không đến nửa canh giờ, Ngự Thiện Phòng liền đem đồ ăn trình lên, bên Ngự Thiện Phòng không biết là Dương yêu Nhi đói bụng, chỉ cho là Hoàng Thượng phải dùng thiện, vì thế liền làm cực kỳ phong phú.
Cái gì tổ yến vịt tơ, nấm Khẩu Bắc gà chảo nóng, quả táo mềm, canh thịt băm, canh đậu hủ bát tiên …… Từng món trình lên bàn, lại dùng chén bát tinh tế.
Dương yêu Nhi nhìn chằm chằm nhìn đến không chớp mắt, trong lúc nhất thời ngược lại đem Tiêu Dặc vứt ra sau đầu, không hề chỉ lo nhìn hắn.
Hai cung nữ tiến lên gắp thức ăn.
Tiêu Dặc nói: “Đều để ở trước mặt nàng là được.”
Cung nữ nghe vậy, liền không để đồ ăn trước mặt Hoàng Thượng.
Bố trí đồ ăn tốt, Dương yêu Nhi ngược lại không vội vã ăn, nàng quay đầu nhìn Tiêu Dặc, hỏi: “Ngươi không ăn sao?”
“Ta không ăn, ngươi ăn đi.”
Dương yêu Nhi lúc này mới giống như được lệnh, cầm chiếc đũa lên, chậm rãi bắt đầu ăn.
Tiêu Dặc gọi Triệu công công đến trước mặt, hỏi: “Hầu hạ nàng bên trong có mấy cung nữ, có người kêu là Hạ Nguyệt?”
Triệu công công đâu nhớ rõ tên của những tiểu cung nữ, nhưng nếu Hoàng thượng hỏi, tất nhiên là có. Triệu công công gật đầu, nói: “Chính Là có người này. Hoàng Thượng, nàng đã phạm vào sai lầm?”
“Gọi nàng lại đây.”
“Dạ, nô tỳ liền sai người đi truyền nàng.”
Bên kia, Hạ Nguyệt, Xuân Sa, Tiểu Toàn Tử đều đã về tới Yến Hỉ Đường.
Hạ Nguyệt oán giận nói: “đi một chuyến như này, thật ra ăn một bữa cơm chùa này, bụng tiêu hóa không tệ lắm.”
Xuân Sa nhăn mi lại, khuyên nhủ: “hiện giờ Dương cô nương đã được đưa đến Dưỡng Tâm Điện, tương lai đâu thể nào còn bao dung ngươi khi nhục như vậy? Ngươi phải thu liễm chút, chớ có làm bậy!”
Hạ Nguyệt cười khẽ đứng lên, nói: “Đừng nói là đưa đến Dưỡng Tâm Điện, nàng liền thật sự trở thành Hoàng Hậu, sau khi cử hành đại điển phong hậu, tính là ta kêu nàng đi ăn cơm thừa canh cặn, đi ăn nước rửa chén vo gạo, nàng cũng chưa chắc biết được ta đây khinh nhục nàng đâu! Xuân Sa, nàng là kẻ ngốc, kẻ ngốc đâu nào biết được những việc này đâu? Nếu ngươi không tin, chờ nàng trở lại, kêu nàng làm ghế cho ngươi cưỡi, nàng cũng sẽ làm như vậy. Nàng sẽ không hiểu được cáo trạng là như thế nào!”
Dứt lời, nàng cũng không nhìn sắc mặt Xuân Sa, bản thân bắt đầu vui vẻ nở nụ cười.
Như là bị chính mình tưởng tượng ra những màn này làm cho tức cười.
Tiểu Toàn Tử sắc mặt khó coi nói: “Nàng là chủ tử, chúng ta là nô tỳ, bất luận như thế nào, Hạ Nguyệt tỷ tỷ đều không nên như vậy đối với chủ tử! Chủ tử sẽ không cáo trạng, nhưng chúng ta trong đầu đừng có quá, miệng thì nhiều lời! Hạ Nguyệt tỷ tỷ còn hành sự càn rỡ như vậy, chúng ta liền đi cáo trạng!”
“Ngươi dám!” Hạ Nguyệt trợn mắt nhìn.
“Hạ Nguyệt ở đâu?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai.
Hạ Nguyệt sợ tới mức cả người run lên, nàng nhìn ra hướng ngoài cửa, chỉ thấy một lão ma ma đứng bên ngoài, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn liền biết là không phải dễ đối phó.
