Cấm Lửa

Chương 3

Mặc dù đang ở trong nhà của mình,Diệp Sở Sinh vẫn rất lịch sự gõ cửa.

Cốc cốc cốc, sau ba tiếng gõ, hắn bưng khay đẩy cửa vào: “Bảo bối, ăn cơm thôi.”

Đào Tử Kiệt lạnh lùng liếc hắn một cái, di chuyển tầm mắt.

“Này, đừng lạnh lùng như vậy chứ, hôm nay tôi đích thân chuẩn bị bữa tối cho cậu đó.” Diệp Sở Sinh đem khay đặt trên mặt đất, mở nắp cứ như là bê trong chứa vật quý hiếm: ” Bò bít tết ba phần chín bảy phần tái, nếu cậu cầu xin tôi đút cho cậu ăn, tôi sẽ rất vui lòng phục vụ.”

“Tao có chết cũng không cầu xin mày!”

“Là như vậy a, vậy cậu tự ăn đi.” Diệp Sở Sinh ngồi ở một bên nhìn cậu.

Hai người đối nhau bất động thanh sắc mấy phút đồng hồ, Đào Tử Kiệt biết hắn cố tình ở lại để làm mình lúng túng.

Cậu thầm cười một tiếng, bò qua, há miệng cắn miếng thịt bò trong đĩa.

Miếng thịt bò quá lớn khiến cho Đào Tử Kiệt ăn vô cùng chật vật, bên miệng dính đầy nước tiêu đen, Diệp Sở Sinh vẫn ngồi thưởng thức như cũ không nhúc nhích, thỉnh thoảng còn cười một tiếng.

Đào Tử Kiệt nuốt xuống miếng thịt bò cuối cùng: “Mày có thể lăn đi được rồi.”

Diệp Sở Sinh kéo mạnh dây xích vòng quanh cổ Đào Tử Kiệt, buộc cậu ngẩng đầu lên, bóp chặt phía dưới cằm của cậu, nhẹ nhàng liếm đi vết bẩn bên miệng, sau đó hôn lên môi cậu.

Đào Tử Kiệt bị hắn quản chế, vô lực giãy dụa, khớp hàm liền bị cạy mở.

Diệp Sở Sinh tiến quân thần tốc, vô cùng ôn nhu ở trong cổ họng cậu mà càn quét, quấn lấy đầu lưỡi của cậu, kỹ xảo vô cùng cao siêu, một nụ hôn bá đạo nhưng không thô bạo, cứ như vậy duy trì được khoảng hai ba phút.

Diệp Sở Sinh vì cậu mà nối lại cánh tay bị trật khớp cho cậu, một mặt thưởng thức biểu tình của người con trai đang cắn răng ẩn nhẫn chịu đựng, một mặt thở dài.

“Ảnh hưởng của cậu đối với tôi thật quá lớn, A Kiệt, tôi lại cứng rồi.”

Mặt Đào Tử Kiệt liền biến sắc, nhanh chóng vọt vào phòng vệ sinh, cúi vào bồn cầu không ngừng nôn mửa.

Qua lớp kính mờ, có thể nhìn thấy bóng người cậu nửa quỳ xuống đất, cả thân thể đều phát run.

Diệp Sở Sinh biểu tình cứng đờ, ánh mắt băng lãnh, ngay cả dục vọng vừa mới tăng lên cũng đóng băng.

Màn đêm mập mờ, huân hương phả vào trong không khí, trở thành một mùi hương vô cùng ái muội. Chiếc đèn ngủ màu vàng cam được đặt dưới đất, ánh sáng hắt lên hai thân thể đang dây dưa. Một người con trai có khuôn mặt tuấn tú nằm ở trên sofa, sắc mặt đỏ ửng, thắt lưng cong lên giống như vầng trăng khuyết, đang tiếp nhận từng đợt từng đợt va chạm từ phía sau.

