Mọi cử động của Đào Tử Kiệt đều đặt dưới sự quản chế của ai đó, căn bản không gạt được, vì lẽ đó cũng không có ý định giấu.
“Em ngày hôm qua đi tới Câu Lạc Bộ ư?” Diệp Sở sinh đem đầu thuốc lá dụi lên xương quai xanh của cậu, khẽ mỉm cười hỏi: “Tại sao? Em không phải rất ghét nơi đó sao?”
“Tôi đi thỉnh giáo ông chủ ở đó xem xem làm thể nào để trở thành một sủng vật đáng yêu.”
Đáp án cực kì sâu sắc này lại nằm ngoài dự liệu của Diệp Sở Sinh khiến hắn nhất thời giật mình.
Đào Tử Kiệt chỉ mặc T-back (Ú: quần sịp lọt khe đó:v), nằm ở giữa hai đầu gối hắn, ngưỡng mặt lên nói: “Anh sẽ kết hôn khiến tôi có cảm giác nguy hiểm sẽ bị thất sủng, tôi rốt cuộc cũng nhận ra, nếu như không có Diệp Sở Sinh nhà anh, tôi ngay cả chó cũng không bằng, này không phải là mục đích của anh sao?”
Từ ngay lúc đầu, Diệp Sở Sinh đã làm được vậy rồi, hủy diệt đi cuộc đời của cậu, dùng hết thủ đoạn tạo ra một nhà tù vô hình, khiến Đào Tử Kiệt chỉ có thể dựa vào hắn mà sinh tồn. Giả như Diệp Sở Sinh chỉ là chơi đùa nhất thời, thật sự là không cần tự tay xử lý cậu, chỉ cần đem cậu đuổi ra khỏi cửa, phỏng chừng không biết có bao nhiêu kẻ thù sẽ rục rà rục rịch, ngóng trông đem cậu băm thành tám mảnh.
“Em thật sự nghĩ như vậy?”
“Không phải vậy thì còn có thể thế nào? Tiếp tục chống lại, sau đó tự tìm khổ sao?”
Thật là một tư tưởng giác ngộ sâu sắc, Diệp Sở Sinh lại thở dài nói: “Em vẫn là không hiểu.”
Đào Tử Kiệt nổi giận, đứng dậy, quay lưng về phía hắn, người đàn ông này thật sự quá khó để nắm bắt. Diệp Sở sinh tiến lại gần dựa vào, lồng ngực kề sát vào lưng của cậu, đem mặt vùi vào sau gáy cậu, nhắm hai mắt lại.
Không ai nói thêm lời nào, trong trầm mặc mà gắn bó lẫn nhau.
Trong màn ảnh đang chiếu một phân cảnh, Natalie Portman đóng vai thiên nga đen đang nhón chân xoay tròn, để mặc cho cảm xúc mãnh liệt hòa với âm nhạc, vô tận vô tận. (Ú: có bạn nào biết bộ phim của chị này đóng không, Ú quên tên rồi, cơ mà coi vô cùng ám ảnh -_-, hình như nói về vấn đề tâm thần phân liệt thì phải, có vài cảnh thốn đến tận óc)
Ngày diễn ra đám cưới đã kề sát, lễ phục cũng đã được chuẩn bị kỹ càng, nhẫn được đặt làm riêng cũng đã được đưa tới.
Nhẫn dành cho cô dâu đương nhiên vô cùng lấp lánh, Lưu Huỳnh chỉ nhìn viên kim cương chói mắt trên ngón tay mình một lát, sau đó cầm lấy cặp nhẫn đơn giản dành cho đàn ông nói: “Sinh ca, anh cùng phù rể cùng mang nhất định sẽ rất đẹp.”
Diệp Sở Sinh cười cười, xoa xoa mái tóc ngắn của cô: “Thế thì oan ức cho em rồi.”
Nếu như đến lúc đó ở trên lễ đường, chú rể cùng phù rể mang nhẫn tình nhân, ý vị như thế nào là người tinh tường cũng nhìn ra được.
