, nếu bố con ở ngoài tổ chức sinh nhật rầm rộ cho cô gái khác......."
"Ông ấy dám, mẹ sẽ đánh ông ấy không ngóc đầu lên được!!" Ý thức nhập vai quá mạnh mẽ, tay bà nắm thành nắm đấm cứng cáp.
"......." Cố Âm im lặng cười, "Mẹ à, mẹ đừng tiêu chuẩn kép vậy chứ ?"
"Thẩm Niệm Lâm sao giống ba con được, so sánh này của con là đối lập không đúng." Phương Mạn Hà miệng lưỡi khéo léo.
"......Mẹ tin tưởng anh ấy vậy ư?" Cố Âm cẩn thận quan sát bà, "Mẹ nói thật cho con biết đi, có phải hai người âm thầm thống nhất giao dịch gì không ?"
Phương Mạn Hà ngậm miệng không nói, dời lực chú ý: "Con xem Kim Nguyên Bảo đáng yêu quá, lần sau các con mang nó theo đến đây đi."
À, Cố Âm âm thầm mỉm cười, xuất ra đòn sát thủ mình dùng từ bé đến lớn ------ làm nũng.
"Mẹ, mẹ nói cho con biết đi~." Cô cực kỳ thân thiết kéo tay, tựa đầu trên bả vai mẹ, "Mẹ biết chuyện gì đó đúng không ?"
Phương Mạn Hà run rẩy nổi da gà đẩy cô ra: "Con muốn làm nũng thì đi tìm chồng con đi, chiêu này có tác dụng với thằng bé hơn mẹ đấy."
Cố Âm: "........."
Qủa nhiên con gái đi lấy chồng như bát nước đổ đi, cô không còn là áo bông tri kỷ của mẹ nữa
Phương Mạn Hà thấy cô tức giận ngồi một bên, dáng vẻ giống hệt trước kia, không nhịn được thở dài, vuốt mái tóc mềm mại của cô: "Âm Âm, con phải nhớ kỹ, mẹ là mẹ con, thằng bé là chồng con, trên thế giới này chúng ta mãi là những người thân yêu con nhất."