"Cô ở đây làm gì ?" Thẩm Niệm Lâm nhíu mày nhìn người đang quỳ trước nhà mình. Thẩm Mộc Hưng thấy anh về, không những không đứng dậy mà ngược lại quỳ thẳng người hơn: "Em ba, em hãy tha cho anh cả đi."
Thẩm Niệm Lâm đã đoán được cô ta đến đây vì lý do đó chỉ không ngờ người này lại làm mọi chuyện thành khó coi như bây giờ: "Chị nghĩ người bắt anh ta là tôi sao? Cảnh sát mới là người bắt anh ta, chị nghĩ tôi giỏi giang đến mức can thiệp vào việc xét xử theo pháp luật ?"
Thẩm Mộc Hưng nhấp đôi môi hơi khô: "Chị biết chuyện này do anh cả sai nhưng tốt xấu gì hai người là anh em, em thật sự nhẫn tâm để nửa đời sau của anh ấy trải qua trong tù sao ?"
Thẩm Niệm Lâm cực kỳ lạnh lùng nhếch môi, cười nhạo: "Tôi nhẫn tâm đấy."
"....." Thẩm Mộc Hưng biết Thẩm Niệm Lâm là người lạnh lẽo vô tình nhưng không thể ngờ anh không có tình người đến vậy, "Em nhất định phải thấy anh ấy chết mới hài lòng ?"
Thẩm Niệm Lâm tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Tôi nói lại lần nữa, Thẩm Hàng Hưng vì thực hiện hành vi trái pháp luật nên mới bị bắt, chị có thời gian ở chỗ này quỳ cầu xin tôi không bằng tranh thủ đi tìm một luật sư tốt cho anh ta, không biết chừng có thể giảm được hai năm tù."
Thẩm Mộc Hưng nắm chặt tay, vẫn kiên quyết quỳ trên đất không đứng dậy: "Nói thế nào đi nữa anh cả vẫn là trưởng tôn của nhà họ Thẩm, bà ngoại mặc kệ không lo chuyện này, chị chỉ có thể đến cầu xin em. Nếu em không tha cho anh ấy một cơ hội, chị sẽ vẫn quỳ ở đây."
Thẩm Niệm Lâm nhìn cô ta, ánh nhìn lạnh lẽo khiến cả người Thẩm Mộc Hưng lạnh toát. Cô ta cắn răng đón nhận ánh mắt đó, tiếp tục quỳ gối. Thẩm Niệm Lâm càng lúc càng lạnh lùng đến đáng sợ, nói bằng giọng lạnh như băng: "Trước kia lúc Thẩm Hàng Hưng hại Cố Âm, sao chị không đến đó quỳ như bây giờ xin anh ta đừng làm? Nếu chị cầu xin anh ta như hôm nay chị đang làm, biết đâu anh ta đã không phải vào trong đó."
Thẩm Mộc Hưng nghe xong, mắt đỏ ửng, khi nói hơi nức ở cầu xin: "Chị và mẹ từng khuyên anh ấy nhưng tính anh ấy thế nào em cũng biết, anh ấy chỉ muốn để tâm vào những chuyện đó, bọn chị không thể khuyên được......"
"Đến cả Thẩm Hàng Hưng chị còn không khuyên được, dựa vào đâu chịnghĩ sẽ khiến tôi lay động ?"
Thẩm Mộc Hưng mím môi, im lặng không nói gì. Thẩm Niệm Lâm lớn lên bên cạnh ông bà ngoại, học từ hai người họ thủ đoạn làm việc vô cùng nhuần nhuyễn, ông ngoại đã mất, ở nhà họ Thẩm còn ai có lòng dạ sắt đá hơn Thẩm Niệm Lâm ?
Thẩm Mộc Hưng cười giễu cợt đáng buồn trong lòng, đi xin Thẩm Niệm Lâm không bằng đi vào chùa cầu trời vái phật, có khi ông trời còn mở một con mắt.
Nhưng cô ta không còn cách nào, hiện tại chỉ có Thẩm Niệm Lâm mới đủ khả năng cứu anh trai cô ta.