Ah, nàng đã gặp qua lão ma ma này.
Lão ma ma này xưng là “Lưu ma ma”, hàng năm hầu hạ ở Dưỡng Tâm Điện, Tần ma ma thấy nàng, đều phải tươi cười đi tới. Huống hồ nàng là tiểu cung nữ……
Hạ Nguyệt vội tươi cười, vội tiến lên, hành lễ, nói: “Lưu ma ma hảo, nô tỳ chính là Hạ Nguyệt.”
“Chính là ngươi?”Cặp mắt của Lưu ma ma dường như là trừng lớn, nàng liếc mắt khinh thường cùng lạnh nhạt nhìn Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt bị nàng nhìn đến cả người sinh hàn ý, nhưng như thế nào cũng không thể tưởng được, Lưu ma ma vì sao đối đãi chính mình như vậy.
Nàng chỉ cười làm lành, nói: “Là nô tỳ. Lưu ma ma đến, chính là có chuyện gì muốn phân phó nô tỳ làm?”
Cho dù nàng đem chính mình cười thành một đóa hoa, Lưu ma ma cũng không có chút nào thay đổi thần sắc nguội lạnh.
“Theo ta đi Dưỡng Tâm Điện.” Lưu ma ma nói xong liền xoay người rời đi, cũng mặc kệ Hạ Nguyệt có thể đi kịp hay không
Hạ Nguyệt tim đập nhanh.
Chẳng lẽ là kẻ ngốc kia vừa vào cửa, liền đắc tội với Hoàng Thượng? Cho nên Hoàng Thượng muốn bắt các nàng vấn tội?
Hạ Nguyệt dưới chân dừng một chút, đang muốn xoay người kêu Xuân Sa đi thế mình. Loại hình phạt bị đánh này tự nhiên có thể trốn liền trốn.
Nhưng giây lát, nàng lại toát ra một ý niệm khác.
Nàng tuy rằng làm việc ở trong hoàng cung, hiện giờ lại bị phân tới Yến Hỉ Đường hầu hạ. Nhưng nàng lại chưa từng gặp mặt …… Duy nhất trong chút lát, vẫn là nhìn thấy từ xa.
Tân đế còn trẻ, lại phong độ trác tuyệt, tuấn mỹ phi thường.
Chỉ xa xa thấy trong chốc lát, nàng đã không dám quên.
Hạ Nguyệt sửa sang lại 2 bên tai, khóe miệng không tự giác toát ra một tia ý cười.
Bộ dáng nàng lớn lên cũng không kém, so với kẻ ngốc kia thông minh hơn.
hiện giờ hậu cung trống không, một vị được phong phi tần cũng không. Nếu là…… Nếu là được gặp mặt Hoàng Thượng, có thể được Hoàng Thượng ưu ái, chẳng phải là thăng chức rất nhanh, từ nô tỳ xoay mình biến hoá làm quý nhân?
Phải biết rằng, cung nhân hầu hạ Dưỡng Tâm Điện thường rất ít, người bình thường không thể nào thấy Hoàng Thượng. Nếu nhân cơ hội này, có lẽ cả đời nàng cũng không cách nào gặp mặt thánh nhan.
Hạ Nguyệt trong lòng luân chuyển liên hồi, cuối cùng nàng cắn răng, bước nhanh đuổi kịp Lưu ma ma, giống như là sợ ai tới đoạt lấy của nàng.
Xuân Sa ở phía sau thật ra lộ ra tia hoảng sợ, nàng bóp khăn, nhỏ giọng nói: “Chỉ sợ là Dương cô nương đã xảy ra chuyện, bằng không sẽ không kêu Hạ Nguyệt đi…… Những quý nhân này chỉ lo đem người mang đi tiến cung,cái khác cũng mặc kệ. Lại không nghĩ, một cô nương ngốc xuất thân thôn dã, lại đâu nào hiểu được trong quy củ của hoàng cung……”
nói xong, Xuân Sa liền nhịn không được khóc lên
Dương cô nương xảy ra chuyện, nói không tốt chính là tai họa của bọn họ!
……
Hạ Nguyệt bị Lưu ma ma dẫn đi, một đường đến Dưỡng Tâm Điện.
