Video này Cố Âm chưa xem xong đã tắt ngay lập tức ---- vì không biết tại sao đoạn sau video hai người bắt đầu hôn.
Cô nghi ngờ Thẩm Niệm Lâm cố tình cho cô xem mấy video k*ch th*ch này vào buổi tối vì có ý đồ khác.
"Nay mệt quá, em ngủ trước đây." Cố Âm nhét máy tính lại vào tay Thẩm Niệm Lâm, nằm xuống giường. Cô nghe thấy tiếng cười của anh rồi đèn trong phòng được tắt, cả phòng tối đen.
Thẩm Niệm Lâm nằm xuống cạnh cô, ôm cô từ sau lưng: "Ngủ ngon, vợ yêu."
"......Ngủ ngon."
Chắc do cả ngày nay quá mệt, Cố Âm ngủ rất nhanh, trong mơ, cô mặc áo sơ mi hoa quay lại du thuyền năm đó. Gió biển mơn man trên má mát rượi. Cô cầm chai nước giống Thẩm Niệm Lâm cụng ly với anh: "Cạn ly!"
Hai chai thủy tinh chạm nhẹ vào nhau phát ra tiếng keng, nhưng đồng thời có một tiếng nổ lớn vang lên, cả con tàu khẽ chao đảo.
Cảm giác bị chìm dưới biển quen thuộc ấp đến. Lần này qua ánh sáng chiếu xuống mặt biển, Cố Âm thấy một người đang cố gắng bơi về phía mình.
"Cố Âm."
Cố Âm mở choảng mắt, hơi thở dồn dập.
Thẩm Niệm Lâm ngồi bên cô, trong mắt đầy sự lo lắng: "Lại gặp ác mộng à ?"
".....Ừm." Cố Âm gật đầu nhìn Thẩm Niệm Lâm, dần dần cô bình tĩnh lại, "Em mơ thấy chúng ta ở trên du thuyền sau đó hình như nổ mạnh một cái, chúng ta rơi xuống biển."
Thẩm Niệm Lâm nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc ướt mồ hôi trên trán cô, nhỏ giọng vỗ về: "Không sao đâu, đừng sợ."
Lời anh nói như mang nhiều sức mạnh khiến Cố Âm dần thấy tâm trạng ổn định, cô nhìn anh cười: "Em không sợ vì em thấy anh bơi về phía em."
Thẩm Niệm Lâm hơi khựng lại, xoa hai má cô: "Ừ, đừng sợ, anh ở đây."
Tim Cố Âm lại đập thình thịch trong ngực, cô nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện có tia nắng mặt trời chiếu qua rèm cửa.
"Trời sáng rồi sao ?"
"Ừ nhưng vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm lúc nữa."
Cố Âm gặp ác mộng nên không còn buồn ngủ, quyết định dậy luôn: "Không ngủ được, nay còn phải ra biển nữa, chúng ta ăn sáng xong rồi đi đi."
"Được." Hôm qua khi về bọn họ đã mua chút nguyên liệu nấu ăn ở siêu thị bên đường, đúng lúc có thể dùng nấu đồ ăn sáng, "Để anh đi làm."
"Em nấu cùng anh."
Thẩm Niệm Lâm vui mừng: "Được."
Hai người rửa mặt xong vào phòng bếp. Dù nhà bếp lâu không sử dụng nhưng có khá đầy đủ đồ dùng. Thẩm Niệm Lâm lấy hai quả trứng gà trong tủ lạnh chuẩn bị rán trứng.
Cố Âm tìm được máy ép trái cây trong tủ bếp, phấn khích nói với Thẩm Niệm Lâm: "Em sẽ làm nước ép, vừa hay hôm qua có mua hoa quả."
"Được, nhớ cẩn thận đấy."
"Yên tâm, chỉ ép hoa quả thôi mà sẽ không đến mức khiến mình bị thương đâu."
Thẩm Niệm Lâm đập trứng vào chảo rán, quay đầu nhìn: "Anh chỉ muốn nhắc em cẩn thận trong bếp hơn hơn thôi."
"......" Cô ép hoa quả chứ có ép nhà bếp đâu, hừ!
Có vẻ chiếc máy ép thuộc hàng cao cấp, tự động bóc vỏ được. Cố Âm không cần bóc vỏ chanh mà chỉ cần thả trực tiếp vào máy ép là xong. Bỏ chanh xong bỏ thêm mấy trái cam ngọt, sau khi xong tất cả, Thẩm Niệm Lâm đã chiên xong trứng và thịt xông khói.
Thẩm Niệm Lâm cắt mấy miếng bánh mì đặt lên đĩa bưng để trên bàn ăn: "Ăn tạm chút."
"Em thấy nhiều mà." Cố Âm cầm máy chụp ảnh bữa sáng gửi cho mẹ.