"Nếu em thấy một mình chị không đủ, có phải muốn chị gọi cả mẹ chị đến không, hai mẹ con chị quỳ ở chỗ này cầu xin em ?" Thẩm Mộc Hưng ngẩng đầu nhìn anh, rơi nước mắt.
[Đỉnh, dàn dựng cảnh như thể người khác không còn đạo đức]
[Ha ha ha ha nhưng mà Thẩm Niệm Lâm không có đạo đức thiệt ha ha ha ha]
[Tôi thấy nam chính nói đúng ấy, có thời gian quỳ ở chỗ nam chính sao không đi làm chuyện khác đi ?]
[Này đúng mặt dày không biết xấu hổ, ai cần mấy người phải quỳ [xem thường]]
Thẩm Niệm Lâm không muốn tiếp tục nhiều lời với Thẩm Mộc Hưng, trực tiếp gọi bảo vệ cưỡng ép kéo người nhét vào trong xe.
"Đưa về nhà nhà dì tôi, thông báo đến tất cả các bảo vệ ở các nơi không cho bọn họ vào."
"Vâng, ông chủ." Vệ sĩ trả lời xong lái xa đi. Thẩm Mộc Hưng bị áp chế ở trên xe không đánh lại mấy người họ, chỉ có thể vươn ra ngoài cửa xe hét to về phía Thẩm Niệm Lâm: "Thẩm Niệm Lâm, mày còn tình người không hả? Mày đối xử với anh chị của mình vậy hả? Thẩm Niệm Lâm!"
Xe càng lúc càng xa, tiếng la hét của Thẩm Mộc Hưng dần biến mất. Cố Âm đợi xe đi hẳn rồi mới dắt tay Cố Nhuận Hi xuống xe. Thằng bé nhìn Cố Âm tò mò hỏi: "Mẹ ơi, người vừa nãy là ai ạ ?"
"Không ai cả, Nhuận Nhuận giúp mẹ và quản gia chuyển quà vào nhà nhé ?"
"Vâng ạ ~~" Vẫn chỉ là đứa trẻ, sự chú ý của Cố Nhuận Hi bị dời đi nhanh. Trong cốp xe Thẩm Niệm Lâm đựng đầy hộp quà của thằng bé, tài xế mở cốp xong cũng ôm quà ra ngoài ngoài.
Cố Âm đến cạnh Thẩm Niệm Lâm, hỏi: "Thẩm Mộc Hưng à ?"
Ở nhà họ Thẩm có rất nhiều người lúc Cố Âm kết hôn mới gặp mặt một lần, cô không dám chắc sợ nhận nhầm người. Thẩm Niệm Lâm gật đầu: "Đến vì chuyện của Thẩm Hàng Hưng."
Cố Âm nghe nói vụ án của Thẩm Hàng Hưng chuẩn bị mở phiên tòa, chắc họ chạy bôn ba khắp nơi vì chuyện này. Nếu như còn cách khác nhất định họ sẽ không đến đây để xin Thẩm Niệm Lâm.
"Không sao, anh đã đuổi chị ta đi rồi." Thẩm Niệm Lâm nắm tay cô, nói để cô yên tâm.
Cố Âm ngửa đầu nhìn anh, không nhịn được hỏi: "Chị ấy cố ý chạy đến đây làm loạn vì muốn để anh giống người mất nhân tính, anh lại tuyệt tình đến mức đó không sợ ảnh hưởng đến tiếng tăm à ?"
"Tiếng tăm ?" Thẩm Niệm Lâm bật cười thành tiếng, "Ở nhà họ Thẩm người có tiếng xấu xa nhất là anh, anh làm vậy chẳng qua vì muốn giữ hình tượng thôi."
"......." Ừa hay thật, quả nhiên không có đạo đức, không lo sẽ bị mất.
"Anh không thấy hơi khó chịu à? Nói gì đi nữa họ cũng là anh chị của anh."
Trên người Thẩm Niệm Lâm chảy dòng máu nhà họ Thẩm, mặc dù tình cảm giữa mọi người không tốt nhưng lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Phải người bình thường khi gặp chuyện này, ít nhiều trong lòng sẽ thấy hơi khó chịu.
