Dương yêu Nhi vẫn không có nghe ra ý nghĩa trong lời nói của Tiêu Dặc, nàng chỉ gật đầu, lên tiếng: “Ừm.”
Tiêu Dặc đem ngọc phù kia cất lại, thắt túi thêu lại, nói: “Ngoài trẫm ra, không được cho người khác xem, biết chưa?”
Dương yêu Nhi vội gật đầu.
Tiêu Dặc nhìn chằm chằm thêu túi một lát, nói: “…… Đành phải đeo thêm một cái túi thơm ở bên hông.”
Dứt lời, Tiêu Dặc gỡ xuống túi thơm màu vàng có một hình cầu màu bạc được chạm rỗng bên hông, hắn gập ngón tay lấy hết hương liệu bên trong ra ngoài, sau đó lại để viên huyền châu kia vào, phù hợp vừa vặn đến sít sao.
Sau đó hắn lại cong thắt lưng, đem túi thơm buộc ở bên hông Dương yêu Nhi.
Dương yêu Nhi cúi đầu nhìn nhìn, chỉ vào nói: “…… Hai cái.”
“Ừ, hai cái.” Tiêu Dặc nói.
Dương yêu Nhi chưa bao giờ nhìn thấy túi thơm như vậy, không khỏi duỗi tay nghịch hai cái, túi thơm cùng vòng bạc kia va chạm nhau, phát ra thanh âm dễ nghe. Dương yêu Nhi cực kỳ thích, mặt mày cũng lây nhiễm vẻ vui thích.
Tiêu Dặc khẽ sững người, lại giơ tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt của nàng.
Có lẽ là do nàng cảm thấy ngứa, liền chớp chớp mắt, lúc khép lúc mở, đáy mắt lộ ra ba điểm lấp lánh.
Dương yêu Nhi chơi chơi, liền quên mất thức ăn.
Vẫn là Liên Quế lớn gan gõ gõ cửa, thấp giọng nói: “cô nương, thức ăn sắp lạnh, cô nương còn muốn ăn sao?”
Tiêu Dặc quay đầu nhìn về phía cửa, hỏi: “Khách khứa đều tới rồi?”
Liên Quế gật đầu nói: “Bẩm Hoàng Thượng, vừa rồi đã đến đông đủ, ma ma đã đến đằng trước xem.”
Tiêu Dặc nhàn nhạt nói: “Vậy cứ để cho bọn họ chờ thêm một lát đi.”
Liên Quế lên tiếng đáp.
Tiêu Dặc lại nói: “Lấy thức ăn gì tới? Bưng lên đi?”
Lúc này Liên Quế tiếp nhận thức ăn từ trong tay tiểu cung nữ, bước chân ổn định mà bưng lên.
Tiểu cung nữ vội thu dọn đồ lộn xộn trên bàn, nhường chỗ cho Liên Quế đem thức ăn lần lượt bày xuống.
Ngược lại cũng không có gì khác, chỉ là ba món ăn dân gian, còn có một bình trà hoa, còn bốc lên khí nóng, bây giờ uống vài ngụm, tất nhiên sẽ vô cùng ấm bụng.
Dương yêu Nhi duỗi tay cầm một miếng điểm tâm,nhét vào trong miệng cắn một cái, nàng hình như mới nhớ tới, bên cạnh còn có một người khác, vì thế do do dự dự, nàng đẩy đẩy điểm tâm: “Hoàng Thượng ăn.”
Tiêu Dặc cũng không thích điểm tâm, nhưng người khác đưa tới trước mặt hắn, cùng những điểm tâm đó tất nhiên là khác biệt.
Vì thế hắn cũng cực kỳ hãnh diện, duỗi tay cầm hai miếng nhỏ lên, cắn thử, là vị hoa quế.
So với trong cung, thì có chút sần sùi khô cứng hơn, nhưng trái lại cũng ngọt hơn một chút.
Hai người liền một ngụm có một ngụm không mà đem thức ăn trong mâm ăn sạch sẽ.
Dương yêu Nhi làm sao còn nhớ rõ cái gì mà yến nạp thái.
Chờ đến khi nàng khó chịu lặng lẽ giơ tay che bên miệng ợ một cái, Tiêu Dặc liền sai người dọn thức ăn trên bàn đi, trong tay cầm một chén trà nóng.