Trước kia nàng bị Tần ma ma giáo huấn qua, biết rõ ở nơi nào là không thể tùy ý ngẩng đầu, cho nên dọc theo đường đi đều gắt gao cúi đầu, sợ mạo phạm Hoàng Thượng.
“Hoàng Thượng, người đã đưa tới.” Lưu ma ma quỳ xuống đất nói.
Hạ Nguyệt liền cũng đi theo mà quỳ, hạ giọng nói, nỗ lực dùng tiếng nói mềm mại dập đầu nói: “Nô tỳ Hạ Nguyệt, gặp qua Hoàng Thượng.”
Đồng thời, một mùi hương đồ ăn chui vào trong mũi Hạ Nguyệt.
Dẫn đến trong bụng trùng ngo ngoe rục rịch thèm.
Lưu ma ma đứng dậy thối lui qua một bên, lúc này người ngồi trên cao vẫn chưa lên tiếng, Hạ Nguyệt cũng không dám đứng dậy, nàng kìm nén không được cẩn thận ngẩng đầu, hướng phía trước mà nhìn.
Trong điện yên tĩnh, chỉ có âm thanh dùng cơm khi đũa thìa va chạm tạo tiếng vang.
Rốt cuộc, thanh âm cùng tình cảnh trước mắt kết hợp lại.
Hạ Nguyệt kinh ngạc phát hiện, Dương yêu Nhi thế nhưng ngồi ngay ngắn ở bàn bên trái, tay trái cầm chiếc đũa, tay phải cầm muỗng, đối diện đầy bàn đồ ăn ăn đến ngọn lành.
Mà thiếu niên vô cùng tuấn mỹ, ngồi ngay ngắn ở bên trên ghế tử đàn, thần sắc lạnh nhạt, mặt mày âmtrầm sắc bén. Làm cho người ta như vậy liếc mắt một cái, liền cảm thấy sợ hãi từ trong đáy lònng.
Đó là Hoàng Thượng.
Là Hạ Nguyệt đã từng gặp qua mặt Hoàng thượng từ xa.
Lúc này Hoàng Thượng thưởng thức cặp đũa bạc trong tay, nhìn Dương yêu Nhi dùng cơm.
Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ một bàn đồ ăn này, đều là chuẩn bị riêng cho kẻ ngốc này?
Hạ Nguyệt cắn cắn môi, đáy lòng dâng lên một chút ghen ghét tình cảnh này.
Dương yêu Nhi lớn lên lên đẹp mắt thì như thế nào? Đây chỉ là 1 kẻ i ngốc! Chỉ biết hai việc ăn ngủ! Hoàng Thượng làm sao có thể nhịn được nàng? Hạ Nguyệt cảm thấy đau xót, đầu gối lại đau. Nàng nhịn không được cẩn thận xê dịch chân, muốn giảm bớt một chút đau mỏi đầu gối. Bên cạnh Lưu ma ma đột nhiên bước nhanh đi lên trước, đôi tay dùng một chút lực, đem nàng ấn mạnh xuống mặt đất.
Lưu ma ma xụ mặt nói: “Nô tỳ hướng Hoàng Thượng thỉnh tội, hiện giờ trong cung tiến cung nữ mới, chưa được dạy dỗ tốt, ở ngự tiền dám vô lễ như thế!”
Hạ Nguyệt run rẩy, há mồm định vì chính mình biện giải.
Nhưng Lưu ma ma lại lần thứ hai mở miệng, nàng quay đầu đối với tiểu thái giám kế bên nói: “Lấy bàn châm tới.”
Bàn châm …… Là cái gì?
Trong lòng Hạ Nguyệt đột nhiên có dự cảm không tốt lắm. Nàng không khỏi lần nữa ngẩng đầu nhìn qua Hoàng thượng. Hoàng Thượng còn thưởng thức cặp đũa bạc kia. Mà Dương yêu Nhi cũng nghiêm túc mà ăn đồ ăn của mình, cũng không có nhìn nàng một cái. Chẳng lẽ truyền nàng tới đây, chính là vì phạt nàng sao?
Tại sao muốn phạt nàng? Kẻ ngốc kia cáo trạng với Hoàng Thượng?
không! không có khả năng…… Nàng chỉ là kẻ ngốc! một kẻ ngốc biết cái gì? Nàng không vui buồn, cãi nhau với người khác cũng sẽ không!
Hạ Nguyệt ngay lúc này tâm loạn như ma, tiểu thái giám mang bàn chông tới.
