Từ sau khi cho Lục Ninh Ninh wechat của Nhạc Dịch Hàm, Cố Âm chưa liên lạc lại với cô ấy lần nào. Cô nghĩ Lục Ninh Ninh đang bận bịu trong vòng tam giác tình yêu, không rảnh để ý đến mình, không ngờ lần gọi này liên quan đến tai nạn xe của Vương Tư Kỳ.
Đầu óc Cố Âm ong ong, chưa kịp lấy lại tinh thần: "Vương Tư Kỳ xảy ra tai nạn xe ?"
"Đúng vậy, cô ta vừa tham gia một hoạt động xong, mấy chiếc xe đâm vào nhau, hình như xe của fan đi theo gây ra." Lục Ninh Ninh đi đến một góc trong phòng, nói nhanh qua tình hình.
"Nghiêm trọng không ?"
"Sơ qua có vẻ không ổn lắm, không biết cấp cứu được hay không đây."
Nghĩ kiểu gì Cố Âm cũng không thể tưởng tượng mọi chuyện xảy ra sẽ nghiêm trọng thế, ở đầu bên kia có người gọi Lục Ninh Ninh, Lục Ninh Ninh nói với Cố Âm: "Bây giờ trong bệnh viện đang rất bận rộn, tạm thời mình có thời gian không nói chuyện với cậu nữa."
Điện thoại bị tắt ngang, sóng comment biến mất khoảng hai ngày xuất hiện trở lại.
[Dm, không phải Kỳ Kỳ sẽ hết vai luôn đấy chứ ?]
[Thẩm Hàng Hưng làm ? Này có phải quá độc ác rồi không ? ?]
[Đau lòng cho bé Vương một giây]
Cố Âm nhìn bình luận chạy qua, dần bình tĩnh lại. Vương Tư Kỳ xảy ra chuyện, trước đó bình luận đã báo nguy cho cô nhưng cô không báo cho Vương Tư Kỳ biết.......
Nhưng nếu muốn báo cũng không được, nếu cô đi thật thì nên nói gì với cô ta? Bảo gần đây cẩn thận chút ?
........Cái này nghe giống uy h**p cô ta hơn.
Bỏ đi, nếu mọi chuyện đã vậy, lúc này cô chỉ có thể.......cầu nguyện cho Vương Tư Kỳ cố gắng qua được cửa ải.
Cô do dự không biết mình nên đến bệnh viện xem tình hình không, nhưng cô nghĩ người Vương Tư Kỳ không muốn thấy nhất là mình nên xóa bỏ ý nghĩ đó trong đầu. Trên thực tế, giờ xung quanh bệnh viện đã bị các cánh truyền thông bao vây chặt chẽ như nêm cối, dù Cố Âm đi chưa chắc có thể vào được.
"Vương Tư Kỳ xảy ra tai nạn xe." Hotsearch Weibo vọt lên thứ nhất, ngay cả những đoàn khách đang chơi Script Kill trong tiệm Cố Âm cũng là quần chúng ăn dưa, mọi người đang thảo luận chuyện này.
Bên nước ngoài, Thẩm Niệm Lâm chuẩn bị có một bữa tiệc , làm việc với cường độ cao liên tục trong vài ngày, con người khó mà chịu được.
"Anh muốn nghỉ ngơi chút không ?" Trì Hàn đi cùng thấy anh mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương nói: "Anh chưa quen do lệch múi giờ mà đã phải làm việc liên tục trrong nhiều ngày."
"Tôi không sao." Thẩm Niệm Lâm không có thời gian nghỉ ngơi, chắc chắn Thẩm Hàng Hưng sẽ tranh thủ khoảng thời gian anh đi công làm chuyện gì đó, anh phải hoàn thành công việc trong tay sớm hơn thời gian như kế hoạch dự kiến.
Điện thoại của Bách Ngật cách nửa đại dương gọi qua, Thẩm Niệm Lâm cầm di động nhìn thoáng qua, nói với Trì Hàn: "Tôi đi nghe điện thoại."
"Ừm." Trì Hàn đứng tại chỗ, nhìn anh cầm điện thoại đi xa.
"Chuyện gì ?" Thẩm Niệm Lâm đứng cạnh cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh phồn hoa ở ngoài cửa sổ. Bách Ngật thông báo: "Có người điều tra chuyện trước kia của cậu."
Thẩm Niệm Lâm nhíu chặt mày: "Thẩm Hàng Hưng ?"
"Chưa rõ là ai nhưng hình như không phải."
Thẩm Niệm Lâm mím đôi môi mỏng, không phải Thẩm Hàng Hưng, còn ai hứng thú với chuyện trước kia của anh nữa ?
"Mình sẽ điều tra được người này."
"Ừ." Thẩm Niệm Lâm thoải mái, anh rất yên tâm khi Bách Ngật làm việc.
"Còn một chuyện nữa." Bách Ngật ho một tiếng trong điện thoại mới nói tiếp, "Vương Tư Kỳ xảy ra tai nạn xe."
Vẻ mặt Thẩm Niệm Lâm chợt tối sầm, cười lạnh: "Bắt được người chưa ?"
Bách Ngật: "Nghe nói do fan theo dõi gây ra, Vương Tư Kỳ là người của công chúng, chuyện này kéo độ chú ý rất cao, phía cảnh sát rất quan tâm. Nếu do Thẩm Hàng Hưng làm, chắc chắn anh ta chạy không thoát."
"Ừ." Thẩm Niệm Lâm gật đầu. Ba năm trước vì nhiều nguyên nhân, bọn họ khó tìm được chứng cứ phạm tội của Thẩm Hàng Hưng, nhưng anh ta muốn động thủ lần nữa, không thể không để lại những bằng chứng mới.
Không thể dùng chuyện ba năm trước xử lý anh ta thì dùng chuyện mới để tiễn anh ta vào cục cảnh sát không khác nhau lắm.