Khí nóng bốc lên mù mịt.
Gương mặt Dương yêu Nhi lại càng có vẻ không rành thế sự mà còn vô cùng thoát tục xuất trần.
Tiêu Dặc chuyển ánh mắt một lần nữa hạ xuống trước mặt xấp giấy Tuyên Thành kia, hắn hỏi: “Trẫm lại dạy ngươi mấy chữ nữa?”
“Được.” Lúc này, Dương yêu Nhi lại nói nhiều hơn một ít, trả lời, âm thanh giòn tan, thật sự vô cùng dễ nghe.
Dương yêu Nhi vươn tay, nắm chặt bút, ngoan ngoãn chờ Tiêu Dặc tới nắm tay nàng.
Nhưng Tiêu Dặc lại không nhúc nhích.
Dương yêu Nhi không khỏi quay đầu lại nhìn hắn.
Tiêu Dặc lúc này mới duỗi tay nâng eo nàng, nâng nàng hướng lên trên: “Đứng lên.”
Vòng eo của nàng vô cùng tinh tế, lại cực kỳ mềm mại, cũng không phải chỉ có xương cốt là mảnh khảnh như vậy. Tiêu Dặc vô thức mà vuốt ve một chút, Dương yêu Nhi cảm thấy ngứa, lập tức liền nhảy dựng từ trên ghế đứng lên, sau đó xoay người, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Tiêu Dặc, ánh mắt nàng chớp động, đáy mắt hơi hơi phiếm hồng, giống như luống cuống lại giống như thẹn thùng……
Nàng vẫn luôn dùng đôi mắt này đi đả động lòng người.
Tiêu Dặc hạ mắt xuống, lại nâng tay lên, lau lau khóe mắt của Dương yêu Nhi, đem nước mắt nơi khóe mắt đều lau hết.
Sau đó hắn mới đổi chỗ với Dương yêu Nhi, ngồi ở trên ghế dựa kia.
hắn nắm lấy cổ tay của nàng, đem nàng kéo về phía mình: “Lại đây.”
Dương yêu Nhi bị hắn kéo luống cuống đi về phía trước một bước.
“Ngồi.” Tay hắn ấn ở trên vai nàng.
Vì thế Dương yêu Nhi cũng ngoan ngoãn dựa theo lực đạo ngồi xuống, cả người liền cứ như vậy dựa vào trong lòng ngực của Tiêu Dặc. Đây là việc mà cả nửa đời trước nàng cũng chưa bao giờ làm, Dương yêu Nhi không khỏi hơi hơi trừng lớn mắt, mờ mịt mà nhìn chằm chằm giấy Tuyên Thành trên bàn, hai má phiếm hồng, đáy mắt lại lấp lánh, rất giống con thỏ nhỏ bị khi dễ nhưng lại bất lực không có biện pháp gì.
Cánh tay Tiêu Dặc vòng qua người nàng, tuy tuổi hắn không lớn lắm, thân hình cũng gầy yếu, nhưng vóc dáng lại là cực kỳ cao, lúc này hắn có thể nhẹ nhàng vòng lấy Dương yêu Nhi, một bàn tay bao bọc lấy tay Dương yêu Nhi.
Nhưng theo đó cũng không thể tránh khỏi, cả người Tiêu Dặc dính sát vào người nàng.
Trong đầu Dương yêu Nhi trong nháy mắt đã có đủ loại suy nghĩ, nàng nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra, chỉ có thể bối rối nghĩ……
Mùi thuốc, thật là thơm nha.
Hoàng Thượng thật là ấm.
Ấm giống như đang cầm lò sưởi vậy, dựa vào rất là ấm.
Làm lòng người rung động, làm thế nào cũng không ngừng được……
Trong lúc nàng cảm nhận sự ấm áp từ người Tiêu Dặc, Tiêu Dặc cũng ngửi thấy mùi hương ở trên người của nàng, một mùi hương lành lạnh. Ngọt mà không ngấy, làm người khác nhịn không được muốn vùi đầu vào cổ nàng, tham lam hưởng thụ.
Nhưng Tiêu Dặc cũng chỉ cúi đầu lướt qua cổ nàng, ánh mắt ở trên cái cổ tuyết trắng cổ kia quét tới quét lui một lúc, hắn mới thu ánh mắt của mình lại, ghé bên tai Dương yêu Nhi thấp giọng nói: “Trẫm dạy ngươi viết chữ này, đọc là ‘ hoàng ’.”