Diệp Sở Sinh rũ bỏ phong độ giả tạo của ngày thường, áo tắm mở toang, miệng ngậm thuốc, tay nắm chặt lấy thắt lưng của người kia mà luật động.

“Sinh ca! A…Sinh ca…!” Người con trai gần như bùng nổ, kêu gào, thân thể phát run.

Diệp Sở Sinh nheo mắt, cuối cùng cắm thẳng vào, đem người đưa tới chín tầng mây.

Sau đó liền rút thứ đàn ông kia ra khỏi thân thể cậu trai, đầu ngón tay lau mồ hồi trên mi tâm, im lặng không nói, ý vị hút thuốc.

Người con trai chậm chạp hoàn hồn lại, quay qua ôm lấy hông Diệp Sở Sinh: “Sinh ca, để em hầu hạ anh.”

Diệp Sở Sinh đẩy hắn ra, buộc lại áo ngủ, ném lại một câu: “Đi theo ta.”

Nam tử đi theo hắn vào trong phòng ngủ, tiếp đó liền giật mình.

Trên một vòng tròn lớn đặt trên giường, có một người thanh niên đang nằm ngửa ra theo hình chữ đại, tứ chi bị chia ra buộc ở cột giường, miệng bị bịt lại bằng một quả bóng màu đen (ball gag).

Cơ thể người thanh niên thon dài căng chặt, bắp thịt rõ ràng, đường nét lưu loát, dương vị tràn đầy. Hai mắt của cậu có thể sánh ngang với màn đêm, tràn đầy dã tính cùng sự thần bí khó lường, cơ ngực cường tráng phập phồng, dọc theo cơ bụng đi xuống là phần bụng dưới bằng phẳng, cùng với rừng đen nồng đậm, tất cả những thứ này, đều tản ra một loại mùi của giống đực vô cùng cám dỗ và tràn đầy sự hấp dẫn.

“Sinh ca, đây là…”

Người con trai ngừng lại câu hỏi của mình, bởi vì cậu phát hiện ánh mắt của Diệp Sở Sinh khi nhìn người này, không giống với khi hắn nhìn mình, lúc này, hai mắt của hắn ẩn chứa nhiệt độ nóng rực.

“Đi đi, khiêu khích cậu ta.” Diệp Sở Sinh nhẹ giọng nói.

Người con trai đè xuống nghi vấn của mình, làm theo phân phó của hắn.

Cậu ngậm vào đầu nhũ của Đào Tử Kiệt, cắn mút nhẹ nhàng, đầu lưỡi linh hoạt lúc mềm mại lúc lại cứng rắn, ở trên làn da màu mật ong mà du tẩu, lưu lại từng đường thủy ngân ướt nhẹp.

Mẹ nó! Tên súc sinh, đồ đáng chết, mày rốt cuộc là muốn chơi tao đến mức nào đây?

Đào Tử Kiệt miệng không thể nói, chỉ có thể dùng ánh mắt như lưỡi đao mà liếc hắn. Diệp Sở Sinh cười cười, khoanh tay đứng ở bên giường.

Có thể được Diệp Sở Sinh xem trọng, người con trai có kỹ xảo không thể chê vào đâu được, chỉ trong chốc lát, phần dưới của Đào Tử Kiệt đã có khuynh hướng ngẩng đầu. Người con trai cầm lấy hạ thân thô to nóng rực của cậu mà xoa nắm, trên đỉnh tràn ra chất dịch trong suốt, giờ khắc này, chính mình cũng không tránh khỏi động tình, hô hấp dồn dập.

Diệp Sở Sinh híp mắt một cái, kéo người con trai đó ra, tay cầm cây kích điện, nhắm thẳng vào ngạo vật đang bừng bừng khí thế mà ấn công tắc.

“A.” Đào Tử Kiệt cả người chấn động, run rẩy.

Bộ vị yếu ớt của nam nhân bị luồng điện tấn công, giống như có vô số cây kim đâm xuống, đau nhức khiến cho cậu trong nháy mắt liền uể oải mềm nhũn.