Còn ngược lại, nhìn Thẩm Niệm Lâm chả thấy anh có cảm xúc gì, anh thản nhiên nói với cô: "Nếu quay lại về năm anh 10 tuổi, có thể anh sẽ thấy hơi khó chịu."
Nói đến trước đây, anh còn chút tình cảm anh em nhưng nhiều năm qua đi, hết lần này đến lần khác Thẩm Hàng Hưng khiêu chiến chạm vào giới hạn của anh, từ lâu chút tình cảm đó đã chẳng còn gì.
Tuy Cố Âm cũng sinh ra và lớn lên ở gia đình giàu có nhưng ở nhà cô là đứa em gái nhỏ tuổi nhất, phía trên có ba anh trai, cô không biết giữa bọn họ có tranh giành cấu xé nhau trong âm thầm hay không, vì họ đối với cô rất rất tốt, sẽ không bao giờ tranh hay cướp của cô cái gì. Nghĩ vậy, cô lại thấy cảm thông nhìn anh.
Thẩm Niệm Lâm bị cô nhìn bằng ánh mắt thương cảm: "Nhìn anh kiểu đó là sao? Thấy anh rất đáng thương ?"
"Cũng không phải, nếu nói đến đáng thương thì phải nhắc đến Thẩm Hàng Hưng mới đúng, người đã đấu đá với anh nhiều năm nhưng lần nào cũng bị thua thê thảm." Cố Âm nói xong, không tránh được cảm thán, "Nhìn từ góc độ nào đó, anh ta rất nghị lực và kiên trì."
"Ừ, có điều đầu óc hơi ngu."
"......"
Thẩm Mộc Hưng không thu hoạch được gì từ chỗ Thẩm Niệm Lâm, mắt thấy sắp đến phiên tòa xét xử, nôn nóng đến mức mẹ anh ta phải đến tìm bà lão Thẩm lần nữa.
"Mẹ, không phải mẹ thật sự không quan tâm đến Hàng Hưng nữa chứ? Thẩm Niệm Lâm là cháu trai mẹ, Hàng Hưng cũng là cháu mẹ đấy, mẹ không thể không công bằng thế được!" Thẩm Bình Huệ vừa lau nước mắt vừa nói, "Con biết, mọi người không thích nó vì con là con gái, phải không? Cho dù Vương Trạch Dương đến nhà chúng ta ở rể, dù cho Hàng Hưng và Mộc Hưng mang họ Thẩm nhưng mọi người vẫn chỉ coi bọn họ là người bên ngoại, đúng không ?"
Bà lão Thẩm tức giận cầm chén trà đặt mạnh xuống bàn: "Con tự nghe lại xem con đang nói gì, chuyện này liên quan gì đến chuyện đấy? Không phải mẹ đã từng nhắc nhở Hàng Hưng rồi hay sao, nó có nghe lời không? Nó làm ra chuyện thế này, con có nói gì đi nữa thì đều do nó làm sai!"
"Đúng, con biết do lỗi của nó nhưng nó là con trai con, con có thể không quan tâm đến nó sao? Mẹ còn nói mẹ không đối xử bất công? Tên Thẩm Bình Phong kia bỏ đi theo người phụ nữ khác không quay lại nhà họ Thẩm nhưng mẹ vẫn chỉ yêu quý con trai nó!"
"Đủ rồi!" Bà lão Thẩm vỗ mạnh xuống bàn, chén trà đặt trên bàn rung nhẹ, "Hôm nay con cố tình đến đây để chọc giận mẹ phải không? Không làm mẹ tức chết con không vừa lòng ?"
Thẩm Bình Huệ mím môi, không nói gì mà chỉ lau nước mắt, bà lão Thẩm hòa hoãn lấy lại bình tĩnh mới nói tiếp: "Con đến viện thăm cô Bạch bị bắt cóc kia chưa? Trên người bị đâm hai nhát dao, nằm ở ICU hai ngày. Chuyện tốt do con trai con làm đấy."
"Tại vì Thẩm Niệm Lâm báo cảnh sát......"