Tai Dương yêu Nhi ửng đỏ, giống như màu đỏ trên đầu cánh hoa, bắt mắt lại mê người.
Làm cho người khác muốn cắn một cái để thưởng thức hương vị của nàng.
Lúc này, âm thanh của nàng rất nhỏ, lặp lại như vẹt nói: “Hoàng.”
Tiêu Dặc kéo tay nàng, đặt trên chữ “Hoàng”.
Sau đó tay của hắn lại động, nói:
“Đây là Hoàng Thượng.”
“Đây là Hoàng Hậu.”
Dương yêu Nhi nghiêm túc nhìn chằm chằm phía trên trong chốc lát, đột nhiên nói: “không phải hạ?”
Tiêu Dặc dừng một chút, sau đó nhịn không được nở nụ cười: “Ngươi trái lại còn biết suy xét, biết thượng đối lập với hạ.”
Đây là khen nàng sao?
Dương yêu Nhi chớp chớp mắt, liền quay đầu cười với Tiêu Dặc một cái.
Chỉ là hai người vốn đã rất gần, Dương yêu Nhi vừa quay đầu lại, thiếu chút nữa thì đụng phải mũi của Tiêu Dặc. Hơi thở hai người gần sát nhau, dây dưa, trong phút chốc lại sinh ra ảo giác bọn họ vô cùng thân mật.
Tiêu Dặc duỗi tay đẩy đầu Dương yêu Nhi ra, hắn thấp giọng nói: “Biết viết chưa? Viết cho trẫm nhìn một cái.”
Dương yêu Nhi liền ngoan ngoãn cầm bút, bản thân bắt đầu viết.
Có kinh nghiệm viết hơn trăm ngàn lần lúc trước, lúc này khi viết cũng đã dần có một chút thuần thục. Nàng chuẩn xác dựa theo cơ cấu chữ, điều chỉnh được độ lớn nhỏ của chữ, những nét chữ cũng lưu loát hơn rất nhiều. trên giấy Tuyên Thành ngược lại hiếm khi thấy được những nét mực chỉnh tề.
“thật ngoan, thật thông minh.” Giọng của Tiêu Dặc lành lạnh, nhưng giọng điệu lại giống như đang dỗ dành đứa nhỏ, hắn một bên vừa nói một bên lại giơ tay xoa xoa đầu Dương yêu Nhi.
Khóe miệng Dương yêu Nhi lại hơi cong lên, nàng buông bút, lại không động nữa.
Tiêu Dặc nhìn nàng một lát, mới buồn cười lên tiếng hỏi: “Làm sao? Đây là lại đang chờ trẫm thưởng cho ngươi?”
Dương yêu Nhi cũng không nói lời nào, chỉ là vươn ngón trỏ giống như cây hành, chỉ chỉ trước mặt giấy Tuyên Thành.
Ánh mắt Tiêu Dặc hơi thay đổi.
không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn vẫn cảm thấy Dương yêu Nhi so với lúc mới đến hoàng cung, bây giờ đã cởi mở hơn một chút, nàng thậm chí còn bắt đầu chậm rãi tự mình suy nghĩ…… Còn biết chơi đùa có chút thông minh như vậy……
Là bởi vì mở rộng tầm mắt? Tiếp xúc với nhiều người hơn?
Gặp qua nhiều người, cho nên đáy lòng nàng mới mở ra như vậy.
Theo lý thuyết, việc này hẳn là một việc tốt, nhưng Tiêu Dặc lại nhịn không được nhíu mày, đáy mắt lại càng u ám hơn.
Nếu là công lao của người khác …… Vậy có nghĩa là gì?
Nội tâm Tiêu Dặc vô cùng kín đáo. Có một ý niệm bí ẩn trong đầu ——
hắn hi vọng nàng chỉ vui vẻ với một mình hắn, tất cả mọi thứ của nàng đều là do hắn dạy. Nàng sẽ trở thành người hợp tâm ý với hắn nhất. Chỉ thuộc về hắn, thuộc về hắn.