Diệp Sở Sinh thu lại cây kích điện, mặt không đổi sắc nói: “Tiếp tục.”

Nam tử không dám nhiều lời, lại một lần nữa giở trò với Đào Tử Kiệt.

Mỗi lần cương lên đều sẽ bị một nguồn điện lớn đột nhiên tập kích, cứ như vậy phản phản phục phục, giằng co đến hơn nửa đêm.

Đào Tử Kiệt một thân đầy mồ hôi, cả người bao bọc bởi một tầng hơi nước mông lung, đúng là con mẹ nó muốn chết, muốn chết, tiếp tục muốn chết!

Sau một lần lại một lần đau nhức, Đào Tử Kiệt tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Cậu nghe được một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó, nơi yếu ớt chịu đủ tàn phá bị một khoang miệng ấm áp bao lấy.

Diệp Sở Sinh vô cùng ôn nhu vì cậu mà thổi kèn, kỹ thuật chẳng ra sao, nhưng thành ý thì tràn đầy, hai tay không ngừng ở trên thân thể Đào Tử Kiệt mà du tẩu, vì cậu mà cảm xúc càng tăng thêm.

Thân thể vốn đã vô cùng mẫn cảm, khi được hắn vỗ về chơi đùa phía dưới liền có phản ứng.

Ngón chân Đào Tử Kiệt co quắp, khom lưng, rùng mình thống khoái bắn ra.

Khóe miệng Diệp Sở Sinh chảy xuống một tia thủy ngân, hắn bò về phía trước, bao phủ lấy cậu, ở trên khóe mắt ấn xuống một nụ hôn,

Người con trai há hốc mồm nhìn, người thanh niên trên giường rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Có thể khiến cho Diệp Sở Sinh làm đến nước này, thật không thể tưởng tượng nổi, nếu không tận mắt nhìn thấy, có đánh chết cậu cũng không tin được một tên có ác danh súc sinh lại có thể hầu hạ một người đàn ông như vậy.

Diệp Sở Sinh ngồi ở bên giường, hướng cậu trai ngoắc ngoắc tay.

Cậu trai tiến đến, nhu thuận cúi người dưới chân hắn, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt xinh đẹp chăm chú nhìn hắn.

Diệp Sở Sinh cười cười, đầu ngón tay mơn trớn trên khuôn mặt trượt xuống phía dưới, đến sau gáy, tiếp đến dùng sức lắc một cái.

“Rắc rắc.” một tiếng, cậu con trai theo âm thanh ngã xuống xụi lơ bên chân của hắn.

Bắt đầu từ đêm nay, Đào Tử Kiệt sẽ không ở lại gian phòng ngủ này nữa.

Cứ cách mấy ngày cậu sẽ lại bị trói trên giường, để cho đàn ông trêu đùa, Diệp Sở Sinh chỉ ở một bên nhìn cậu, cây kích điện cũng không rời tay.

Trừ khi là Diệp Sở Sinh tự mình khiêu khích cậu, lúc ấy cậu mới được vui vẻ mà phát tiết, một khi cậu đối với những người khác có phản ứng, tuyệt đối không thoát khỏi kết cục bị dòng điện ngược đãi.

Con người đều mang trong mình quán tính của động vật, dần dần, dần dần, sinh lý cùng tâm lý của Đào Tử Kiệt đều bị ảnh hưởng, bị mạnh mẽ cưỡng ép, mặc cho nam nhân khác có khiêu khích cỡ nào cậu cũng không có khoái cảm.

“Cậu đã hoàn toàn thuộc về tôi.” Diệp Sở Sinh nói.

“Con mẹ mày chó má!”

“Ít nhất cơ thể của cậu cũng đã thuộc về tôi.” Diệp Sở Sinh cúi đầu, cắn nhẹ lỗ tai của cậu, thở ra hơi nóng ám muội: “Cậu nhất định phải thừa nhận, trên thế giới này, tôi là người duy nhất có thể làm cho cái của cậu ngẩng đầu, nếu không có tôi, cậu ngay cả cái của đàn ông cũng không có…”

Đào Tử Kiệt không có cách nào phủ nhận, bởi vì thân thể của cậu đã làm ra phản ứng thành thật nhất.