"Thẩm tổng này, anh đó, người làm bằng sắt đá mà." Bách Ngật không nhịn được cảm thán mấy câu, "Chúng ta nói chuyện lâu rồi mà ngay cả một câu hỏi Vương Tư Kỳ có sao không cậu không thèm quan tâm ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Người bị sao không ?"
"........Tai nạn xe rất nghiêm trọng, giờ vẫn đang cấp cứu."
Thẩm Niệm Lâm: "Biết rồi, việc bên này mình thu xếp gần xong rồi, tất cả dựa theo kế hoạch mà làm."
"Được."
Thẩm Niệm Lâm tắt điện thoại quay lại, Trì Hàn thấy sắc mặt anh không tốt hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Vương Tư Kỳ xảy ra tai nạn xe."
Trì Hàn hơi sững người. Chuyện giữa Thẩm Niệm Lâm và Vương Tư Kỳ rùm beng khắp nơi, tất nhiên anh ta cũng biết. Giờ nghe Thẩm Niệm Lâm nói vậy, anh ta vô thức hỏi một câu: "Vậy anh phải gấp rút bay về nước không ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Phải nhanh chóng về nước nhưng bên này không thể trì hoãn được, cậu cứ làm việc theo tôi dặn trước đó."
"Hiểu rồi." Trì Hàn gật đầu, khẽ cười, "May mấy ngày trước anh đã xử lý được khá nhiều việc. Nếu không giờ anh đi, bên này đúng thật chẳng biết xoay xở ra sao."
Thẩm Niệm Lâm chỉ cười không nói gì, lúc hai người xuống tầng đúng lúc đụng mặt Quan Dự.
Nhà họ Quan cũng muốn giành được dự án quan trọng lần này, mấy hôm nay ngày nào hai người cũng gặp nhau. Từ trước đến nay quan hệ giữa nhà họ Thẩm và Quan luôn trong trạng thái căng thẳng, còn hai người họ như nước mấy lửa, mấy hôm nay dù gặp nhau cũng không chào hỏi hay nói mấy lời khách sáo.
Nay Quan Dự gặp Thẩm Niệm Lâm, anh ta bất ngờ dừng bước: "Thẩm tổng xem tin tức chưa, Vương Tư Kỳ bị tai nạn xe."
Thẩm Niệm Lâm lạnh lùng nhìn anh ta, Quan Dự nhớ đến tình cảnh lần trước bị anh tóm cổ.
Nhưng ở đây nhiều người, anh ta chắc chắn Thẩm Niệm Lâm sẽ không động thủ, cười yếu ớt nhìn lại.
Thẩm Niệm Lâm cười, chỉ là ý cười không chạm đến đáy mắt: "Những thứ thuộc về tôi, anh một cái cũng không đoạt được từ tay tôi đâu."
Quan Dự hơi híp mắt. Anh ta biết ngoài mặt Thẩm Niệm Lâm nói về dự án, nhưng thực tế là nói Cố Âm.
Chuyện của Cố Âm mãi canh cánh trong lòng anh ta. Rõ ràng anh là người quen biết cô sớm hơn nhưng nửa đường xuất hiện một Thẩm Niệm Lâm chen ngang cướp mất. Nếu Thẩm Niệm Lâm đối xử tốt với cô không tính, đằng này sau khi kết hôn lại vướng vào tin đồn tình cảm với Vương Tư Kỳ.
Thẩm Niệm Lâm cưới được Cố Âm làm vợ, anh không biết giữ gìn quý trọng cô, anh ta nghĩ Cố Âm vì nhà họ Cố mà chịu đựng duy trì, họ phải dựa vào nhà họ Thẩm để có ưu thế cạnh tranh. Thẩm Niệm Lâm vốn không xứng với Cố Âm.
Quan Dự biết cô đã nói chuyện ly hôn với Thẩm Niệm Lâm từ lâu, anh ta càng hy vọng bọn họ nhanh chóng ly hôn hơn cả Vương Tư Kỳ.
Nhưng Thẩm Niệm Lâm không chịu buông tha cho Cố Âm, gần đây trong kinh doanh cũng dùng sức chèn ép nhà họ Quan, không chút nể tình.
"Thẩm tổng à, mạng người quan trọng hơn công việc, anh nói xem đúng không ?"
Thẩm Niệm Lâm cười lạnh, đi thẳng lướt qua Quan Dự.
Trong nước, sự kiện Vương Tư Kỳ gặp tai nạn liên tục lên men. Vì tin tức ban đầu cho biết nguyên nhân do fan theo đuôi gây ra vụ tai nạn nên trên mạng nhiều bài đang chấn chỉnh lại nhóm người hâm mộ thái quá và vấn đề về quyền riêng tư cũng bị đẩy lên hotsearch.
Một số nghệ sĩ đứng ra bày tỏ cần ngăn chặn những fan cuồng như thế này, cũng chúc phúc cho Vương Tư Kỳ sớm ngày khỏe lại. Khả năng các lời chúc phúc hiệu quả, cuộc phẫu thuật của Vương Tư Kỳ diễn ra thuận lợi nhưng chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, vẫn phải nằm trong phòng đặc biệt ICU quan sát.
Cố Âm liên tục xem tin tức trên mạng, thấy một số ảnh chụp hiện trường xảy ra tai nạn, ba chiếc xe đâm vào nhau, phải nói vô cùng thảm thiết.
Đúng vào lúc này, nhóm tài chính trước đó Cố Âm nhờ làm việc liên hệ với cô nói đã đối soát xong số tiền cô có thể hỏi lại từ Vương Tư Kỳ. Lúc đầu cô định lấy lại tiền từ chỗ cô ta thật nhưng giờ người đang nằm trong ICU.....
"Bỏ đi, chút tiền này coi như cho cô ta giữ lại để chữa bệnh.
