Dì Cố Âm tên Phương Mạn Đình, sau khi về làm dâu nhà họ Tần, tình cảm với chú luôn rất tốt. Tất nhiên trong cuộc sống vợ chồng khó tránh khỏi những lúc cãi nhau, dì nhỏ thường hay tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ.
Khi đó Cố Âm còn rất nhỏ, cô không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ chú đã đứng dưới mưa to khóc và xin lỗi dì, không khác gì cảnh trong phim ngôn tình.
.......Nghĩ vậy, nếu thật sự có người ngoại tình.....thì khả năng đối tượng là chú mới đúng chứ!
"Cố Âm ?" Thẩm Niệm Lâm nhìn sắc mặt cô rất không tốt, cúi đầu gọi. Giờ trong đầu Cố Âm chỉ toàn chuyện yêu hận tình thù của dì nhỏ và chú, mãi lúc lâu sau mới ổn lại, hỏi Thẩm Niệm Lâm: "Anh thấy Tần Nhạc giống chú không ?"
"......" Thẩm Niệm Lâm yên lặng, rồi nói, "Có nét giống nhưng Tần Nhạc giống dì nhiều hơn."
Cố Âm gật đầu: "Đúng vậy, nói gì đi nữa thì chắc chắn thằng bé được dì nhỏ sinh ra."
Thẩm Niệm Lâm: "........?"
[Ha ha ha ha ha ha Chuẩn luôn! Đàn ông chưa chắc đảm bảo [đầu chó]]
[Đàn ông đòi hỏi thêm gì nữa, có vợ của mình tốt lắm rồi [buồn cười]]
[Không đúng, tại sao nữ chính tự nhiên hỏi vậy? Cô ấy biết gì rồi ?]
[Thật không giám giấu mọi người, tôi thường xuyên thấy nữ chính có mắt nhìn thấu]
Cố Âm: "......."
Cô khựng lại chút nói với Thẩm Niệm Lâm: "Em nhớ rồi, lúc còn trẻ dì từng làm việc ở bên này."
Thẩm Niệm Lâm: "Nên là ?"
Nên là......có lẽ chú bị cắm sừng vào khi đó ?
Ôi má, quả dưa lớn này cô nuốt không trôi.
"Em thấy chúng ta mau tìm Tần Nhạc thôi, em có nhiều chuyện quan trọng muốn hỏi nó." Cô lại cầm điện thoại gọi cho Tần Nhạc.
Lần này có người nhận, Cố Âm vội không đợi bên kia nói gì đã hỏi: "Tần Nhạc, em đi đâu đấy? Còn muốn ăn trưa không ?"
Tần Nhạc nhìn người đàn ông đối diện: "Em đến ngay đây, hai người ăn trước đi, đừng đợi em."
Cố Âm thử thăm dò: "Em đang ở đâu ?"
Tần Nhạc: "Ngủ dậy muộn nên mới ra khỏi khách sạn."
Cố Âm: "......"
Nếu không có bình luận, cô đã bị lừa!
Tần Nhạc tắt điện thoại: "Tóm lại, tôi đến đây để chơi, thêm nữa chị họ không có vấn đề gì."
Người kia không nói gì, không thể hiện sắc thái cảm xúc. Dẫu sao Tần Nhạc còn là sinh viên, không thể đoán nổi suy nghĩ đối phương nhưng cũng may cậu có kinh nghiệm phong phú khi chơi Script Kill
— Trước khi bắt được hung thủ, có chột dạ cũng phải bình tĩnh nói dối.
Chỉ khi lời nói dối của mình đủ sự vững vàng mới có cơ hội lừa được người khác.
Cậu thấy đối phương không nói gì, mình cũng không nhiều lời quay người muốn rời khỏi chỗ này. Cứ lo sẽ bị mấy người áo đen cản lại nhưng không không ngờ bọn họ mặc kệ, đứng đó nhìn cậu rời đi.
Dù trong lòng hơi nghi ngờ nhưng không quan tâm nghĩ nhiều, tóm lại rời khỏi đây là tốt nhất.
Sau khi cậu đi, người đàn ông tự xưng là ba Tần Nhạc nói tiếng nước Z sai việc cho người dưới: "Âm thầm theo dõi nó, điều tra xem người phụ nữ kia đến đây làm gì."
"Vâng, ông chủ."
Tần Nhạc bảo Cố Âm không cần đợi, cô không đợi nó đến mới ăn, hai người gọi đồ trước. Đợi khi Tần Nhạc đến, đồ ăn trên bàn đã vơi một nửa, Thẩm Niệm Lâm cầm thực đơn đưa cậu gọi thêm món.
