Đời này Diệp Sở Sinh tạo nghiệt dù chết mười lần cũng không hết tội.
Rất nhiều người muốn hắn chết, nhưng lại chẳng có mấy ai có gan động vào hắn. Hắn đã trải qua nhiều lần bị ám sát công khai, ỷ mình mạng lớn nên chưa bao giờ biết chữ sợ viết như thế nào.
Dù sao cũng chỉ là một mạng người, mười tám năm sau lại là hảo hán, lăn lộn trên giang hồ, nhất định phải nhận thức rõ điều ấy.
Tình huống trước mắt, chờ đợi cứu viện là biện pháp tốt nhất. Động tĩnh lớn như thế chắc chắn cảnh sát sẽ tới rất nhanh. Nhưng Diệp Sở Sinh sẽ không ngu mà chỉ trông chờ vào cứu viện, bởi hắn không tin bất kỳ kẻ nào, đặc biệt là trong lúc đạn bay tứ tung như thế này, bị bắt rồi mà bắn lén thì cũng chỉ coi là ngộ sát thôi.
Diệp Sở Sinh tính toán khoảng cách giữa mình và sát thủ, sau đó cởi áo khoác ném sang bên trái, mình thì chạy sang bên phải. Nhân lúc tầm mắt của sát thủ bị nhiễu loạn, nghiêng mình nấp xuống mui xe.
Muốn kéo gần khoảng cách là điều rất khó. Diệp Sở Sinh thầm đoán mình phải chịu mấy phát đạn mới bắt được đối phương.
Bị trúng đạn cũng chỉ là vết thương bé như hạt đậu, Diệp lão đại tự cổ vũ tinh thần cho mình, đang định lao lên thì xuất hiện tiếng động cơ ầm ầm.
Đào Tử Kiệt cưỡi mô tô phân khối lớn lao đến, tốc độ 120km/h, ngoặt đầu một cái thân xe xoay tròn. Sát thủ bị bánh sau đánh văng ra xa. Động tác của Đào Tử Kiệt vừa nhanh vừa chuẩn, vô cùng đẹp trai.
“Tên biến thái chết tiệt, mau ra đây!”
Tiếng thét của Đào Tử Kiệt giống y như lúc ở trên giường, nếu không phải vì đang trong tình huống nguy cấp, chắc Diệp Sở Sinh đã ngây ngất rồi.
Sự thật chứng minh, người này lúc thì rất thông minh, lúc lại vô cùng ngu ngốc.
Tên sát thủ dồn sức giương súng, Diệp Sở Sinh không kịp nghĩ nghiêng người chắn cho cậu. Bụng trúng một đạn, máu chảy không ngừng. Đào Tử Kiệt kéo hắn lên xe, dậm ga hết cỡ đâm vào tên sát thủ rồi quay xe bỏ chạy. Hai người vừa mới ra khỏi ga ra thì hai chiếc xe cảnh sát lướt ngang qua.
May mà chạy nhanh, nếu không sẽ rất rắc rối, hơn nữa chiếc xe moto này còn do Đào Tử Kiệt trộm bên đường.
Đào Tử Kiệt bực bội gãi đầu, hỏi người đàn ông ăn mặc như con công đực: “Anh chắc chắn hắn không bị chấn động não hay bị di chứng gì chứ?”
“Công đực” nghiêm túc nói: “Cậu đang nghi ngờ y thuật của tôi sao?”
Đào Tử Kiệt phát điên, cậu có thể không nghi ngờ được sao? Hai bên trái phải đều là lồng sắt nhốt đủ loại chó mèo, thậm chí là thỏ. Ngoài cửa treo biển bệnh viện thú y. Diệp súc sinh nằm ở trên giường phẫu thuật, đạn lấy ra rồi, mặt trắng bệch như vôi tường, mắt sâu thẳm nhìn cậu chằm chằm.
Tóc gáy Đào Tử Kiệt dựng đứng, cảm giác như mình biến thành cái bánh bao bị quỷ đói nhìn chòng chọc.
“A Kiệt…” Thuốc tê hết hiệu quả, cả người Diệp Sở Sinh mất hết sức lực, khẽ nói: “Lại đây.”