"Nó báo cảnh sát là sai à? Đến giờ con vẫn nghĩ tất cả do lỗi của nó nhưng lại không nỡ chửi con trai con một câu! Hàng Hưng trở thành người như hôm nay là do con dạy hư nó!"
"Phu nhân, bà không nên quá tức giận." Quản gia thấy cảm xúc của bà lão hơi kích động, vội vàng tiến lên khuyên ngăn. Bà lão Thẩm cầm chén trà, run run uống ngụm trà xong mới nhìn Thẩm Bình Huệ: "Con nói xem nếu hai nhát dao đó đâm trên người Cố Âm, giờ Hàng Hưng có thể bảo toàn mạng sống không ?"
Thẩm Bình Huệ mím môi không lên tiếng, Thẩm Niệm Lâm do một tay ba bà dạy dỗ, năm xưa ông lão dựa vào năng lực và những thủ đoạn tàn nhẫn của mình để tranh giành một vị trí nhỏ. Thẩm Niệm Lâm học mười giỏi mười, kế thừa những sự vô tình lạnh lùng của ông, thậm chí có thể nói trò giỏi hơn thầy.
Trước kia mọi người nói Thẩm Niệm Lâm nhỏ tuổi đã phải theo ông lão chắc chắn chịu không ít cực khổ, giờ nghĩ lại, chút khổ thời điểm đó có là gì đâu, chung quy sau này lớn lên sống dễ chịu còn hơn phải thua kém người khác!
"Mẹ mệt rồi, con đừng lãng phí thời gian ở chỗ này nữa, có sức lực thì nghĩ về sau phải làm thế nào." Bà lão Thẩm nói xong bảo người đưa về phòng.
Trong lòng Thẩm Bình Huệ căm hận, không còn cách nào, bà ta đã mời luật sư tốt nhất cho Thẩm Hàng Hưng nhưng chính luật sư nói tình hình không lạc quan.
Mẹ và Thẩm Niệm Lâm không giúp bà ta, những người khác lại càng không giúp, cũng đúng, bọn họ ước gì nhà ba ta ngã ngựa, đến lúc đó có thể chiếm thêm được phần tài sản. Bà ta lại đưa Thẩm Mộc Hưng đến tìm Thẩm Niệm Lâm mấy lần, cậu ta không cho hai người vào khu nhà ở, bà ta đến thẳng công ty náo loạn.
Bà ta không thấy xấu hổ, không tin Thẩm Niệm Lâm cũng thế.
Chẳng ngờ Thẩm Niệm Lâm không thèm nể mặt, ngay cả công ty cũng không cho hai người vào. Ít nhiều hai người còn ít cổ phần trong công ty mà lại bị ngăn ở ngoài, không thể vào dù chỉ một bước.
Sau khi Thẩm Hàng Hưng nhận phán quyết, cuối cùng Thẩm Niệm Lâm đến nhà giam thăm anh ta một lần. Thẩm Hàng Hưng cắt tóc ngắn hơn mấy phân, mặc đồng phục áo tù trên người, sắc mặt tiều tụy.
Sau khi thấy Thẩm Niệm Lâm, tinh thần anh ta thoáng tỉnh táo lại hơn chút, dù thảm hại đến mức này nhưng quyết không thể chấp nhận yếu thế trước mặt Thẩm Niệm Lâm.
"Mày đến đây làm gì? Muốn xem tao chết hay chưa ?"
Thẩm Niệm Lâm không trả lời anh ta, chỉ không cảm xúc nói: "Gần đây dì và chị cả không ổn lắm, bọn họ vì chuyện của anh mà làm ầm ĩ náo loạn ở công ty mấy lần, đã bị ban giám đốc xóa tên."
Thẩm Hàng Hưng nghe xong thay đổi sắc mặt: "Thẩm Hàng Hưng, nói gì mẹ tôi vẫn là trưởng bối của anh! Đến cả họ anh cũng không tha ? !"
Thẩm Niệm Lâm nở nụ cười châm chọc, thong thả bình tĩnh: "Anh có tư cách nói mấy lời này không? Đã nhiều năm anh không đối phó được tôi lại muốn xuống tay từ những người thân của tôi, không phải anh là người chơi trò này giỏi nhất à ?"