Lưu Huỳnh lắc đầu nét mặt dịu dàng: “Người oan ức chính là Sinh ca, anh biết là em cam tâm tình nguyện mà, đây là số mệnh của em, bắt đầu từ lúc được Diệp gia thu dưỡng đã định như vậy rồi. Gả cho người thừa kế, sinh ra người thừa kế kế tiếp, đây là cách duy nhất em có thể báo đáp cho Diệp gia.”
“Đứa ngốc, báo ân không đáng bồi thêm cả đời mình, chờ đứa bé sinh ra, sau đó anh cũng chính thức tiếp quản Diệp gia, sẽ thả em tự do.”
“Không sao cả, có thể chính thức trở thành một phần của Diệp gia là em đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.”
Lưu Huỳnh sờ sờ cái bụng mềm của mình, tuy rằng bên trong là sinh mệnh do được thụ tinh nhân tạo mà tạo thành, có điều nàng tin tưởng Diệp Sở Sinh sẽ là người cha tốt.
Kỳ thực nàng rất hâm mộ ĐàoTử Kiệt, bởi vì có rất nhiều việc bất đắc dĩ vì được sinh ra trong một gia tộc lớn nhưng Diệp Sở Sinh đã đem hết thảy mọi thứ tốt nhất cho anh ta. Cuộc hôn lễ này cô chỉ là vai phụ, ở trong lòng Diệp Sở Sinh, Đào Tử Kiệt mới thật sự là vai chính, dưới sự chứng kiến của chúa trời, hẹn ước đi hết một đời người. (Ú: vậy mà có thằng ngu nó không nhận ra đấy, trời đệu giờ thương DSS vl, ai đó giết tôi đi, tôi không muốn ed ngược -_-)
“Nhẫn em hài lòng không?” Diệp Sở Sinh hỏi.
Lưu Huỳnh gật gật đầu, Diệp Sở Sinh còn muốn nói gì đó, đột nhiên có người hoảng hốt vọt vào, máu me khắp người.
“Lão đại, không ổn......” Hổ Tử nhào tới dưới chân Diệp Sở Sinh, thở hổn hển nói: “Kiệt ca bị người bắt đi rồi!”
Lưu Huỳnh cả kinh, nhẫn trong tay rớt xuống, lăn mấy vòng sau đó dừng lại bên chân.
Nhẫn cưới trước lúc cử hành hôn lễ mà rơi xuống đất thì được xem là điều không lành.
Chuyện là như vầy, lúc đó Hổ Tử đang đi cùng Đào Tử Kiệt đi tới khu cảng Hồng Kông để kiểm kê sổ sách, lúc đi ngang qua đường hầm dưới biển, xe chở hàng đang chạy trước mặt đột nhiên đụng vào, trực tiếp đem xe bọn họ ép chặt vào vách đường hầm. Ngay sau đó, từ trong xe vận tải lao xuống một đám người, trong tay cầm vũ khí bắt đầu đập phá xe, tuy rằng bọn họ ra sức phản kháng nhưng cũng không thể đấu lại người đông thế mạnh thế kia, bọn chúng sau khi giết hai bảo tiêu liền đem Đào Tử Kiệt bắt đi.
Máu me khắp người, đương nhiên không chỉ có mỗi Hổ Tử. Đào Tử Kiệt nửa mặt đều là máu, cơ thể trần truồng, trước ngực cùng phía sau lưng có vài vết đao, vết thương tuy rằng sâu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, ánh mắt không chút biểu tình thẫn thờ ngồi hút thuốc.
Bùi Ngọc vào cửa nhìn thấy dáng vẻ của cậu, sợ hết hồn: “Ơ ơ, sao lại làm đến khốc liệt như vậy.”
“Muốn gạt được Diệp súc sinh phải dốc hết vốn liếng.” Đào Tử Kiệt đưa tay bắn ra, tàn thuốc từ giữa không trung rơi xuống bên trong rãnh hoa của biệt thự, cậu xoay người lại hỏi: “Người anh tìm tới có thể tin tưởng được không? Nơi này an toàn không?”