".......Được rồi." Nếu không phải chuyện Vương Tư Kỳ bị tai nạn cả nước đều biết, chắc họ sẽ nghĩ đây là một lời nguyên xưa.
Sự việc ầm ĩ đến mức này, Thẩm Hàng Hưng hơi hoang mang: "Tôi bảo cậu tạo chút trở ngại, không bảo cậu giết người!"
Thẩm Hàng Hưng nổi giận lôi đình với trợ lý, độ chú ý của Vương Tư Kỳ quá lớn, nếu cảnh sát vẫn tiếp tục điều tra sẽ dễ mà điều tra ra bọn họ.
"Giám đốc Thẩm, tôi không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển thành ra vậy!" Trợ lý hết đường chối cãi, "Ai biết được sẽ có fan cuồng theo xe đâu!"
Việc có fan cuồng đi theo xe của Vương Tư Kỳ là thật, người đó đã đi theo cô ta một thời gian, nhân viên đã cảnh cáo hắn ta nhiều lần nhưng không có tác dụng.
"Tôi nghe người ở bệnh viện nói Vương Tư Kỳ đã phẫu thuật thành công, hẳn là không có nguy hiểm đến tính mạng."
"Hẳn là hẳn là! Nếu cô ta chết thật thì anh chuẩn bị đi chôn cùng cô ta luôn đi!"
Trợ lý bị mắng không dám nói lời nào, di động để trên bàn làm việc của Thẩm Niệm Lâm rung lên, sau khi nhận điện thoại sắc mặt đã dịu đi nhiều: "Tốt quá rồi, Thẩm Niệm Lâm đã về nước."
Trợ lý nghe ông chủ nói cũng thở phào, tuy chuyện hơi lớn nhưng kết quả vẫn phát triển theo hướng bọn họ muốn: "Thật tốt quá giám đốc Thẩm, chúng ta giữ nguyên kế hoạch không ?"
"Có, lập tức liên lạc với Mark, đêm nay tôi sẽ bay qua đấy."
*
Chiều tối, ở một khu dân cư cũ trong nội thành, Trương Minh khiếp sợ nhìn tài liệu nước ngoài gửi về đây. Trời đất, trước đó anh nhận một công việc, điều tra Thẩm Niệm Lâm của tập đoàn Thẩm thị, ban đầu không tìm được chút manh mối nào. Mãi sau anh ta đích thân ra nước ngoài một chuyến mới tìm được ít manh mối.
Anh ta không ngờ lần theo manh mối đó sẽ điều tra được thông tin bất ngờ.
Kịch tính hơn cả đọc tiểu thuyết.
Trương Minh kích động vì công việc thuận lợi, đang định báo kết quả cho người đã thuê mình thì chiếc cửa gỗ cũ kỹ bị người khác đập mạnh mấy cái.
"Ai đấy ?" Trương Minh không kiên nhẫn đứng trước cửa quát.
"Xin chào, chúng tôi đến từ 'Cộng đồng gửi hơi ấm'."
Trương Minh: "......."
Anh ta bỏ điện thoại xuống đi ra cửa, xuyên qua mắt mèo quan sát tình hình bên ngoài. Ngoài cửa có một người đàn ông đứng đó, mặc bộ áo vest chỉnh tề, trên mặt nở nụ cười 'Cộng động gửi hơi ấm'
Mi mắt Trương Minh giật giật, anh ta từng thấy người này trong lúc điều tra Thẩm Niệm Lâm, hình như ông chủ phía sau của Tước Dạ.
"Xin chào." Bách Ngật bỗng để sát mặt vào mắt mèo trên cửa, ánh mắt đột nhiên phóng đại làm Trương Minh sợ đến mức lui về phía sau.
"Trương Minh, tôi biết anh ở trong đó." Người ở ngoài cửa lại nói.
Trương Minh ngạc nhiên, người kia cũng làm công việc điều tra, có thể tra được tên thật và cả chỗ ở của anh ta chắc chắn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Anh ta nghĩ rồi mở một khe cửa hé, Bách Ngật đẩy cửa đi vào, mấy người áo đen thân hình to lớn đi sau.
"Khụ khụ." Như bị đống bụi trong phòng ảnh hưởng, Bách Ngật che miệng ho hai tiếng, "Anh nói xem, công việc của anh kiếm được bao nhiêu tiền là lại ở chỗ này? Hoài niệm đồ cũ à ? "........." Trương Minh lùi sang một bên, cẩn thận nhìn Bách Ngật, "Anh là ai? Muốn làm gì?"
Bách Ngật nhìn anh ta cười cười, lấy tấm chi phiếu trong túi: "Đừng căng thẳng, tôi đến vì muốn bàn một chuyện."
Trương Minh đưa mắt nhìn tấm chi phiếu, suy nghĩ hơi lung lay: "Chỉ cần ra giá, chuyện nào cũng dễ bàn."
Bách Ngật cười nói: "Tôi rất thích người thẳng thắn. Nói đi, ai thuê anh điều tra Thẩm Niệm Lâm."
Tròng mắt Trương Minh đảo qua đảo lại: "Đây là việc riêng tư của khách hàng, tôi không thể nói, tôi vẫn có đạo đức nghề nghiệp.
"Ừm." Bách Ngật cất chi phiếu, "Có đạo đức nghề nghiệp là tốt. Nhưng để bảo vệ nó mà sau này không còn ai tìm anh làm việc, hình như cũng không có chỗ mà dùng nhỉ."
Trương Minh: "......."
*
Qua một ngày đến tối, Vương Tư Kỳ được đưa ra từ phòng ICU.
Sau khi Thẩm Niệm Lâm về nước, anh đến bệnh viện thăm Vương Tư Kỳ. Bên ngoài bệnh viện có rất nhiều phòng viên vây quanh, tất cả đều muốn đưa tin trực tiếp mới nhát. Khi xe của Thẩm Niệm Lâm đi vào, có phóng viên nhận ra biển số xe đã hét to.
