Cẩm Nang Hồi Sinh Người Yêu Cũ

Chương 13

Tối hôm đó, lúc ăn sủi cảo, hai người suýt nữa thì đánh nhau.

Mạnh Hạ Nhĩ nói: "cậu lấy cho tôi củ tỏi."

Dương Hạo Tư đáp: "Tôi thấy rõ ràng chân anh vẫn đi được, tự đi mà lấy."

Thế là Mạnh Hạ Nhĩ tự đi lấy tỏi, rồi hỏi: "cậu có bóc không?"

Tiểu Dương nói: "Anh què chân chứ có phải tàn tay đâu, bớt sai bảo tôi đi."

"cậu có chút tự giác của kẻ ăn nhờ ở đậu không thế? Bảo cậu làm gì cũng không chịu, dọn vào đây chỉ để chọc tức tôi thôi à?" Vừa vác người về, anh đã thấy hối hận. Quả nhiên anh không cách nào ở chung yên ổn với tên họ Dương này, nhìn nhau là chướng mắt.

Dương Hạo Tư cũng chẳng vui: "Ý anh là tôi phải hầu hạ anh chắc? Anh là hoàng thượng à? Ăn cái tỏi mà cũng không tự bóc nổi."

"Tôi là hoàng thượng?" Mạnh Hạ Nhĩ tức cười: "Có hoàng thượng nào thảm như tôi sao? Hoàng thượng mà ăn sủi cảo đông lạnh à?"

Rồi lại nhớ đến chuyện mấy năm trước mùa hè: "cậu mới đúng là Quý phi, Dương Quý phi! Hè năm đó ép tôi bóc cho cậu hai cân vải, sao lúc ấy không nói? Tôi mà không bóc thì là không yêu cậu, đúng không?"

Nhắc đến đây, Dương Hạo Tư quả thật hơi chột dạ. Có tiền rồi thì cái gì cũng muốn có, đương nhiên cảm thấy yêu mình thì phải làm theo ý mình. Ba ngày hai bận lại bày ra trò thử thách tình cảm để hành hạ Mạnh Hạ Nhĩ.

"Trong phim Ngoại truyện Võ Lâm, Lữ Tú Tài còn bóc hạt dưa cho Quách Phù Dung nữa kìa..." Cậu tìm lý do chống chế, chết cũng không chịu nhận sai: "Sao anh lại không thể bóc cho tôi quả vải..."

"Thế thì cậu qua với Lữ Tú Tài đi, tôi đây không thờ nổi Quý phi này."

Nhắc lại chuyện cũ, Mạnh Hạ Nhĩ càng nghĩ càng tức: "cậu bảo tôi bóc cho cậu ăn, ăn thì thôi đi. Sau lại cho vào tủ lạnh đông đá, rồi chê cứng không ăn nữa. Đấy chẳng phải cố tình hành tôi sao?"

Tiểu Dương trên bàn ăn cứ co rúm người lại, không sao cãi nổi. Cuối cùng giật lấy tỏi: "Được rồi, tôi bóc cho anh là được chứ gì... Ăn cũng chẳng chặn nổi miệng."

Cậu vốn thế, chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, gặp người cứng rắn hơn thì bị mắng mấy câu là ấm ức, chẳng dám nói thêm, chỉ có thể viết vào nhật ký riêng.

Ăn sủi cảo xong, Dương Hạo Tư ôm con chó, khe khẽ hỏi: "Tôi ngủ đâu?"

Mạnh Hạ Nhĩ nghĩ thầm, còn giả bộ à, ngủ đâu nữa, phòng cũ của cậu đấy.

Cái giường kia cũng chưa dỡ, tháo ra thì con Tương Mè lại ba ngày hai bận nhảy lên tìm.

Tương Mè lẽo đẽo theo Tiểu Dương vào phòng. Trong phòng chẳng có gì thay đổi, y như lúc anh rời đi.

Chăn gối đã giặt, ga giường màu xám, vỏ chăn màu trắng sữa viền ren, hai chiếc gối trắng đặt ngay ngắn.