Một hồi lâu sau Bùi Ngọc mới lên tiếng đáp, nhưng lại chả ăn nhập gì với câu hỏi: “Tôi biết Diệp Sở Sinh vì sao lại coi trọng em.”
Đào Tử Kiệt cứ như vậy đứng trên ban công, ngược chiều ánh sáng, lồng ngực hiển rõ hai hàng vết máu, máu thịt bầy nhầy mơ hồ hai bên thái dương, dòng máu đỏ tươi chảy dài từ gò má đến cổ. Vết thương cùng máu tươi kết hợp tạo thành một khung cảnh vô cùng bạo lực, nhưng lại tăng thêm vài phần ngỗ ngược của cậu cùng với ánh mắt đầy dã tính liền tạo thành một vẻ đẹp đầy máu nhưng hoa lệ không thể diễn tả bằng lời, khiến cho tim người đối diện đập nhanh không ngừng.
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, có loại đồng bọn thiếu não thế này thật bất hạnh. Đào Tử Kiệt hừ lạnh một tiếng, không để ý đến y nữa.
Bùi Ngọc lúc này mới phản ứng lại, liền vội vàng nói: “Yên tâm, người bắt cóc ngươi là người từ Vân Nam tới, hiện tại đã lén rời khỏi Hồng Kông rồi, nhà này là của người quen của tôi, đã bỏ hoang rất nhiều năm rồi.”
Chân Đào Tử Kiệt bắt đầu đau, cậu đi vào phòng khách, xốc vải trắng trên ghế sa lông, vung lên một trận tro bụi sau đó nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
“Cứ làm theo những gì chúng ta đã bàn, anh có thể lăn đi được rồi.”
Bùi Ngọc tới gần ghế sô pha, lau vết máu trên ngực cậu, thì thào nói: “Vết thương của em cần được xử lý.”
Đào Tử Kiệt mở mắt ra, tàn bạo nặng nề phun ra một chữ: “Cút!”
Bùi Ngọc rời khỏi biệt thự, ngồi vào trong xe, ngây ngốc ngẩn ra một hồi, sau đó lau mặt. Không hiểu sao, rõ ràng là Đào Tử Kiệt dựa vào mình mà tại sao mình lại nghe lời như vậy? Cậu bảo bản thân lăn đi thì bản thân liền lăn đi, thật kinh hãi!
Chuyện Diệp Sở Sinh sợ nhất rốt cục đã xảy ra.
Ở trong giới xã hội đen, tốt nhất hãy là người cô đơn, bằng không thì cứ chuẩn bị tinh thần bị người khác áp chế đi, cha mẹ của hắn là chính là một minh chứng sống đấy. Ông nội không hổ là quân nhân, tác phong cứng rắn đến nhẫn tâm, ra lệnh một tiếng, khiến cho con trai của mình cùng con dâu và kẻ địch đều chôn cùng.
Vì lẽ đó hắn buộc Đào Tử Kiệt phải trở nên mạnh mẽ, rèn luyện cậu, để cậu duy trì thể năng tốt nhất, ép hcậu học tập các kỹ năng sinh tồn cùng chiến đấu, thỉnh thoảng giao cho cậu chút nhiệm vụ, để cậu duy trì tính cảnh giác cùng cảm giác nguy hiểm. Làm tất cả, chính là hi vọng chỉ là phòng bị chứ không xảy ra chuyện gì, nhưng trước sau vẫn không tránh khỏi.
“Lão đại......” Mạc Bắc nuốt nước miếng một cái, khó khăn nói: “Chúng ta vẫn không tra được bất kỳ manh mối gì.”
“Rác thải.” Diệp Sở Sinh đã liên tục ba ngày không ngủ, che đi con mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Mạc Bắc: “Một người lớn sống sờ sờ cứ như vậy bị cướp đi, cậu thế mà lại nói với tôi cái gì cũng không tra ra?”