Thẩm Niệm Lâm rất cẩn thận, từ đầu đến cuối phóng viên không chụp được người anh, nhưng họ chụp được đuôi xe đã tốt lắm rồi, họ nhanh chóng nghĩ ra được tiêu đề 'Thẩm Niệm Lâm đến thăm Vương Tư Kỳ.'
Lúc Vương Tư Kỳ được đưa ra khỏi phòng ICU, Lục Ninh Ninh gọi cho Cố Âm, cuối cùng Cố Âm cũng thở phào. Sau khi Thẩm Niệm Lâm đến bệnh viện, tốc độ của Lục Ninh Ninh nhanh hơn cả đám phóng viên, báo cho Cố Âm trước: "Thẩm Niệm Lâm đến bệnh viện! Không phải cậu nói anh ta ra nước ngoài rồi à!"
Cố Âm cầm điện thoại ngạc nhiên mất một lúc, rồi mới 'ừm' một tiếng: "Chắc thấy tin tức nên về ."
Lục Ninh Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm, Cố Âm không nghe rõ: "Mình giúp cậu đi xem tình hình."
"......Không cần đâu, cậu nói nhiều bảo vệ trông coi nghiêm ngặt bên ngoài phòng cô ta mà."
"Đúng vậy nhưng mình là bác sĩ, vẫn có thể đi ngang qua." Lục Ninh Ninh thật sự đi đến trước cửa phòng bệnh Vương Tư Kỳ, của phòng đóng chặt khít, ở ngoài có hai vệ sĩ đứng, Lục Ninh Ninh đi qua đó, vệ sĩ quét mắt nghi ngờ về phía cô ấy.
Lục Ninh Ninh ho nhẹ một tiếng, thong dong đi qua, đến một đầu hành lang khác: "Cửa đóng chặt không thấy rõ tình huống bên trong. Nhưng Vương Tư Kỳ mới tỉnh, nói chuyện sẽ khá khó khăn."
Cố Âm hỏi: "Liệu cô ta có bị di chứng gì không ?"
"Cái này vẫn chưa rõ, phải xem tình trạng phục hồi của cô ta thế nào. May mặt cô ta không bị làm sao, nếu không sau này có muốn cũng không thể phát triển trong giới giải trí nữa."
Cố Âm cầm điện thoại, như đang nghĩ chuyện gì khác, cô không nói chuyện gì, ngược lại Lục Ninh Ninh ở đầu bên kia kinh ngạc chợt nói: "Thẩm Niệm Lâm ra rồi."
Cố Âm: "Nhanh vậy á ?"
Tính đến giờ mới được vài phút thôi? Nhanh vậy đã đi ra ?
Lục Ninh Ninh: "Khả năng bệnh viện không cho thăm lâu vì Vương Tư Kỳ còn rất yếu."
"À......Vậy cứ thế đi, mình cúp máy đây."
Dưới bãi đỗ xe trong bệnh viện, Thẩm Niệm Lâm đi đến chiếc xe cách đó không xa dưới sự bảo vệ của vệ sĩ. Cửa xe phía sau mở, một người đàn ông trẻ ngồi bên trong đang xem điện thoại. Thẩm Niệm Lâm bước vào xe, ngồi xuống cạnh người đó.
"Vương Tư Kỳ sao rồi ?" Bách Ngật thấy anh quay lại, cất điện thoại chủ động hỏi.
Thẩm Niệm Lâm kéo kéo cổ áo, tựa lưng ra sau ghế: "Nhặt về được cái mạng."
Bách Ngật và Thẩm Niệm Lâm quen nhau từ nhỏ, có thể nói là người hiểu rất rõ anh, mấy lần nhìn sắc mặt đều thấy tâm trạng không tốt lắm: "Vậy sao cậu còn tức giận ?"
Thẩm Niệm Lâm cau mày, ánh mắt chứa tức giận: "Chỉ cần nghĩ vốn Cố Âm sẽ phải hứng tất cả chuyện này, mình hận không thể g**t ch*t Thẩm Hàng Hưng."
"Nhịn đi, ba năm trước đã để hắn chạy, lần này chắc chắn có thể bắt được." Bách Ngật sợ anh xúc động, vỗ vỗ bả vai xem như trấn an, "Đúng rồi, đã tìm được người muốn điều tra cậu là ai, nhất định cậu không đoán được."
Thẩm Niệm Lâm lại kéo cà vạt, nghiêng đầu nhìn anh ta: "Ai ?"
"Chị dâu."
Thẩm Niệm Lâm khựng lại: "Cố Âm ?"
"Ừ, Trương Minh nói hết rồi." Bách Ngật kể lại đầu đuôi câu chuyện mình tra được cho Thẩm Niệm Lâm nghe, "Lúc đầu anh ta nghĩ chị dâu tìm đến vì muốn điều tra việc ngoại tình nhưng không ngờ lại muốn điều tra chuyện của cậu ở nước ngoài ba năm trước. Cậu không để lộ sơ hở trước mặt chị dâu đấy chứ ?"
Thẩm Niệm Lâm nhíu mày không nói gì, anh không thấy mình đã để lộ sơ hở gì nhưng cũng không thể chắc được, ở trước mặt Cố Âm anh hay dễ dàng thả lỏng cảnh giác. Cũng có khả năng do cô nhớ được gì đó nên mới tìm người điều tra anh.
"Tương Minh tra ra được cái gì ?"
Nhắc đến cái này, Bách Ngật lên tinh thần: "Cậu đừng nói chứ, chị dâu tìm người đúng là khá giỏi, điều tra được chỗ bệnh viện kia. May do người của mình cảnh giác cao thấy có vấn đề không ổn đã báo luôn."