Hạ Nguyệt quay đầu thoáng nhìn, nhất thời mồ hôi lạnh liền rơi xuống. Bàn chông kia, thật ra là ở phía trên vải nỉ dựng rậm rạp như đám lông, châm thật nhỏ ngắn…. Tiêm.
Lưu ma ma sức lực cực lớn, chế trụ ở bả vai Hạ Nguyệt, đem nàng xích lại theo hướng đó. Tiểu thái giám cực kỳ phối hợp đem bàn chông dọn xong, Lưu ma ma đem nàng lại một lần nữa ấn xuống.
Hạ Nguyệt đã sớm quỳ đến chân mềm, lúc này đâu có sức lực giãy giụa phản kháng.
Nàng sợ hãi tới mức kêu ra tiếng: “Ma ma!”
Giọng nói rơi xuống, nàng đã bị ấn ở bên trên bàn chông.
Bén nhọn đau đớn nháy mắt truyền khắp toàn bộ đầu gối nàng.
“A! Đau……” Hạ Nguyệt một bên khóc kêu ra tiếng, một bên ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng, nô tỳ làm sai cái gì? Hoàng Thượng, nô tỳ đau quá a……”
Người bên trên này, Hạ Nguyệt ngược lại cũng không có quên, đem giọng nhu nhược chút nói.
Đương nhiên, nàng đột nhiên bị tội như vậy, giọng nói không cần nói, nghe cũng đủ thảm.
Dương yêu Nhi cuối cùng bị động tĩnh bên này làm cho kinh sợ.
Nàng hơi mờ mịt buông đĩa bạc trong tay, quay đầu nhìn xuống Hạ Nguyệt.
Hoàng Thượng vẫn như cũ không nói gì, Lưu ma ma tay còn ấn vài Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt chỉ run rẩy nói: “cô nương cứu ta, cô nương cứu ta a!”
Dương yêu Nhi nghiêng nghiêng đầu, không hiểu cho lắm, Hạ Nguyệt tại sao muốn nàng cứu?
Tiêu Dặc cũng buông đũa bạc trong tay xuống.
hắn lúc này mới cho Hạ Nguyệt ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Mỗi ngày người cùng Dương cô nương cùng nhau dùng cơm, chính là ngươi?”
Hạ Nguyệt lúc này toàn bộ lưng đều đã bị mồ hôi lạnh tẩm ướt. một là đau, hai là bị dọa.
Môi nàng trắng bệch, tất cả suy nghĩ trong đầu đều là. Cáo trạng!
Kẻ ngốc này vậy mà thật sự cáo trạng!
Nhận? Vẫn là không nhận?
“Súc vật không biết quy củ! Hoàng Thượng hỏi chuyện, ngươi không biết trả lời sao?” Lưu ma ma hướng trên eo nàng đạp một cước.
một cổ đau nhức lập tức tập kích lên eo, Hạ Nguyệt mồ hôi lạnh như mưa rơi xuống, nàng cắn môi, nhịn đau hô 1 tiếng. Đáy mắt nàng rất nhanh có nước mắt, nàng đáng thương mà nhìn về phía Tiêu Dặc, nói: “Là, là nô tỳ.”
Tiêu Dặc quay đầu hỏi Dương yêu Nhi: “Ăn no rồi sao?”
“Ân, no rồi.” Dương yêu Nhi vuốt cái bụng, thập phần thỏa mãn mà nói. Lúc nói chuyện, nàng còn hưởng thụ mà nheo mắt lại, đuôi lông mày khóe mắt đều toát ra tia hân hoan, khiến cho khuôn mặt nàng nhìn càng linh hoạt động lòng người.
Tiêu Dặc liền chỉ bàn đồ ăn dư ở trên, nhìn về phía Hạ Nguyệt, nói: “đã ngươi thích phân chia đồ ăn cùng Dương cô nương, những thứ này ngươi đều ăn hết……”
Ngự Thiện Phòng đưa tới tràn đầy một bàn đồ ăn.
một mình Dương yêu Nhi chỉ ăn đi một bộ phận nhỏ, hiện giờ còn dư lại phần lớn món ngon.
Hạ Nguyệt nhìn chằm chằm phía bàn đồ ăn, cả người đều rét run lên.
Tại nàng mà nói, ở đây cái gì Mỹ vị món ngon?
Nếu đều ăn hết, chẳng phải sống sờ sờ bị căng chết!