Mấy ngày liên tiếp, vì chuyện Đào Tử Kiệt bị bắt cóc, có thể điều động được gì đều đã điều động, thậm chí còn treo thưởng trưng cầu manh mối, chuyện gì nên làm cũng đã làm hết rồi. Nhưng Mạc Bắc biết tính tình của Diệp Sở Sinhkhông bao giờ quan tâm đến việc giải thích thế nào mà chỉ nhìn kết quả, vì lẽ đó cúi đầu cái gì cũng không nói.
“Tiếp tục tìm, dù cho có đem Hồng Kông lật lên cũng phải đem người tìm ra cho tôi.”
“Vâng.” Mạc Bắc cúi đầu, hỏi: “Lão đại, lễ cưới làm sao bây giờ?”
“Cứ cử hành như đã định.”
Sau khi Mạc Bắc lui xuống, Diệp Sở sinh đốt điếu thuốc, dùng tay nâng lấy cái đầu đau đớn như sắp nứt ra. Đào Tử Kiệt, em đến cùng là đang ở đâu?
Đào Tử Kiệt lúc này chính là đang ở một mình trong một tầng hầm kín mít, trong không khí tràn ngập mùi mốc khó ngửi, khắp nơi đều ngổn ngang dơ bẩn phủ đầy rêu xanh. Giác quan thứ sáu vô cùng nhạy cảm của cậu lúc này lại có phản ứng, nơi này...... có khí tức của cái chết cùng tuyệt vọng, cậu không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, nhưng mơ hồ có loại cảm giác nặng nề.
Bùi Ngọc cũng tựa hồ đối với nơi này có cảm xúc, vuốt ve vách tường loang lổ, cười cười hỏi: “Tin tức tôi nhờ người truyền đạt, em đoán xem cậu ta có đến không?”
Đào Tử Kiệt cầm lon bia, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn. Diệp Sở Sinh đến cùng có bỏ lễ cưới, một thân một mình đến nơi này hay không, cậu thật sự không có nắm chắc. Nhưng thứ khiến Đào Tử Kiệt để ý hơn chính là Bùi Ngọc, thù là của cậu và Diệp Sở Sinh, vì thế mới lập kế hoạc hãm hại hắn, vậy người này là tại sao phải làm như vậy đây?
Ước chừng sau hai giờ, Bùi Ngọc gọi điện thoại, sau đó đối với đào Tử Kiệt nói: “Diệp Sở sinh đang đi tới giáo đường tham gia lễ cưới, có thể chúng ta đã đợi chờ vô ích rồi.”
Trầm mặc một hồi lâu sau, Đào Tử Kiệt đột nhiên hỏi: “Có dao không?”
Bùi Ngọc mở to hai mắt nhìn Đào Tử Kiệt giơ tay chém xuống, mặt không chút đổi sắc mà chặt đi ngón út của mình. (………..)
“Keng” một tiếng, dao rơi xuống đất, Đào Tử Kiệt cũng mềm nhũn xuống, dựa vào vách tường mà thở dốc. Cậu thật sự xuống tay rất độc ác, cả ngón út đều nằm trên bàn gỗ, từ khớp xương thứ nhất đến khớp xương thứ 3 vô cùng hoàn chỉnh, không thiếu không thừa, còn có cả một vũng máu nhìn cũng phải giật mình.
“Em......” Bùi Ngọc nhíu chặt lông mày, không biết nên nói gì là tốt.
Đào Tử Kiệt kéo quần áo xuống đem tay trái bao lấy, trên khuôn mặt trắng xanh hiện lên một vệt ý cười vặn vẹo: “Cầm lấy, nên làm như thế nào không cần tôi dạy cho anh chứ?”
Bùi Ngọc sai người đem ngón tay bọc lại, đưa cho Diệp Sở Sinh làm quà tân hôn, sau đó không chút biến sắc mà đánh giá người đàn ông này. Vì bức Diệp Sở Sinh hiện thân, không tiếc hành hạ bản thân đến mức này, có thật sự là hận đến như vậy không? Hay là bởi vì tâm lý quá cố chấp?