Bách Ngật lấy tài liệu mua từ chỗ của Trương Minh: "Mình đã xử lý ổn thỏa, anh ta biết điều gì nên nói điều gì không."
"Ừ, vậy thì tốt." Thẩm Niệm Lâm gật đầu, nhận tập tài liệu.
Bách Ngật: "Nhưng chuyện này giấu chị dâu mãi không phải cách hay......"
Nếu cô đã tìm người để điều tra anh chứng tỏ đã bắt đầu nghi ngờ.
Thẩm Niệm Lâm day ấn đường nói: "Nhanh thôi, đợi Thẩm Hàng Hưng bị bắt, mình sẽ nói mọi chuyện cho cô ấy nghe."
Bách Ngật nghĩ cũng chỉ có cách vậy: "Giờ cậu về nhà không ?"
Thẩm Niệm Lâm mím môi, như đang đấu tranh tư tưởng: "Không được, đến sân bay đi."
Thế cờ đã cho Thẩm Hàng Hưng cơ hội, anh phải nhanh quay lại để kết thúc công việc.
Bách Ngật không nói gì nữa đưa Thẩm Niệm Lâm đến sân bay. Sau khi đến sân bay, Thẩm Niệm Lâm xem giờ, gửi tin nhắn cho Cố Âm: Đã ngủ chưa ?
Cố Âm đang nằm trên giường đắp mặt nạ, nghe tiếng di động rung rung, dựa gần nhìn thoáng qua.
Ha, Thẩm Niệm Lâm còn biết gửi tin nhắn cho cô đấy ?
Cố Âm: Chưa, bên chỗ anh đang là mấy giờ ?
Cố Âm cố ý hỏi, cô muốn xem Thẩm Niệm Lâm trả lời mình thế nào.
Thẩm Niệm Lâm: Trong nước xảy ra ít chuyện, anh đã về một chuyến. Bây giờ phải đi luôn.
Cố Âm: Vội thế à
Thẩm Niệm Lâm: Ừ, nhưng tiến độ đang rất thuận lợi, khả năng có thể về trước kế hoạch.
Thẩm Niệm Lâm: Muốn quà gì không ?
Cố Âm: Không cần.
Thẩm Niệm Lâm: Anh phải đi đăng ký bay.
Cố Âm không gửi tin nhắn cho anh nữa, để điện thoại xuống.
Mà trong khoảng thời gian cách biệt nhân lúc Thẩm Niệm Lâm không ở đây, Thẩm Hàng Hưng muốn đoạt dự án anh đang đàm phán, khi đến mới phát hiện cục diện hoàn toàn không giống như mình nghĩ.
Trước đó anh ta sắp xếp Mark - một quân cờ bên nước ngoài để báo cho anh ta tình hình liên quan đến dự án. Đến rồi mới nhận ra quân cờ này bị người ta phát hiện ra từ lâu, bị điều ra khỏi đội ngũ nòng cốt, không thể tiếp cận được chút thông tin hữu ích nào.
Hơn nữa dù Thẩm Niệm Lâm về nước nhưng hai trợ lý của anh và Trì Hàn ở lại, quan sát anh ta chặt chẽ.
"Tổng giám đốc Thẩm, văn phòng của ngài ở bên cạnh." Một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc nghiêm chỉnh chặn đường.
Thẩm Hàng Hưng không kiên nhẫn nhíu mày: "Ai nói tôi muốn đến văn phòng? Tôi chuẩn bị đi vệ sinh."
"Nhà vệ sinh cũng ở bên đó."
"Cao Viễn! Anh......"
"Xin lỗi tổng giám đốc Thẩm, tôi là Cao Phóng."
Thẩm Hàng Hưng: "........"
Hai trợ lý cao cấp của Thẩm Niệm Lâm là hai anh em sinh đôi, một người tên Cao Viễn, người còn lại tên Cao Phóng. Xưa nay Thẩm Hàng Hưng không thể phân biệt được hai người này. Chỉ có người bệnh thần kinh như Thẩm Niệm Lâm mới tìm hai trợ lý giống nhau y như đúc làm việc trước mặt.
Anh ta lười nói mấy lời vô bổ với Cao Viễn, à không, Cao Phóng, đi thẳng về văn phòng của mình. Vốn tưởng nhân lúc không có Thẩm Niệm Lâm anh ta có thể thay thế tiếp nhận công việc bên này, không ngờ trước khi đi Thẩm Niệm Lâm đã sắp xếp mọi việc đâu ra đấy. Không biết đối phương đã bị dùng bùa mê thuốc lú gì mà chỉ công nhận một mình Thẩm Niệm Lâm. Còn anh ta, dù mang danh 'Tổng giám đốc Thẩm' cũng không thể chen được vào dự án.
Cũng vì thế mà anh ta căm ghét Thẩm Niệm Lâm. Rõ ràng tất cả đều là người nhà họ Thẩm, hơn nữa anh ta còn là anh trai. Vậy tại sao ai ai cũng chỉ nhắc đến Thẩm Niệm Lâm? Chẳng lẽ những điều Thẩm Hàng Hưng ra đều là lời bịa đặt vô nghĩa ?
Thẩm Hàng Hưng buồn bực đốt một điếu thuốc, lông mày nhíu chặt.
Không lâu sau Thẩm Niệm Lâm đã quay lại, dẫn theo hai người trợ lý và Trì Hàn xuất hiện trong phòng họp. Thẩm Hàng Hưng ngồi đó nhìn anh, không khỏi cười nhạo: "Tổng giám đốc Thẩm đang quay phim đấy à, nhìn rất có phong cách."
Thẩm Niệm Lâm nhìn anh ta, không có bất cứ phản ứng nào, ngồi xuống ghế. Thẩm Hàng Hưng ngồi bên cạnh, cố ý mà vô tình xoay xoay bút máy: "Nghe nói Vương Tư Kỳ xảy ra tai nạn xe, sao mày không ở lại chăm sóc người ta nhiều hơn ?"