Bà Phương Mạn Hà thật hiểu lòng người, nhanh chóng gửi lại cho cô hai bức ảnh ---- là bữa sáng nay của Nhuận Nhuận và bọn họ. Trên bàn ăn bày rất nhiều đồ ăn, đồ ngọt, đa dạng phong phú để mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.
Cố Âm: "....."
"Hừm, giờ em lại thấy chúng ta ăn quá ít." Cô chuyển hai bức ảnh bà Phương Mạn Hà sang cho Thẩm Niệm Lâm.
Thẩm Niệm Lâm xem xong cười nhẹ, nói ra vấn đề đang lo lắng: "Không biết sau khi chúng ta về, Nhuận Nhuận có biến thành một em bé mập mạp không ?"
"......" Cố Âm lập tức gửi tin nhắn cho bà Phương Mạn Hà, nhắn bà phải kiểm soát đồ ăn của Nhuận Nhuận, không được để thằng bé ăn uống quá độ được.
Phương Mạn Hà: Trẻ con ăn được là hạnh phúc, con không cho thằng bé ăn no, sao thằng bé lớn được ?
Cố Âm: "......"
Cô yên lặng nhìn Thẩm Niệm Lâm đối diện: "Trước đây anh sống cùng ông bà nội nhỉ? Họ cũng nuôi anh như nuôi heo vậy à ?
"......" Thẩm Niệm Lâm im lặng rồi nói, "Ông bà nội anh rất nghiêm khắc ở mọi phương diện, một ngày ba bữa phải ăn điều độ đúng giờ, chắc chắn không thể như vậy."
Cố Âm: "......"
Tự nhiên không biết anh với Nhuận Nhuận, ai đáng thương hơn.
Chắc Thẩm Niệm Lâm thảm hơn.
"Nào, anh ăn nhiều lên." Cố Âm rộng lượng chia một miếng bánh mỳ trong đĩa của mình cho anh.
Thẩm Niệm Lâm nhận bánh mỳ cô đưa nhưng lại rất tự nhiên hỏi như đúng rồi: "Em không thích ăn bánh mỳ loại này à? Vậy mai chúng ta đổi loại khác."
Cố Âm: "....."
Không thể phủ nhận, Thẩm Niệm Lâm quá hiểu cô.
Ăn sáng xong hai người lau dọn bếp một lượt sạch sẽ rồi mới lái xe ra biển. Giờ chưa phải tầm nắng nóng gay gắt nhất, khách du lịch đến biển không đông như lúc cao điểm nhưng khi hai người đến đã có người chơi ở đó.
Một số thanh niên đang lướt sóng trên biển, khoe thân hình săn chắc và cơ bắp rắn rỏi, Cố Âm không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
[A a a, quả nhiên hè đến đi biển và những thứ ngon....]
[Dáng người anh trai đang lướt sóng nhìn khỏe tốt nha! Mà còn đẹp trai nữa!]
[Cơ bụng 8 múi nam chính cũng có!]
[Bà thấy cơ bụng tám múi của nam chính rồi à ? ←_←]
[Nam chính từng lộ rồi, đã chụp màn hình!]
Cố Âm: "....."
Thẩm Niệm Lâm: "Em xem gì đấy ?"
Cố Âm vội rời mắt khỏi tám múi của chàng trai trẻ đầy sức sống, giả bộ như đang nhìn sóng biển: "Xem gì đâu, nhìn sóng biển thôi."
"À." Thẩm Niệm Lâm nhìn cô, sáu múi vừa nãy đẹp không ?"
Cố Âm không chịu được khi nghe anh nói xấu người khác: "Rõ ràng người ta có tám múi."
".....Ha."
Cố Âm: "...."
Được đấy, quả nhiên không thể quá chiều đàn ông, giờ Thẩm Niệm Lâm không chỉ dùng mánh khóe với cô mà còn dám dỗi cô nữa.
Hai người tiếp tục đi dạo trên biển, điện thoại Cố Âm cầm trong tay rung lên.
Cô tưởng Cố Từ gọi mình họp, mở ra mới thấy tin nhắn của Tần Nhạc.
Tần Nhạc: Chị họ, hôm nay chị và anh rể đến chỗ nào chơi ?
Cố Âm: Chị nói rồi mà, anh chị đến đây có việc nghiêm túc.
Tần Nhạc: Ồ, thế nay anh chị đến chỗ nào làm việc nghiêm túc ?
Cố Âm: "......"
Cô chụp ảnh biển gửi Tần Nhạc.
Tần Nhạc: ......Hai người đến đây để làm việc quan trọng ?
Cố Âm: .....Lo mình cho tốt đi.
Tần Nhạc không nhắn trả lời cô, cậu chỉ muốn hỏi thăm để biết vị trí hiện tại của chị. Cậu ta cầm mũ lưỡi trai đội lên đầu kéo khóa balo ra sân bay.
Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm đi dạo trên biển đến trưa, họ tìm một nhà hàng đồ Trung ở ngay cạnh biển ăn trưa. Trong lúc đợi cơm, Cố Âm mua hai cái kem ly chia cho Thẩm Niệm Lâm một cái: "Hay chúng ta thuê một chiếc thuyền ra ngoài biển chơi."
Hai ngày ở đây, cô mơ hồ nhớ lại một số chuyện nhưng không rõ ràng lắm, cô nghĩ mình cần k*ch th*ch mạnh hơn nữa mới có thể nhớ lại được. Thẩm Niệm Lâm nghe vậy nhíu mày, hiện tại chưa biết người muốn hại Cố Âm là ai, sao anh có thể tiếp tục mạo hiểm để Cố Âm lên thuyền chơi, anh không muốn gặp lại tai nạn ba năm trước.
Thẩm Niệm Lâm: "Anh nghĩ chúng ta nên đến bệnh viện lúc em tỉnh lại."
Bệnh viện anh nói là nơi Cố Âm được đưa vào sau khi bị đuối nước trong lúc đi bơi cùng Tần Nhạc, Cố Âm hỏi: "Anh vẫn thấy bệnh viện đó có vấn đề ?"
Thẩm Niệm Lâm nghĩ sau khi tai nạn thuyền xảy ra, Cố Âm được người khác đưa đến bệnh viện đó nhưng nếu như vậy, vai diễn Tần Nhạc thể hiện trước mọi người đáng để suy ngẫm.
Anh biết quan hệ giữa Cố Âm và Tần Nhạc rất tốt, anh không nghi ngờ nó một cách tùy tiện nên anh đã cho người âm thầm theo dõi Tần Nhạc, tạm thời chưa có tin gì.
"Bác sĩ năm đó có thể sai sót chuyện gì đấy, chúng ta đi hỏi có lẽ sẽ biết thêm tin hữu dụng.
Cố Âm: "Nhưng đã ba năm rồi, chưa chắc bọn họ còn nhớ."
Thẩm Niệm Lâm gật đầu, không nói gì. Bên chỗ bệnh viện kia anh cũng đã cử người đến đó kiểm tra bệnh án nằm viện của Cố Âm. Dù hồ sơ bệnh án trùng khớp với những gì Tần Nhạc nói nhưng không phải thứ khó làm giả được. Từ lúc tai nạn trên du thuyền xảy ra đến khi Cố Âm bị 'đuối nước nhập viện', giữa khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì.
Điện thoại anh để trên bàn rung, Thẩm Niệm Lâm cúi đầu xem, tin nhắn của Bách Ngật.
Bách Ngật: Tần Nhạc đi nước Z.
Thẩm Niệm Lâm khẽ nhíu mày.
"Sao vậy ?" Cố Âm thấy sau khi Thẩm Niệm Lâm xem điện thoại, sắc mặt có chút kỳ lạ, hỏi anh. Thẩm Niệm Lâm tắt máy, lắc đầu: "Không có gì, công việc gặp vấn đề, đợi lúc nào về sẽ xử lý."
"Ừm." Cố Âm đáp xong thấy hàng loạt bình luận chạy qua.
[Em họ không có vấn đề gì thật đó chứ ?]
[Tần Nhạc cũng đến nước Z!]
[Đừng mà, cậu em họ đang yêu của chúng ta! Ngàn lần không được là người hại Âm Âm nhé!]
[Hẳn không phải em họ! Thằng bé không có động cơ gì!]
[Năm đó Tần Nhạc mới tốt nghiệp cấp ba, chắc không thể là chủ mưu nhưng chắc chắn biết chuyện gì đó, nếu không sẽ không đến đây]
[Khả năng liên quan đến việc Âm Âm mất trí nhớ, có khi nào do thằng bé khiến Âm Âm mất trí nhớ không ?]
[Trăm phần trăm không có chuyện đuối nước, chính lúc đó sau khi thuyền gặp nạn, nữ chính được đưa vào viện! Em họ sửa lại ký ức của Âm Âm!]
[Dường như tôi thấy được sự thật]
Cố Âm ngỡ ngàng, Tần Nhạc sửa ký ức của cô? Tại sao ?
Quan hệ giữa hai chị em luôn rất tốt, không có xung đột về lợi ích, căn bản Tần Nhạc không có lý do gì để làm vậy. Cố Âm có nghĩ thế nào cũng không hiểu, nếu Tần Nhạc thật sự đến nước Z vậy chứng minh nó có gì đó khuất tất, nhưng tất cả mọi chuyện là sao ?
"Cố Âm, em sao thế? Sao sắc mặt xấu vậy ?" Cố Âm nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, cau mày đưa tay thử độ ấm trên trán cô, "Do không quen hay bị say nắng rồi ?"
"Không." Cố Âm lắc đầu hỏi anh, "Thẩm Niệm Lâm, có phải Tần Nhạc đến nước Z không ?"