Bề ngoài Tần Nhạc cầm thực đơn gọi món nhưng trong đầu âm thầm nghĩ. Từ lúc cậu bước vào phòng riêng, ánh mắt chị họ nhìn cậu rất kỳ lạ như thể nhìn thấu mọi chuyện, lẳng lặng xem cậu biểu diễn.
Suy nghĩ vậy khiến Tần Nhạc bỗng chột dạ, theo lý mà nói Cố Âm không thể biết được, chuyện này giấu cực kỳ bí mật. Ngay cả cậu vào năm lớp 12 mới biết được trong tình huống vô tình. Sao chị ấy biết được ?
"Gọi xong rồi ?" Cố Âm thấy cậu bỏ thực đơn xuống, cười hỏi.
Tần Nhạc nhìn nụ cười của chị họ mà nổi da gà, cậu sờ tay theo bản năng: "Chị họ, chị có chuyện gì nói thẳng đi, đừng kỵ lạ đáng sợ thế."
Cố Âm gật đầu: "Cho chị hỏi thẳng, ba em là ai ?"
Tần Nhạc: "......"
Này có trực tiếp quá không.
Tần Nhạc thoáng sự hoảng hốt, một bên nghĩ Cố Âm không thể nào biết được, một bên lại nghĩ Thẩm Niệm Lâm đã điều tra ra tất cả.
Mà nếu anh rể nói cho chị biết, thì mọi chuyện được giải thích rõ ràng.
Cậu không phát hiện sau khi Cố Âm hỏi câu này, Thẩm Niệm Lâm hơi ngỡ ngàng nhìn cô.
Tần Nhạc làm như nghe không hiểu, nhìn cô với vẻ lạ lùng: "Chị đang nói gì thế? Ba em là chú chị mà, chị chưa gặp bao giờ ạ? Vừa hay trong điện thoại em có ảnh ba, để em cho chị xem."
Cậu nói xong cúi tìm ảnh trong điện thoại, Cố Âm không quan tâm mấy lời loanh quanh đó, nói thẳng: "Hôm nay anh rể hẹn em đến đây vì đã biết hết chuyện xảy ra ba năm trước."
Tần Nhạc suýt làm rơi điện thoại xuống, từ lúc Cố Nhuận Hi được lộ diện cậu đã biết anh rể mình không đơn giản, không chuyện gì có thể giấu được anh.
Vì chấp niệm tin tưởng năng lực Thẩm Niệm Lâm nên Tần Nhạc không nghĩ đến trường hợp Cố Âm lừa mình. Sau một lúc lâu cúi đầu chơi điện thoại, mới khó khăn nói: "Đúng là Tần Dụ không phải ba em, đến năm lớp mười hai em mới biết, mẹ em giấu rất giỏi."
Mặc dù Cố Âm đoán được bảy tám phần nhờ bình luận của mọi người nhưng khi nghe chính miệng Tần Nhạc thừa nhận, cô vẫn rất chấn động.
Cô nghi mẹ mình cũng không biết chuyện này!
Thẩm Niệm Lâm cũng là lần đầu nghe, may anh đã quen với nhiều trường hợp lớn, tâm lý rất vững vàng. Nghe Tần Nhạc nói xong, ánh mắt anh không đổi giống như đã biết từ lâu.
Tần Nhạc mân mê chiếc điện thoại, nói: "Nghỉ hè năm lớp mười hai, không phải em đến đây để du lịch tốt nghiệp mà em muốn đến để làm rõ thân thế mình. Đó là lần đầu tiên em gặp người đó, người gọi là ba em."
Nhưng ba năm trước khi cậu đến, hiển nhiên người đàn ông kia chưa có quyền lực và địa vị cao như bây giờ. Hôm nay khi gặp lại, ông ta đã là ông chủ của một nhóm tổ chức đen, điều này khiến Tần Nhạc bất ngờ.
"Chuyện chị bị đuối nước khi đi bơi cùng em cũng do em bịa ra đúng không ?"
"Em thật sự không cố ý muốn lừa chị!" Tần Nhạc nhìn cô vội vàng giải thích, "Ngày hai người xảy ra tai nạn thuyền đúng lúc em ra biển chơi giải sầu, xong thấy chị được nhân viên y tế khiêng đến. Trong lúc em định chạy lên tìm chị thì phát hiện người của họ hình như đang để ý chị."
"Để ý chị ?" Cố Âm nhíu mày, khó hiểu. Thẩm Niệm Lâm nghe Tần Nhạc nói xong, hơi cụp mắt, xem ra năm đó tổ chức xã hội đen nước ngoài can thiệp mà bọn họ điều tra được có liên quan hệ tới ba Tần Nhạc.