"Bác sĩ nói không sao." Thẩm Niệm Lâm mở tài liệu nói với Trì Hàn đang chuẩn bị cuộc họp. "Bắt đầu đi."
Thẩm Hàng Hưng cũng mở tài liệu, khóe miệng hơi cong mang theo sự tàn nhẫn.
Có Thẩm Niệm Lâm quay lại chỉ huy, dự án tiến hành rất thuận lợi, cuối cùng nhà họ Quan không thể tranh với anh. Ít nhiều Quan Dự thấy hơi thất bại, vốn anh ta cũng định nhân lúc Thẩm Niệm Lâm tạm thời về nước vì chuyện của Vương Tư Kỳ để có thể đám phán lấy được dự án nhưng cuối cùng vẫn bại trong tay Thẩm Niệm Lâm.
Lúc rời đi sắc mặt anh ta rất xấu, không biết Thẩm Hàng Hưng đi từ chỗ nào ra gọi một tiếng đằng sau: "Tổng giám đốc Quan, có thể tâm sự không ?"
[Hở? Nam phụ sẽ không hắc hóa chứ ?]
[Quan Dự và Thẩm Hàng Hàng sưởi ấm cho nhau ?]
[Nam phụ đừng làm sai nhé!]
Cố Âm nhìn thấy comment xuất hiện dày đặc trước mắt, ngẩn người. Tại sao Quan Dự và Thẩm Hàng Hưng nói chuyện cùng nhau.
Cô biết dự án lần này mà Thẩm Niệm Lâm đàm phán bên nước ngoài có cả nhà họ Quan tham dự cạnh tranh, Quan Dự và Thẩm Niệm Lâm gặp gỡ ở nơi đó chăng ?
Tiếc là Quan Dự và Thẩm Hàng Hưng không nói chuyện, không có diễn xuất, màn ảnh chuyển sang cảnh khác.
Rất nhanh, chuyện Thẩm Niệm Lâm đến thăm Vương Từ Kỳ leo lên hotsearch. Lúc này Vương Tư Kỳ không có cách nào để xem hotsearch của mình nhưng cô ta không muốn bỏ qua bất cứ hotsearch nào có liên quan đến bản thân, bắt người đại diện đọc cho nghe mấy cái liên quan đến mình trong mấy ngày gần đây.
"Được rồi, bác sĩ nói chị phải nghỉ ngơi nhiều hơn, hôm nay đến đây thôi." Lưu Na nhìn dáng vẻ quấn băng của Vương Tư Kỳ, vậy mà vẫn quan tâm đến hotsearch của mình, không biết tại sao trong đầu nhảy ra bốn chữ ---- thân tàn chí kiên.*
(*)Thân tàn chí kiên: Thân thể khuyết tật nhưng ý chí kiên cường, kiểu như tàn mà không phế.
Quả thật Vương Tư Kỳ còn rất yếu nhưng tâm trạng có vẻ khá tốt, cười tươi: "Anh ấy đang bận công việc quan trọng bên nước ngoài vậy mà vẫn vội vàng bay về để gặp chị chứng tỏ trong lòng anh ấy có chị."
Lần trước vì Cố Âm, Vương Tư Kỳ thấy thái độ của Thẩm Niệm Lâm với mình rất lạnh nhạt, hai người còn cãi nhau không vui vẻ. Giờ xem ra do cô ta nghĩ nhiều, nếu anh không thương sao có thể gạt công việc sang một bên để về nước ?
Thật khiến Vương Tư Kỳ thấy lần bị này bị thương nặng không phải quá tệ, ngoài việc nhận được sự chú ý trên mạng còn nhìn thấy rõ tâm ý của Thẩm Niệm Lâm.
[.......Cô Vương đang rất vui mừng kìa]
[Đầu óc cô ta thật sự không tốt lắm á]
[Rất muốn khiến Vương Tư Kỳ tỉnh ngủ, do tên chó kia hại cô đấy]
[Haiz bây giờ tôi chỉ sợ nữ chính lại hiểu lầm [thở dài] nếu người bị thương là nữ chính chắc nam chính sẽ nổi điên]
Cố Âm: "......."
Chưa chắc đâu.
Một tuần sau, Thẩm Niệm Lâm thuận lợi hoàn thành xong đợt đi công tác, Vương Tư Kỳ nằm viện được một tuần, tinh thần có chuyển biến tốt.
"Sức khỏe Vương Tư Kỳ hồi phục không tệ, chắc không để lại di chứng nghiêm trọng đâu." Lục Ninh Ninh làm "tai mắt" của Cố Âm ở bệnh viện, mỗi ngày gọi điện thoại báo cho cô, theo sát tình huống mới nhất của Vương Tư Kỳ, "Vết thương trên người cô ta phải dưỡng thương một thời gian dài mới khỏi, nhưng nhìn tâm trạng rất tốt."
"Ừm." Cố Âm nghĩ thầm chắc do được 'tình yêu' tưới tắm.
"Hôm nay có phóng viên ở đài truyền hình muốn phỏng vẫn cô ta để lấy tin tức, đoàn người đó đang đến rồi."
Cố Âm: "Sức khỏe hiện tại của cô ta cho phép nhận phỏng vấn rồi á ?"
"Tốt nhất không được nhưng mà công việc của cô ta đặc thù, bọn mình có cản cũng không được." Lục Ninh Ninh nói, "Bệnh viện cho cô ấy hai mươi phút, như vậy cũng tốt, cậu không biết trong khoảng thời gian này đâu, trong ngoài ba tầng bệnh viện bọn mình toàn phóng viên."
"Vậy được, cậu đi làm việc đi."