Thấy Tiêu Dặc chậm chạp không có mở miệng, Dương yêu Nhi lại cầm bút lên một lần nữa, làm bộ như tất cả mọi thứ vừa rồi đều chưa từng phát sinh, đại khái là nghĩ như vậy liền có thể lừa dối qua cửa, Hoàng Thượng cũng sẽ không tức giận.
Tiêu Dặc lại đột nhiên giữ ngón tay của nàng lại.
Dương yêu Nhi vội quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn thần sắc không rõ, không rõ vui hay giận, nhưng đáy mắt lại giống như bị một tầng âm u bao trùm …… Dương yêu Nhi liền không dám mở miệng. Nàng chớp chớp mắt với Tiêu Dặc, lại chớp chớp mắt.
Tiêu Dặc lại đè lông mi của nàng, làm nàng không thể chớp mắt nữa. hắn thấp giọng nói: “đi thôi, ngươi nên ra ngoài rồi.”
Ngoài cửa Liên Quế nghe thấy, liền cong người tiến vào: “cô nương, cùng nô tỳ đi đi.”
Dương yêu Nhi ngơ ngác đứng lên, được Liên Quế đỡ cổ tay.
“Ngươi tức giận?” Nàng không có lập tức đi ra ngoài, mà là nhìn thẳng khuôn mặt của Tiêu Dặc, thanh âm mềm mại hỏi, giống như muốn làm dao động lòng người.
Tiêu Dặc nói: “Ngươi cùng người khác chơi đến vui vẻ, trẫm tất nhiên là tức giận.”
Ánh mắt hắn nặng nề, làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Kỳ thật Liên Quế ở một bên, cũng nghĩ không ra vì sao đột nhiên lại nhảy tới việc này.
Nhưng Dương yêu Nhi lại không phải người thường, nàng sẽ không cảm thấy Tiêu Dặc bỗng nhiên nói như vậy thật là kỳ quái. Nàng chỉ một cái củ cải một cái hố mà nghiêm túc trả lời: “không có người khác.”
Đứa nhỏ ngốc này tuy đã cởi mở hơn một chút, nhưng cũng không đến ngay mức lập tức đã học được cách nói dối được.
Tiêu Dặc vốn dĩ tâm tình có chút không thoải mái, tức khắc liền hồi phục.
Nhưng hắn ngoài miệng vẫn như cũ nói: “Mạnh Hoằng, Tiêu Quang Hòa…… Hai người này không phải cùng ngươi chơi rất vui sao?”
Dương yêu Nhi nhất thời mờ mịt: “…… Ai?”
Tiêu Dặc hơi nhíu mày lại: “không nhớ rõ?”
Dương yêu Nhi còn ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn: “?”
Tiêu Dặc nào đâu biết rằng, nếu như hắn đổi một cách khác, hỏi Dương yêu Nhi, “Cái người hay tới tặng lễ vật cho ngươi vân vân”, Dương yêu Nhi tất nhiên là nhớ rõ.
Tiêu Dặc lúc này không giận mà còn cười, giọng điệu làm người không phân biệt được là vui hay giận, hắn nói: “Ngươi cái đứa nhỏ ngốc này, người ta vây quanh ngươi nịnh bợ, ngươi lại ngay cả người ta là ai cũng đều không nhớ rõ……”
Dương yêu Nhi chớp chớp mắt, đáy mắt lại có chút lấp lánh, giống như là không vui đối với việc Tiêu Dặc gọi nàng là “đứa nhỏ ngốc”.
Tiêu Dặc cũng là lần đầu nhìn thấy nàng biểu lộ cảm xúc như vậy, liền giơ tay véo gương mặt trơn bóng của nàng, nói: “không phải là đứa nhỏ ngốc.”
hắn chỉ vào yêu Nhi nói: “yêu Nhi, Nguyệt Yểu, Hoàng Hậu.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu hoàng đế: Còn có chút tính khí của mình...... ㄟ( ▔, ▔)ㄏ về sau sẽ lén lút gọi đứa nhỏ ngốc.
Còn nhớ không? Chương trước yêu Nhi không phân biệt được sự khác biệt của mấy cái tên khác nhau.
yêu Nhi nói: "Hoàng thượng, chủ tử, Tiêu dặc......"
Tiểu hoàng đế lại dạy nàng: "yêu Nhi, Nguyệt Yểu, cô nương."