"Mày!" Thẩm Hàng Hưng kích động nhoài người lên, bị cảnh ngũ đứng cạnh ấn ngồi xuống.
"Thẩm Hàng Hưng, anh nên vào đây từ ba năm trước mới phải." Thẩm Niệm Lâm nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén.
Mặt Thẩm Hàng Hưng không đổi sắc: "Cái gì ba năm trước, tao không biết mày đang nói gì."
Thẩm Niệm Lâm hừ lạnh, mắt ngày càng lạnh: "Anh không thừa nhận cũng không sao, chỉ riêng chuyện lần này cũng đủ để anh ở trong đó."
Anh nói xong không muốn thấy anh ta thêm phút giây nào nữa, đứng dậy rời đi, Thẩm Hàng Hưng nhìn bóng lưng anh, bỗng bật cười.
"Thẩm Niệm Lâm." Anh ta gọi một tiếng, "Mày đừng nghĩ đẩy tao vào trong này xong nhà họ Thẩm sẽ là của mày."
Ánh mắt Thẩm Niệm Lâm tối lại, quay đầu lại nhìn không nói gì.
Thẩm Hàng Hưng càng cười vui vẻ hơn: "Người muốn mày chết không chỉ có mình tao!"
Thẩm Niệm Lâm hơi híp mắt, không nói gì đi thẳng ra nhà giam.
Hai ngày nay Cố Âm đang chọn trường mẫu giáo cho Cố Nhuận Hi, Thẩm Niệm Lâm đã chọn trước một vài trường rất tốt, tổng hợp thành tài liệu đưa cho cô chọn. Trước kia Cố Âm chưa từng tiếp xúc với mấy cái này, đọc tài liệu thấy hoa mắt đau đầu, não phình hết cả ra vẫn không biết nên chọn chỗ nào, cuối cùng cô quyết định sẽ chọn trường mà Cố Oánh Oánh đang học.
"Trường mẫu của Oánh Oánh chắc chắn được anh cả em chọn ra từ một trăm một nghìn cái tốt nhất, chọn theo không thể sai được." Cô rất đắc ý nói với Thẩm Niệm Lâm.
"......." Thẩm Niệm Lâm không thể nói gì hơn, tại thấy cô nói cũng hợp lý, "Người lười đôi khi nghĩ rất giỏi."
".....Anh nói ai lười ?"
Thẩm Niệm Lâm cãi lại: "Anh đang khen em suy nghĩ tốt, nhanh nhẹn."
"Ha."
Vì để chứng minh mình không phải người lười như Thẩm Niệm Lâm nói, Cố Âm quyết định sẽ tự mình đến trường học để khảo sát. Cô giáo trong trường nhiệt tình đưa Cố Âm đi thăm quan khuôn viên xung quanh, giới thiệu cô biết các hoạt động học tập và nghỉ ngơi được sắp xếp mỗi ngày.
Cố Âm đi thăm một vòng, rất hài lòng với cơ sở vật chất và giáo viên trong trường, không hổ là nơi được anh cả cô chốt sau khi sàng lọc kỹ càng. Có điều trường cũng có những quy định khi tuyển học sinh, ngoài việc ba mẹ phải có nhiều tiền ra thì các bạn nhỏ muốn đến học phải trải qua một buổi kiểm tra nhỏ trước khi được nhập học.
Đối với việc phải kiểm tra, Cố Âm không có gì lo lắng. Nhuận Nhuận rất thông mình còn học khá nhiều thứ này nọ, từ giờ đến lúc phải kiểm tra còn một thời gian nữa, chỉ cần chuẩn bị trước chắc chắn có thể vượt qua.
"Nếu cô hài lòng về trường của chúng tôi, trước tiên có thể điền các thông tin vào phiếu thu thập, tôi sẽ thông báo về thời gian thực hiện bài kiểm tra sau." Cô giáo cười vui vẻ đi cùng Cố Âm thêm WeChat và nói sẽ gửi các thông tin liên quan và biểu mẫu vào WeChat của cô.