Đào Tử Kiệt bước lên hai bước, đứng cạnh giường.
“Gần thêm chút nữa.”
Đào Tử Kiệt làm như hắn có lời trăn trối cần nhắn nhủ, khom người cúi xuống.
Bỗng Diệp súc sinh há miệng cắn vào tai cậu. Đào Tử Kiệt bị tấn công bất ngờ vội kêu đau, vành tai xuất hiện một vết răng rớm máu.
Còn chưa kịp chửi, Diệp Sở Sinh đã liếm môi nói: “Tạm thời cứ vậy đi, về nhà tôi sẽ cho cậu một dấu ấn đẹp hơn.”
Đào Tử Kiệt che tai, hàng nghìn hàng vạn câu chửi rủa quay cuồng trong đầu, cậu rít lên: “Fuck!”
Với Diệp Sở Sinh, lúc ấy Đào Tử Kiệt bỏ hắn chạy là hợp tình hợp lý, mà cậu quay lại cứu hắn là ngoài dự liệu. Nhưng việc ngoài ý muốn này lại khiến hắn cảm động bởi sau khi đỡ đạn cho cậu hắn đã nhận ra sức nặng của Đào Tử Kiệt trong lòng mình. Nếu đã vậy, hắn càng phải nắm chặt cậu trong lòng bàn tay, không thể buông ra.
Ngủ lại bệnh viện thú y một đêm, sáng hôm sau tỉnh lại Mạc Bắc đã tới đón người.
“Công đực” đưa bọn họ ra ngoài cửa, vẫy tay nói: “Gặp cậu chẳng có chuyện gì tốt cả. Sau này đừng đến quấy rầy tôi nữa. Tạm biệt, không tiễn.”
Đào Tử Kiệt thầm giật mình, đây là lần đầu tiên cậu thấy có người dám nói như thế với Diệp Sở Sinh.
Dường như hắn biết cậu nghĩ gì. Lúc lên xe, hắn nằm xuống ghế sau, nói: “Hắn là bạn nối khố của tôi. Ngoài ra còn hai người nữa, lần sau có cơ hội tôi sẽ giới thiệu cho cậu biết.”
Bạn nối khố? Từ này chẳng ăn nhập gì với Diệp súc sinh cả.
Mạc Bắc đang lái xe cũng bật cười: “Lão đại cũng từng trải qua tuổi trẻ, nổi danh là ‘Bạn Bốn Phương’, mở hội du thuyền vòng quanh Châu Á, vang dội khắp nơi.”
(Trong qt ghi là ‘Tứ tiện khách’, mình hỏi bạn mình thì cô ấy nói từ này nguyên văn là 南方四贱客 dùng để nói những người bảo thủ, chậm thay đổi. Nhưng mình thấy không hợp ngữ cảnh nên đành dùng từ khác thay thế. Nếu ai biết từ này thì comment để mình sửa chữa nhé.)“Hừ, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chắc cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì.” Đào Tử Kiệt nghĩ thầm.
Diệp Sở Sinh không phủ nhận, đôi môi tái nhợt khẽ mím lại, mỉm cười.
Bọn họ đi theo đường bộ quay lại cảng, xe vừa mới rời hải quan liền bị cảnh sát chặn lại. Mạc Bắc nhìn Diệp Sở Sinh, thấy hắn gật đầu liền tắt động cơ mở kính xe ra.
“Trần Tử Kiệt, đây là lệnh bắt giữ. Cảnh sát địa phương đã phát hiện anh lái xe đâm chết người, gây tai nạn rồi bỏ trốn. Đó là tội danh chúng tôi bắt giữ anh.” Anh ta nói xong liền còng tay áp giải người đi.
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến Mạc Bắc bối rối, nhưng hắn lo lắng cho thương thế của Diệp Sở Sinh hơn Đào Tử Kiệt nên nói: “Lão đại, chúng ta trở về trước đã, chờ tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi hãy quyết định.”
Diệp Sở Sinh châm thuốc, hít từng hơi nicotine vào phổi, xoa thái dương nói: “Đi thôi.”
Mạc Bắc cho rằng hắn nghe lời khuyên của mình, nhưng không phải.