Diệp Sở Sinh một bên thay cậu thủ dâm, một bên bò tới cắn xương quai xanh của cậu: “Cảm giác này thật tốt, cậu là của tôi, chỉ thuộc về một mình tôi.”

Diệp Sở Sinh chìm đắm trong say mê, giao hợp một hồi lâu, hắn cúi người ngậm vào phân thân của cậu.

Đào Tử Kiệt buộc phải đạt tới cao trào, cùng lúc thần hồn điên đảo, tâm lại giống như bị đào khoét một hố thật lớn.

Cả ngôi nhà lớn lại giống như một cái thùng sắt, hệ thống an ninh được làm vô cùng cẩn thận, trừ bỏ có người tới quét dọn một lần một tuần, bình thường cũng chỉ có hai người.

Mỗi khi Diệp Sở Sinh đi vắng thì ngôi nhà chính là một mảnh tịch mịch, Đào Tử Kiệt nặng nề trở lại gian phòng trống rỗng, vẫn lõa thể trần truồng như cũ, bị vòng cổ cùng xiềng xích trói buộc. Trong phòng bốn phía đều là tường, hai mươi bốn giờ đều mở đèn, cũng có máy điều hòa ổn định nhiệt độ.

Điều khó chịu đựng nhất đối với Đào Tử Kiệt, là ngày hay đêm cũng không biết, cậu không biết mình đã bị nhốt bao lâu, loại cảm giác này rất tệ, giống như cậu đang sống một mình ở một không gian, bị ngăn cách, bị mọi người vứt bỏ.

Trên hành lang truyền đến tiếng vang, Đào Tử Kiệt không tự chủ vểnh tai, nhìn chằm chằm cửa.

Diệp Sở Sinh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hắn cậu vội vàng quay qua chỗ khác, khóe miệng hắn nhếch lên.

Xem ra là không uổng công, để động vật một thời gian dài cô độc ở trong hoàn cảnh bị giam cầm, sẽ tự đối với người nuôi mình sinh ra cảm giác ỷ lại.

Diệp Sở Sinh trêu đùa mái tóc của Đào Tử Kiệt nói: “Tóc hơi dài, tôi giúp cậu sửa lại.”

Đào Tử Kiệt hạ ánh mắt xuống, mặc hắn dày vò mình.

Căn phòng trống trải, chỉ có tiếng kéo phát ra âm thanh “Xoẹt xoẹt”cùng tiếng hít thở của hai người.

“Diệp súc sinh, hôm nay là ngày mấy tháng mấy.”

Diệp Sở Sinh phủi phủi tóc bên mang tai, biết rõ còn cố hỏi: “Cậu rất muốn biết sao?”

Đào Tử Kiệt quay đầu qua, giữ im lặng.

“A Kiệt, nếu cậu không muốn mở miệng cầu xin tôi, vậy thì ra điều kiện trao đổi đi.” Diệp Sở Sinh dùng ngón tay vuốt tóc của cậu,  dễ dàng nhận thấy hắn rất hài lòng với thành quả lao động của mình: “Tôi ra giá là một tờ báo ngày hôm nay, vậy còn cậu? Định dùng cái gì để trao đổi.”

Báo chí, hai chữ này đối với Đào Tử Kiệt vô cùng hấp dẫn, không thua gì kẻ nghiện nghe thấy thuốc phiện.

“Đã suy nghĩ kỹ chưa? Tôi rất dễ tính.”

“Tôi đồng ý khẩu giao cho anh!”

Diệp Sở Sinh sửng sốt, mi mắt hạ xuống, từ bên trên nhìn xuống: “Giá trị vượt quá rồi, vậy thì bắt đầu đi.”