Hai người đi dạo gặp Quan Dự trong trường, Cố Âm hơi ngạc nhiên, dừng lại nhìn anh, Quan Dự cười chào hỏi cô: "Cố Âm, không nghĩ lại gặp em ở đây."
Cô giáo đứng bên Cố Âm tò mò hỏi: "Cô Thẩm quen biết anh Quan sao ?"
Cố Âm không trả lời cô ấy, hỏi Quan Dự: "Bạn nhỏ nhà anh học ở đây à ?"
Quan Dự: "Cháu ngoại anh học ở đây, anh mới đưa con bé đến."
Cố Âm thấy hơi lạ: "Sao anh lại là người đưa ?"
Quan Dự cười: "Tối qua nó đến chỗ anh chơi, sáng ra nằm lì trên giường, vất vả lắm mới gọi con bé dậy được, cũng một phần do chị anh chiều nó hư."
[Xì, theo tôi thấy anh cố ý đợi ở đây đấy!]
[Tôi cũng thấy thế! Chắc chắn anh ta biết Âm Âm của chúng ta đến đây.
[Trước Quan Dự và Thẩm Hàng Hưng hợp tác với nhau, Âm Âm không được tin tưởng anh ta đâu đấy!]
Quan Dự vừa xuất hiện, comment thi nhau che kín hết cả màn hình, tất cả đang nhắc nhở Cố Âm không được tin anh ta.
Lần trước Quan Dự bắt tay với Thẩm Hàng Hưng lừa Triệu Húc vì chuyện của cô, trong lòng Cố Âm có để ý đôi chút, lúc này khi thấy Quan Dự biểu hiện không được niềm nở lắm. Giáo viên phụ trách dẫn cô đi thăm trường lại rất vui: "Nếu cô Thẩm quen biết anh Quan đây có thể nói chuyện để biết thêm nhiều điều liên quan về trường học của chúng tôi, phụ huynh là người có tiếng nói xác thực nhất."
Quan Dự nghe cô giáo nói, quay sang hỏi Cố Âm: "Em chuẩn bị đưa con trai đến đây học ?"
[Hừ, anh quản cái rắm!]
[Biết người ta có con trai còn quấn lấy không tha!]
[Nguyên Bảo cắn anh ta!]
"......." Cố Âm cười cười, trả lời, "Vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, tôi đang tìm hiểu về tình trạng trường học với giáo viên."
Quan Dự: "Trường này khá tốt, lúc trước chị anh xem rất kỹ xong mới quyết định chọn ở đây."
Cố Âm gật đầu không thể hiện thái độ, cô nói thêm hai ba câu với người dẫn mình rồi chào tạm biệt về trước.
Quan Dự đuổi kịp cô, đi bên cạnh: "Cố Âm, không phải em hiểu nhầm gì về anh chứ? Trước kia em bị Thẩm Niệm Lâm nhốt trong biệt thự trên núi, đúng là anh đến tìm Triệu Húc vì muốn cứu em ra ngoài, anh thật không ngờ Thẩm Hàng Hưng muốn bắt cóc em."
Cố Âm không nói chuyện, Quan Dự tiếp tục giải thích: "Chuyện em bị nhốt ở trên núi, quả thực do Thẩm Hàng Hưng nói cho anh biết nhưng anh không liên quan đến bọn bắt cóc, nếu anh biết hắn làm chuyện đó, chắc chắn anh là người đầu tiên không tha cho hắn."
Hai người đi một mạch đến cổng trường học, Cố Âm dừng lại: "Thẩm Hàng Hưng đã bị bắt, không cần nhắc lại chuyện này nữa. Tôi không hiểu nhầm anh Quan gì cả, chỉ là hiện tại chúng ta không thích hợp qua lại gần gũi."
Quan Dự thở dài như chất chứa nhiều tâm sự nhìn cô: "Em còn nói không hiểu nhầm gì? Chắc em nghĩ anh và Thẩm Hàng Hưng cấu kết với nhau để hại em đúng không? Cố Âm, chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, trong lòng em nghĩ anh là người vậy sao ?"