Về đến nhà lớn, Diệp Sở Sinh tìm giấy tờ luật sư của mình, thay âu phục, nhìn qua là biết hắn định làm gì.
Mạc Bắc thấy hắn loay hoay tự thay quần áo. Phần bụng trúng đạn rất bất tiện, khẽ động một cái là chạm đến vết thương.
“Lão đại, anh đừng gắng gượng quá…”
“Đi, đến cục cảnh sát.” Diệp Sở Sinh không thèm giải thích, cắt đứt lời Mạc Bắc.
Đào Tử Kiệt ngửa đầu đờ đẫn nhìn trần nhà, cậu đang tận tình sử dụng quyền lợi giữ im lặng cơ bản của công dân mà nhà nước trao cho. Cảnh sát thẩm vấn cậu đã uống hết hai cốc nước, miệng nói không ngừng, nhưng kết quả thu được vẫn chỉ là sự im lặng từ đối phương.
Chán đến mức không chịu nổi nữa, cậu mới mở miệng hỏi: “Anh làm thế nào mà vào được tổ trọng án?”
“Đương nhiên là trải qua kỳ thi sát hạch…” Người cảnh sát trẻ tuổi ngẩn người, vội bịt miệng mình, hùng hổ nói: “Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng. Ngày mười bảy tháng hai, cũng là ngày mùng một đầu năm vừa qua, có phải anh đã lái chiếc xe Mercedes-Benz đen biển số XL608 đâm chết một cảnh sát giao thông sau đó bỏ chạy đúng không?”
“Thật là khó hiểu, một người ngu ngốc giống như cậu sao có thể tốt nghiệp trường cảnh sát được, lại còn làm việc trong tổ trọng án, chẳng lẽ bây giờ yêu cầu để tốt nghiệp của trường cảnh sát lại thấp đến vậy sao?” Đào Tử Kiệt buồn bực nói.
Viên cảnh sát bị cậu chọc tức, mặt đen sì, đập bàn đứng dậy: “Tốt nhất là anh nên phối hợp với chúng tôi. Cảnh sát đã lấy được cuộn băng camera gắn bên đường, cũng có nhân chứng chỉ rõ người lái xe lúc đó chính là anh, anh còn không chịu nhận tội?”
“Phối hợp với cậu cũng được, nhưng trước hết tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.” Đào Tử Kiệt nói.
Viên cảnh sát trợn mắt, tên nghi phạm này đúng là to gan lớn mật, dám cò kè mặc cả.
Thật ra Đào Tử Kiệt rất muốn thực hiện lời hứa của mình, nhưng đáng tiếc cậu vừa mới nói chuyện điện thoại xong thì Diệp Sở Sinh đã nộp tiền bảo lãnh cậu đã ra ngoài rồi. Nộp xong tiền và hộ chiếu, lại nghe cảnh sát nhắc nhở trong thời gian bảo lãnh không được xuất cảnh, Đào Tử Kiệt ung dung bước ra khỏi cục cảnh sát. Viên cảnh sát ban nãy hung hăng như muốn xông đến đập chết cậu.
Sau khi biết rõ mọi chuyện, Diệp Sở Sinh nheo mắt nói: “Lái xe đâm chết người? Cậu dám gây ra chuyện lớn như vậy, cứ chuẩn bị tinh thần đi, về nhà tôi sẽ trừng phạt cậu.”
Đào Tử Kiệt nhún vai, thế mà chẳng hề lo lắng, nói: “Tôi đói.”
Diệp Sở Sinh nén cơn giận, phất tay: “Quẹo trái, đến Thục Hương Hiên ăn cơm.”
Mạc Bắc chuyển tay lái, thầm nghĩ: Lão đại, anh sắp chiều hư cậu ấy rồi.
Đào Tử Kiệt kia rốt cuộc có điểm gì tốt, có thể mặc sức hoành hành, dù trời sập xuống cũng có người đội lên cho.
Ăn cơm xong thì đến món tráng miệng. Diệp Sở Sinh gói lại mang về, định để dành cho sủng vật của mình từ từ thưởng thức.