Đào Tử Kiệt xoay người, cởi quần của hắn, lấy tư thế vô cùng khuất nhục, phủ phục giữa hai chân hắn.

Diệp Sở Sinh nơi đó đã có phản ứng, quần lót tụt xuống, cự mãng giống như ác nghiệt liền lập tức bắn ra ngoài.

Đào Tử Kiệt dùng tay nắm chặt, không nhanh không chậm vỗ về chơi đùa, hơi thở hết sức ổn định.

Cậu đang chờ thời cơ, cắn đứt vận mệnh của tên súc sinh này, sau đó thừa dịp hắn đau đớn bóp chặt cổ họng hắn, đoạt cây kéo. Chỉ cần có kéo, chẳng những có thể giết hắn, mà còn có thể cạy mở vòng cổ trói buộc.

Cậu do dự một chút, hé miệng, đầu lưỡi liếm qua vật đang ngẩng cao đầu phía trước.

Diệp Sở Sinh thở ồ ồ, thân thể căng cứng.

Đào Tử Kiệt tay kia tụ tập khí lực, chậm rãi di chuyển lên trên, thoạt nhìn giống như hai tay muốn cầm cái ấy của hắn.

“Nếu cậu không trả nổi tiền đặt cược, cũng không nên khoe khoang khoác lác, diễn trò phải làm cho trọn vẹn, ít nhất cũng đợi đến lúc tôi ý loạn tình mê rồi hạ thủ, chứ không phải bây giờ.”

Diệp Sở Sinh bắt lấy tay cậu, hung hăng vặn về phía sau một cái, sau đó giơ cao lên, đánh vào xương ngực của cậu.

“Một chút tinh thần hy sinh cũng không có, thật làm cho tôi thất vọng.”

Đào Tử Kiệt cắn chặt môi, vừa mới được tháo bỏ thanh nẹp không lâu tay trái không làm được gì, cậu dường như chẳng quan tâm, tay nắm thành nắm liền hướng mặt của Diệp Sở Sinh tấn công. Cậu chịu đựng đủ rồi! Trao đổi điều kiện với hắn! Dùng miệng đi lấy lòng một tên mình hận thấu xương, chỉ cần nhớ tới thôi cũng đủ ghê tởm!

Diệp Sở Sinh thản nhiên hóa giải đòn công kích của cậu, nâng người lên quá đầu gối, lần này là đánh vào xương sống của Đào Tử Kiệt, một cước đạp cậu ngã trên mặt đất, đồng thời còn vặn chặt tay phải của cậu.

“Vì cái gì! Tại sao lại là tôi! Là tôi đào bới phần mộ tổ tiên nhà anh hay là giết chết cha mẹ anh! Anh như thế này thật biến thái đáng ghê tởm! Súc sinh! Chó má khốn khiếp! Vì sao hết lần này đến lần khác muốn làm tôi!”

Đào Tử Kiệt cố chịu đau, chất vấn hắn giống như người bị điên.

“A, cậu hỏi vì cái gì?” Diệp Sở Sinh giẫm lên mặt của Đào Tử Kiệt, dùng sức dùng đế giày đè nghiến, ngữ khí nhu thuận tựa lông vũ: “Câu hỏi ngây thơ như vậy, nguyên do trọng yếu là như vậy sao? Nếu tôi có một lý do đầy đủ, cậu sẽ cam tâm tình nguyện hiến thân chứ?”

Trong đầu Đào Tử Kiệt liền nảy ra một ý nghĩ, không có khả năng, tuyệt đối không thể!

Sau đó cậu lại giật mình, nếu đã không có khả năng, vậy cần gì phải hỏi.

Diệp súc sinh lại cho cậu một bài học quý giá, hận một người, cứ điên cuồng mà hận là được rồi, còn tìm lý do để làm gì.

Cũng giống như việc muốn có được một người, không từ thủ đoạn đi chinh phục người đó là được rồi.
Bình Luận (0)
Comment