Cố Âm không nói chuyện, đúng khi còn trẻ Quan Dự cho cô cảm giác anh là anh trai nhà bên, một người ấm áp tươi sáng nhưng con người sẽ thay đổi, nếu không có bình luận, cô sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện Quan Dự bắt tay với Thẩm Hàng Hưng.
"Mặc dù chuyện bắt cóc không liên quan đến anh nhưng nếu chuyện trước đó anh làm hại đến em, em cho anh nói lời xin lỗi, rất xin lỗi." Quan Dự cực kỳ thành khẩn nói, "Em có thể tha thứ cho anh không ?"
Cố Âm giật giật khóe miệng, muốn nói với anh không có gì để mà tha thứ hay không tha thứ, nhưng tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang lời cô định nói, cô lấy điện thoại trong túi đi mấy bước sang chỗ khác nhận cuộc gọi: "Ninh Ninh, có chuyện gì à ?"
Lục Ninh Ninh vội vàng báo với cô: "Mình vừa nghe nói Bạch Tâm Dật chạy ra ngoài bệnh viện rồi."
Cố Âm hơi ngạc nhiên: "Chạy gì cơ ?"
"Sáng nay khi kiểm tra phòng đã không thấy tăm hơi đâu, không biết cô ta chạy lúc nào." Lục Ninh Ninh nói tiếp, "Hiện tại sức khỏe cô ta chưa hoàn toàn ổn định để xuất viện, hơn nữa mấy hôm nay cảm xúc cô ta không ổn định lắm đâu, cô ta sẽ không đến tìm Thẩm Niệm Lâm chứ ?"
Nhưng sau khi Thẩm Niệm Lâm đến bệnh viện gặp cô ta, cảm xúc của người này vẫn không ổn định được, Lục Ninh Ninh thấy chuyện này liên quan đến Thẩm Niệm Lâm là cái chắc.
"Đồng nghiệp trong viện mình đã ra ngoài tìm cô ta, cậu phải cẩn thận đó, nhỡ may cô ta điên lên đến tìm cậu gây phiền phức thì không xong đâu ...."
Trong lúc Cố Âm đang nói chuyện cùng Lục Ninh Ninh, một chiếc xe vốn đứng yên bên đường bỗng như phát điên vọt tới về hướng của cô!
"Cố Âm, cẩn thận!"
Cố Âm chỉ kịp nghe thấy Quan Dự gọi một tiếng, cô bị một người đẩy mạnh ra. Điện thoại trong tay văng ra, cả người cô ngã mạnh xuống đất. Ngay sau là đó tiếng xe ma sát chói tai và tiếng va đập cực mạnh xuống đường, chấn động quá lớn khiến đầu óc Cố Âm trống rỗng.
Sau những âm thanh ù tai dữ dội, Cố Âm dần lấy lại được tinh thần, chiếc xe đâm vào tường cửa cổng, bốc khói nghi ngút, mà Quan Dự mới vừa nãy còn lành lặn, giờ đang nằm trên mặt đất, cả người toàn là máu.
Máu trên mặt đất chảy đến tay Cố Âm, màu đỏ của máu đâm vào mắt cô.
Cô không nhớ mình được đỡ dậy thế nào, được mọi người đưa đến viện ra làm sao, tất cả mọi chuyện như mờ ảo, không có cảm giác chân thật. Trong điện thoại, Lục Ninh Ninh nghe tiếng sợ hết hồn hết vía, nghe nói Cố Âm được đưa đến bệnh viện chỗ cô ấy mới vội vàng bỏ lại việc chạy đến xem cô thế nào.
"Cố Âm, cậu không sao chứ ?" Cô ấy rót ly nước nhét vào tay Cố Âm. Cô cầm cốc nước uống, ngẩng đầu nhìn cô ấy cười: "Mình không sao, chỉ bị trầy da chút thôi."
Lục Ninh Ninh nhìn băng gạc được dán trên đầu gối và cánh tay cô, xác định cô không bị gì nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm: "Cậu không bị sao là tốt rồi, cậu không biết đâu mình nghe tiếng phát ra trong điện thoại, dọa mình sợ mất cả hồn."
Cô ấy không nghĩ Bạch Tâm Dật sẽ đến tìm Cố Âm, còn muốn lái xe đâm chết cô!