Đầu giường là khung gắn màn muỗi mà năm đó Mạnh Hạ Nhĩ lắp, màn thì giờ đã cũ bẩn, biến thành màu xám tro.

Dương Hạo Tư khóa cửa, lấy từ vali ra một con gấu bông màu trắng. Trước khi đi đã giặt, còn vương mùi nước xả.

Cậu đặt gấu lên gối, nhìn lại chẳng khác gì hai năm trước.

Con gấu này là quà tình nhân, hôm ấy Mạnh Hạ Nhĩ đi khu trò chơi gắp thú cho cậu. Ngày lễ người đông, kẹp gắp lại bị chỉnh lỏng, nhưng cậu nhất định muốn, Mạnh Hạ Nhĩ tốn hơn trăm tệ mới gắp được cho cậu.

Mạnh Hạ Nhĩ từng mua cho cậu năm cái túi, ba bộ mỹ phẩm dưỡng da, rất nhiều son, mà chỉ có duy nhất con gấu này là cậu thích nhất.

Dương Hạo Tư luôn muốn đối phương chứng minh tình yêu. Nhưng cho dù chứng minh thế nào, cậu cũng chẳng yên lòng.

Cậu biết rõ Mạnh Hạ Nhĩ từng yêu mình, từng nhẫn nhịn những yêu cầu vô lý của mình. Ôm gấu bông, cậu lại nghĩ đến chỗ tốt của người xưa. Càng rời xa, lớp kính lọc trong tim cậu càng dày.

***

Trong bếp, Mạnh Hạ Nhĩ đang rửa bát. Anh biết Dương Hạo Tư ghét mình không rửa bát.

Thật ra anh đã biết làm việc nhà từ lâu rồi. Đại khái từ lần chia tay thứ tư, anh bắt đầu học. Có phải thật sự giác ngộ rằng "việc nhà không nên chỉ để phụ nữ làm" không? Cũng khó nói. Chỉ là không muốn Dương Hạo Tư nổi giận nữa, lâu dần thành thói quen: việc nhà ai làm cũng thế thôi.

Rửa xong, anh nghĩ, hôm nay vốn nên gọi Dương Hạo Tư ra rửa, không thì khó mà tỏ rõ uy quyền.

Nhưng rồi lại tự nhủ, rửa cũng tốt, để cậu biết mình đã bỏ lỡ một người đàn ông tốt thế nào.

Kết quả đợi mãi chẳng thấy động tĩnh, Dương Hạo Tư chẳng nói năng gì, chui vào phòng mất. Mạnh Hạ Nhĩ ở bếp uổng công tạo dáng.

Anh quay lại sofa xem tivi, hồi lâu sau mới thấy Dương Hạo Tư ló đầu ra. Lúc này đã thay đồ ngủ, ôm theo Tương Mè, hỏi: "Cái giường kia có ai ngủ chưa?"

Mạnh Hạ Nhĩ nói: "Hai tháng trước Lục Nhãn với Mễ Lạp đến ngủ. Không ai ngủ thì giữ lại làm gì?"

Anh sợ hiểu lầm, lại thêm một câu: "Lần tụ tập bạn bè, người đông, ở lại cũng nhiều."

"Còn có đồ chăn gối thay khác không?"

"Không."

Mạnh Hạ Nhĩ bịa. Nhà anh tất nhiên không chỉ có một bộ chăn ga. Nhưng anh biết Dương Hạo Tư ghét ngủ giường người khác đã nằm, bèn cố tình làm cậu khó chịu.

Anh tưởng đối phương sẽ cãi nhau, ai ngờ không. Dương Hạo Tư đặt chó xuống, tiu nghỉu quay về phòng.

Thế lại khiến Mạnh Hạ Nhĩ hệt như đấm vào bông, bực mà chẳng có chỗ xả.

Nửa tiếng sau, Dương Hạo Tư bế một đống màn muỗi, vỏ chăn, đủ thứ ra, nhét cả vào máy giặt.

"cậu làm gì thế, tháo hết thì ngủ bằng gì?"

"Tôi đắp quần áo ngủ."

Máy giặt "rầm rầm" suốt cả đêm, hai người chẳng ai ngủ yên.

Bình Luận (0)
Comment