"Được thôi, nếu Thẩm Niệm Lâm lại đến đây thăm cô ta, mình sẽ báo cho cậu trước tiên !"
"......" Thật tình không cần nhiệt tình vậy đâu.
Phóng viên phỏng vấn Vương Tư Kỳ đến từ đài truyền hình ABA, cô ấy đi một mình, nhân viên chụp ảnh không được vào. Hôm nay Vương Tư Kỳ cố ý trang điểm nhẹ nhàng, trên đầu đội mũ, phóng viên chụp vài bức cho cô ta nhưng tất cả đều phải nộp lại cho nhân viên phụ trách, đợi họ chọn và chỉnh sửa xong mới được công bố ----- đây là điều mà bọn họ đã thỏa thuận trước.
Chụp ảnh xong, phóng viên hỏi mấy câu thường lệ về vụ tai nạn xe và tình trạng sức khỏe hiện tại của Vương Tư Kỳ, không biết tại sao lại dần lái sang chuyện Thẩm Niệm Lâm, người mới lên hot search dạo gần đây. Phóng viên không dám hỏi thẳng, chỉ hỏi vòng vo: "Tôi thấy tinh thần cô hồi phục rất tốt, sắc mặt hồng hào, có phải vì đang yêu không ?"
Tất nhiên những vẫn đề quan trọng đã được duyệt qua bản bảo thảo trước, hiển nhiên câu hỏi của phóng viên đang không nằm trong nội dung đã duyệt. Lưu Na nhắc nhở cô ấy, phóng viên cười cười không hỏi lại nữa. Có điều phản ứng của Vương Tư Kỳ khá khó nói, cô ta không thừa nhận không phủ nhận, còn biểu lộ sự thẹn thùng như cô gái nhỏ, mặt đỏ hơn.
Ok ok, chắc chắn lđang yêu không thể chạy đi đâu được.
Sau khi kết thúc phỏng vấn, phóng viên đã về viết bài và đăng lên trên mạng. Bài viết có mập mờ nói đến chuyện yêu đương của cô ta, thu hút rất nhiều độc giả cả nước muốn ăn dưa chú ý đến.
'Nghi ngờ Vương Tư Kỳ đang yêu' lập tức leo thẳng lên top tìm kiếm nóng nhưng chẳng lâu sau đã bị gỡ xuống. Mọi người đều đang đợi phản hồi từ phía cô ta, và họ nhận được tấm ảnh selfile do chính Vương Tư Kỳ đăng.
Vương Tư Kỳ v: Cảm ơn lời chúc phúc của mọi người dành cho tôi, dù bây giờ vẫn chưa xuống giường được nhưng tôi sẽ cố gắng bình phục!! [hình ảnh]
Bức ảnh cô ta chụp trông đáng yêu hơn ảnh phóng viên chụp, lại còn dùng thêm filter của con gai, nhìn qua đã thấy bầu không khí ngọt ngào đang yêu. Lưu Na thấy bài đăng weibo đó co rút khóe miệng, chị gái này lại phiêu rồi, sẹo cũ chưa lành đã quên đau.
"Không phải chị muốn hẹn hò với Thẩm Niệm Lâm thật đấy chứ? Chị đừng quên anh ta chưa ly hôn đâu.
Vương Tư Kỳ bỏ điện thoại xuống, không để ý: "Lần này bị thương nặng chị sẽ túm thời cơ làm nũng với anh ấy, không biết chừng anh ấy mềm lòng sẽ ly hôn Cố Âm."
"........" Lưu Na thấy Vương Tư Kỳ diễn vai nữ chính ngốc bạch ngọt quá nhiều rồi, diễn đến mức khiến mình não tàn luôn, "Chị hãy nhớ điều kiện Thẩm Niệm Lâm đưa ra khi đồng ý nâng đỡ chị."
Vương Tư Kỳ mím môi không đáp. Thẩm Niêm Lâm nâng đỡ cô ta với chỉ một điều kiện duy nhất, đó là không được động đến Cố Âm.
Ban đầu Vương Tư Kỳ tuân thủ rất tốt, lúc đó cô ta chưa nổi tiếng mà thứ khao khát nhất là danh tiếng và tài nguyên. Nhưng dần dần cô ta đã rung động trước người đan ông tên Thẩm Niệm Lâm, theo đà sự nghiệp ngày càng thăng tiến, cô ta càng kiêu ngạo hơn.
Vì vậy vào tiệc sinh nhật năm nay, cô ta không kìm được gửi thiệp mời cho Cố Âm, còn nhiều lần xuất hiện trước mặt cô để khiêu khích.
Không phải cô ta quên lời cảnh cáo của Thẩm Niệm Lâm, chỉ là cô ta muốn......thử một lần, biết đâu xe đạp biến thành xe máy.
Sau khi Thẩm Niệm Lâm về nước, anh đến viện thăm Vương Tư Kỳ lần nữa, giống với lần trước anh không ở lại lâu. Khi về đến nhà, Cố Âm đang làm bánh ngọt trong bếp.
Trước kia khi Cố Âm đi du học từng có khoảng thời gian cô rát thích làm đồ ngọt, còn đi đăng ký học trong một lớp làm bánh ngọt. Sau khi tốt nghiệp do công việc bận rộn, cô không có nhiều thời gian để làm mấy loại bánh ngọt nhưng thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào có hứng thú, cô sẽ vào bếp làm.
Hôm nay cô nướng rất nhiều bánh quy nhỏ nhiều hình thù khác nhau, có cả bánh caramen, Thẩm Niệm Lâm về đến nhà đã ngửi thấy mùi bơ nồng nặc.
Kim Nguyên Bảo chạy quanh chân Cố Âm, sủa ăng ẳng về phía cô, Thẩm Niệm Lâm bước vào bếp khẽ cười, anh đứng dựa cửa nhìn cô: "Đang làm đồ ngọt à ?"