Lúc Bạch Tâm Dật mới được đưa vào bệnh viện, trên mặt cô ta toàn máu nhưng vết thương không phải trí mạng, người bị thương nặng nhất là người mà cô ta đã đâm, Quan Dự.
"Quan Dự sao rồi ?" Cố Âm hỏi.
Lục Ninh Ninh mím môi, sắc mặt không tốt lắm: "Tình trạng anh ta không ổn lắm, giờ vẫn đang cấp cứu......"
Cố Âm không nói gì nữa, cầm cốc nước uống thêm.
[Vãi nồi Quan Dự không chết chứ ?]
[Chết rồi còn đỡ, theo như tình tiết trong mấy bộ phim máu chó, đoán chắc một là người sống thực vật, hai là bị tàn phế]
[? ? ? ? ? ? Mấy cái cũ rích đó vẫn cho lên được ?]
[Tuyệt tuyệt, đúng là kênh phim máu chó, tiếp theo không biết nam nữ chính có phát hiện mình mắc bệnh ung thư không nữa ? ?]
[Mấy người đừng như vậy, em sợ]
[Bạch Tâm Dật bị bệnh thần kinh à! Hại người khác thê thảm! !]
Cố Âm nhìn bình luận trôi qua, siết chặt cốc nước trong tay.
"Cố Âm!" Thẩm Niệm Lâm chạy từ bên ngoài vào, chạy nhanh như một cơn gió, "Cố Âm, em sao rồi ?"
Anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, thấy trên tay và cả chân cô phải dán băng, nhíu chặt mày: "Vết thương nghiêm trọng không? Còn đau không ?"
"Em không sao." Cố Âm nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự quan tâm của anh, trong lòng ổn định hơn, "Quan Dự đẩy em ra nên chỉ bị thương ngoài da."
Nghe thấy tên Quan Dư, mí mắt Thẩm Niệm Lâm giật giật. Anh vừa đến công ty họp thì nhận được điện thoại nói Cố Âm bị Bạch Tâm Dật đâm, bị dọa suýt chút nữa tim ngừng đập theo. Anh phóng nhanh đến bệnh viện, hận không thể lột da Bạch Tâm Dật.
Trên đường, Cao Viễn đã thuật lại tình hình mọi chuyện cho anh nghe, Bạch Tâm Dật trốn chạy ra bệnh viện, thuê một chiếc xe đi đâm Cố Âm. Đúng lúc Cố Âm đang ở cùng Quan Dự, anh ta đẩy Cố Âm ra, còn mình không tránh, giờ đang cấp cứu trong viện.
Thẩm Niệm Lâm nắm chặt bàn tay lạnh của cô, đưa đến bên môi hôn: "Không sao đâu, đừng sợ."
Lúc này người nhà họ Quan cũng chạy đến bệnh viện, ở ngoài phòng cấp cứu hô hào: "Con tôi đâu? Nó thế nào rồi ?"
"Mong người nhà bình tĩnh lại, bệnh nhân đang được cấp cứu bên trong."
"Nó có bị nguy hiểm đến tính mạng không? Tôi chỉ có một đứa con trai, nó không thể xảy ra chuyện gì được."
"Mọi người yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ dốc toàn bộ sức lực để cứu chữa."
Cố Âm nghe tiếng qua lại bên ngoài, ngẩng đầu nhìn về phía hành lang. Lục Ninh Ninh đứng thẳng người lên nói với Thẩm Niệm Lâm: "Tôi ra ngoài xem thế nào, anh ở lại đây cùng Cố Âm."
Cố Âm thấy cô ấy ra ngoài, nắm chặt tay Thẩm Niệm Lâm: "Quan Dự có sao không ?"
Nếu anh ta xảy ra chuyện, bọn họ phải làm thế nào để giải thích với người nhà của anh ta.
Thẩm Niệm Lâm hơi nhíu mày, vẫn dịu dàng hôn lên mu bàn tay cô: "Đừng lo, anh nghe bảo bệnh viện mời bác sĩ tốt nhất đến để cấp cứu cho Quan Dự, chắc chắn sẽ không sao."