Đầu tiên, đổ kem vào cốc thủy tinh in hình hoa, như vậy trông sẽ rất ngon miệng. Sau đó giang chân ngồi trên ghế sofa màu đỏ thẫm, giải thoát cho cự vật của mình, phết kem lên đỉnh.
Chuẩn bị xong, hắn ngoắc tay nói: “Bảo bối, hoan nghênh đến thưởng thức, ăn không no không lấy tiền.”
Khóe miệng Đào Tử Kiệt co giật, vẻ mặt chán ghét: “Lão tử không ăn đồ ngọt. Trò này cũng nghĩ ra được, anh không sợ chơi nhiều quá bị liệt dương hay sao.”
Thật ra Diệp lão đại sắp đông cứng đến nơi rồi nhưng vẫn sĩ diện, vờ bình tĩnh lấy ngón tay quẹt một ít kem đưa lên miệng: “Ít đường, còn là vị cậu thích. Mau tới đây đi.”
Đào Tử Kiệt bướng bỉnh tỏ vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục.
“Không thích kiểu này à? Hay chúng ta đổi kiểu khác. Nhét tất cả kem vào phía sau cậu, sau đó cậu nằm vểnh mông trên sofa để tôi đưa tinh dịch nóng bỏng của mình vào trong. Thế nào?”
Đào Tử Kiệt đỏ bừng mặt, tên khốn này thực sự, thực sự rất… Hạ lưu!
Diệp Sở Sinh không đợi được giục: “Nhanh lên, nếu kem chảy ra sofa thì cậu sẽ phải liếm sạch đấy.”
“Mẹ nó! Sớm muộn cũng có ngày lão tử giết chết anh!”
Đào Tử Kiệt quỳ trước sofa, há miệng, bất đắc dĩ ngậm lấy thứ kia. Diệp Sở Sinh thở hắt ra. Tiểu huynh đệ vốn bị đông cứng đột nhiên được ủ ấm, giống như Nam Cực nháy mắt biến thành suối nước nóng. Nóng lạnh hòa quyện khiến cơ thể hắn càng nhạy cảm hơn.
Đào Tử Kiệt thấy cự vật đang bán cương đột nhiên phình to ra, lấp đầy khoang miệng cậu, thậm chí còn rung lên. Cậu lấy lưỡi liếm nhẹ, côn trụ càng rung mạnh hơn. Cậu phun ra nuốt vào nhịp nhàng, vị ngọt tỏa ra quyện vào mùi xạ hương nam tính, yết hầu bị đỉnh vào hơi đau. Cảm thấy bản thân như đang bị làm nhục, bị người đàn ông này vấy bẩn từ trong ra ngoài. Đào Tử Kiệt khẽ run rẩy, vậy mà lại sinh ra cảm giác tê dại khó hiểu.
“Ha… Bảo bối, làm tốt lắm, từ từ ăn, lại cho cậu thêm ít điểm tâm nữa.” Diệp Sở Sinh bê ly thủy tinh, đổ phần kem đã sắp tan hết xuống, chất lỏng màu đỏ chảy dọc từ đỉnh côn th*t xuống đến gốc.
Hầu kết của Đào Tử Kiệt chuyển động, vì để kem không chảy lên ghế sofa cậu chỉ có thể lè lưỡi liếm hai khỏa cầu rồi ngậm nó vào trong miệng.
Diệp Sở Sinh không nhịn nổi, nắm tóc cậu ấn xuống, hô lớn: “Mau lên, mau ngậm hết vào đi!”
Đột nhiên cổ họng bị đâm mạnh, khuấy đảo liên tục. Đào Tử Kiệt run lên, cảm giác khuất nhục khó chịu kéo đến. Cơ thể càng nóng thì Diệp Sở Sinh càng ép buộc cậu, năm ngón tay hắn đè chặt gáy. Hắn làm cậu không thở nổi, làm cậu co giật, thậm chí làm cậu hình thành thói quen bị hắn chiếm giữ và xâm phạm. Cuối cùng, làm cậu học được cách tìm khoái cảm trong đau đớn.
Đúng vậy, dù có đau đớn thống khổ cũng phải vui vẻ đón nhận, tất cả những mùi vị tuyệt vời đó đều là dấu ấn mà hắn ban cho Đào Tử Kiệt.