Cố Âm quay đầu nhìn thoáng qua, không có gì ngạc nhiên, cô tùy ý lên tiếng rồi tiếp tục động tác trên tay.
Thẩm Niệm Lâm nhìn Kim Nguyên Bảo đang ra sức thu hút sự chú ý, cười nói: "Kim Nguyên Bảo khóc lóc thèm ăn."
"Gâu!!" Nghe thấy tên của mình, Kim Nguyên Bảo đi qua cọ cọ mấy cái tượng trưng với ông chủ đã lâu không gặp của mình, sau đó lại dính chặt Cố Âm.
"Theo như anh nói, chó không thể ăn thứ này."
Thẩm Niệm Lâm nghe cô nói vậy như chợt nhớ ra điều gì, trêu chọc: "Anh nhớ trước đây em còn muốn cho chó ăn mứt dâu, phải không nhỉ ?"
"......." Cuối cùng Cố Âm cũng quay đầu lại nhìn anh, mỉm cười, "Tâm trạng anh có vẻ rất tốt, xem ra dự án lần này đàm phán thành công rồi ?"
"Ừ." Thẩm Niệm Lâm gật đầu, nhìn cô chăm chú, "Có điều tâm trạng tốt không phải vì công việc, tâm trạng tốt vì thấy em.."
Cố Âm: "........"
Anh ra nước ngoài một chuyến để học mấy lời tán tỉnh ngọt ngào đó à ?
[Oẹ, nam chính nói buồn nôn]
[Đây mới là lời thoại của người đàn ông mạnh mẽ]
[@Vương Tư Kỳ]
Thấy sóng comment nhắc đến Vương Tư Kỳ, Cố Âm thuận miệng hỏi: "Vương Tư Kỳ sao rồi ?"
Ba từ 'Vương Tư Kỳ' thốt lên từ miệng cô, Thẩm Niệm Lâm khựng lại theo bản năng, anh mím môi rồi nói: "Anh vừa đến viện thăm, hồi phục rất tốt."
[Tên chó này vẫn rất thành thật]
[Hu hu hu Âm Âm đừng nóng giận, thảm nhất vẫn là Vương bé bỏng]
Cố Âm bĩu môi, hừ, cô tức giận gì chứ ?
"Aa." Đột nhiên Cố Âm bị đau hô thành tiếng, Thẩm Niệm Lâm đứng thẳng người bước nhanh qua đó.
"Bỏng rồi ?" Anh cầm tay Cố Âm cẩn thận kiểm tra.
"Ừ." Cố Âm cau mày gật đầu, may bánh quy không rơi vãi lung tung.
Lông mày Thẩm Niệm Lâm nhíu chặt hơn cả cô, để khay nướng sang một bên, thổi thổi vào vết bỏng đỏ ngấn nước trên tay Cố Âm: "Trong nhà có thuốc bôi trị bỏng, em ở chỗ này đợi anh để anh đi lấy."
Anh nói xong quay người ra khỏi phòng bếp, chẳng bao lâu sau, anh cầm thuốc bôi bỏng quay lại: "Đến đây ngồi lên ghế."
Anh dắt Cố Âm đến chỗ ăn, tự mình kéo ghế ngồi cạnh cô, vặn nắp thuốc bỏng bôi thuốc cho cô. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xoa lên chỗ bị bỏng, động tác cực kỳ cẩn thận, ngay cả hơi thở cũng khẽ hơn.
Cố Âm nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh hơi nhíu lông mày, vẻ mặt chuyên tâm khác thường, như đang làm việc lớn nào đó chứ không phải bôi thuốc cho cô.
"Xong rồi." Thẩm Niệm Lâm bôi thuốc cho cô xong, thổi nhẹ thêm mấy lần, "Còn đau không ?"
Cố Âm lắc đầu: "Lạnh lạnh, không đau."
Thẩm Niệm Lâm nhìn cô, sắc mặt không hề thả lỏng: "Về sau khi làm phải cẩn thận hơn, em cũng nói mình không phải trẻ con, không cần người lớn dạy."
".......Biết rồi." Cố Âm bĩu môi, rút cánh tay lại, "Anh mới về muốn ngù bù do lệch múi giờ không ?"
Lúc này Cố Âm mới cẩn thận quan sát anh mấy lần, lần này đi công tác hơn một tuần liền, trông anh có vẻ gầy đi.
Thẩm Niệm Lâm gật đầu: "Anh đi tắm trước."
Anh cầm thuốc trị bỏng đi mấy bước xong lại quay đầu nói với Cố Âm: "Đúng rồi, anh có mua quà từ nước ngoài về cho em, đang để ngoài phòng khách."
"Ừm." Cố Âm dừng một chút xong nói thêm, "Cảm ơn."
Tâm trạng Thẩm Niệm Lâm rất tốt, khóe môi mỉm cười, nhưng ngay khi về phòng anh không thể cười nổi. bởi anh phát hiện cửa kéo từ phòng thay đồ thông qua phòng Cố Âm đã được thay cái mới, nhìn là biết chắc chắn kiên cố hơn cái cũ.
"......." Thẩm Niệm Lâm im lặng thay quần áo tắm rửa.
Tối nay giữa hai người ngăn cách bởi tấm cửa vững chắc. Có cửa ngăn, giấc ngủ trở nên vô cùng 'ổn định'.
Sáng sớm hôm sau Cố Âm đến công ty, mỗi ngày thư ký sẽ thu gom chuyển phát nhanh của mọi người rồi đặt trên bàn làm việc, hôm nay trên bàn Cố Âm cũng để gọn gàng mấy cái chuyển phát nhanh.
Cô tiện tay cầm một phong thư mở ra, ảnh chụp ở bên trong rơi xuống.
Trên ảnh là Thẩm Niệm Lâm và một đứa bé nam xa lạ.