Có điều bất kể là cái nào cũng đều rất tốt, bọn họ đều có cùng chung mục tiêu. Bùi Ngọc lau đi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt Đào Tử Kiệt, ôn nhu hỏi: “Sau đó chúng ta chơi một trò chơi có được không?”
“Trò chơi gì?”
“Đợi lát nữa em sẽ biết, tôi có thể cho em nhìn thấy dáng vẻ đau đớn không muốn sống của Diệp Sở Sinh, có chờ mong không?”
” Được.” Đào Tử Kiệt một lời đáp ứng. Tòa núi lửa hận thù này đã ngột ngạt quá lâu, cực độ khát vọng bạo phát.
Lúc lễ vật được đem đến trước mặt Diệp Sở Sinh, thời gian vừa vặn, còn kém mười phút nữa là hắn đã đứng trên lễ đường tuyên thệ rồi.
Trong phòng nghỉ ngơi, Mạc Bắc cùng Lưu Huỳnh cũng thay đổi sắc mặt, nhưng Diệp Sở Sinh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến có chút không phù hợp lẽ thường. Hắn thậm chí còn có thể rất bình tĩnh phân tích tình huống, hoàn toàn biết bản thân nên làm cái gì. Nắm tay Lưu Huỳnh đi tới lễ đường, phát biểu cảm nghĩ cùng đọc diễn văn, tuyên đọc lời thề,trao đổi nhẫn, hôn cô dâu, sau đó đón nhận chúc phúc cảu mọi người, cầu phúc, toàn bộ quá trình ước chừng phải khoảng một tiếng.
Đúng, chỉ cần cho hắn một tiếng là đã đủ rồi, một tiếng mà thôi. Chỉ cần hoàn thành lễ cưới, chẳng khác nào chính thức tiếp chưởng Diệp gia, nắm đại quyền, từ đây sẽ không có nỗi lo về sau.
Hắn đã vì Tương Niệm mà phản bội Diệp gia một lần, đổi lấy tám năm sống đầu đường xó chợ, nếu như lần này lại để cho Diệp gia hổ thẹn thì thật sự không có ngày trở dậy. Nếu như mất đi che chở của Diệp gia, hắn và Đào Tử Kiệt, hai kẻ nợ đầy máu người phải làm sao?
Diệp Sở sinh biết khúc ngón tay đầy máu kia là của Đào Tử Kiệt, từ lần đầu tiên thấy liền biết, không hề có lý do, hắn chính là nhận ra.
Một tiếng thật sự không dài, nhưng đủ để giết chết một người rất nhiều lần. Diệp Sở Sinh cười khổ, nhắm mắt lại rồi lại mở ra, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Hủy bỏ lễ cưới, còn có, không được đi cùng tôi.”
Diệp Sở Sinh từ cửa sau giáo đường rời đi, băng qua một con đường nhỏ tránh khỏi tầm nhìn của đám người tham gia lễ cưới, lên một chiếc ô tô có cửa kính bảo mật rất cao.
Tài xế đeo mắt kính, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng, chỉ chỉ ống kim trong hộp giấy ở ghế sau.
“Đây là cái gì?”
“Do ông chủ đưa, nếu như anh không muốn tiêm vào, không miễn cưỡng, xin mời xuống xe.”
Chất lỏng bên trong ống kim cũng không nhiều, khoảng chừng 30ml, Diệp Sở Sinh ngoại trừ cảm thấy mí mặt nặng nề ra không có cảm giác khác, thì ra bên trong chứa thuốc mê.
Trước khi mất đi ý thức, ý nghĩ cuối cùng trong đầu Diệp Sở Sinh chính là, chờ hắn cứu được Đào Tử Kiệt ra thì bỏ trốn đến một nơi xa xôi, hắn còn sống một ngày, liền che chở Đào Tử Kiệt một ngày.