Còn ba ngày nữa mới đến đêm giao thừa, Dương Hạo Tư cuối cùng cũng phải ra ngoài đi làm.
Theo tính nết cậu, dịp Tết nhất định phải cho mình nghỉ ít nhất mười ngày, chỉ cần chưa đói chết thì tuyệt đối không đi làm. Lần này chịu đi làm hoàn toàn là bất đắc dĩ.
Cậu không muốn nợ Mạnh Hạ Nhĩ tiền, càng không muốn nợ nhân tình.
Trong danh bạ có người bạn ở tòa soạn nói chuyên viên trang điểm vốn định mời xảy ra chuyện không đến được, hỏi có ai thay ca không. Cậu lập tức giơ tay nhận, xách thùng đồ trang điểm chuẩn bị ra cửa.
Trước khi đi, cậu chải lông cho Tương Mè thật gọn gàng, cũng chuẩn bị sẵn thức ăn cho chó.
Tương Mè thấy cậu xách thùng bèn tưởng lại bỏ đi, lăn lộn làm nũng không chịu cho đi, còn đòi chạy theo.
Dương Hạo Tư chẳng còn cách nào, đành gọi Mạnh Hạ Nhĩ ra bế chó.
Mạnh Hạ Nhĩ xách con chó sau gáy, hỏi: "Đi đâu thế?"
Dương Hạo Tư lười hóa trang, chỉ đeo khẩu trang đen, đứng trước gương chỉnh lại tóc: "Tôi đi đứng đường."
"Ha, khách của cậu cũng thật chẳng kén chọn gì."
Mạnh Hạ Nhĩ lạnh lùng hừ một tiếng. Nhìn thùng đồ trang điểm kia, anh biết ngay đối phương đi làm gì.
Có điều, anh lại không biết trong chiếc thùng quen thuộc đó lại dán một tấm ảnh đen trắng xa lạ. Mở thùng ra chính giữa, còn có một cặp câu đối do chính tay Dương Hạo Tư viết: "Mỉm cười nơi cửu tuyền, trời người cùng thương xót."
Mạnh Hạ Nhĩ cảm thấy Dương Hạo Tư hoàn toàn có thể làm ra chuyện chế riêng hộp tro cốt cho anh. Trong tưởng tượng của anh, hộp ấy hẳn màu hồng phấn, viền ren, hình chim hồng hạc, xâu ngọc trai, phong cách ins.
Chỉ là không ngờ trong "hộp tro cốt" ấy lại nhét toàn cọ trang điểm, phấn mắt, son môi.
Cũng không thể nói vậy. Hộp tro cốt thật vẫn còn bày ở nhà thờ cúng. Còn trong thùng trang điểm này, chẳng qua Dương Hạo Tư thấy một bản không đủ, lúc in ảnh đen trắng bèn in cả chục tấm, dán bia phi tiêu hay chèn chân bàn đều có thể dùng.
Hôm nay người cần trang điểm là một tiểu hoa tuyến ba vừa có dấu hiệu nổi lại, chụp cho tạp chí. Cô hơi mê tín, trên cổ tay đeo sợi chỉ đỏ, trên cổ treo ngọc, vỏ điện thoại in kín chữ "Tôi muốn nổi lại".
Nhiếp ảnh gia chờ hơi lâu. Dương Hạo Tư rất giỏi trò chuyện, bèn ngồi tán với cô nàng, còn kết bạn WeChat.
Tiểu hoa cũng khá thân thiện, còn nói với anh sau Tết sẽ vào đoàn phim, nếu trang điểm đẹp thì định hỏi xem có thể mời anh theo đoàn không.
Dương Hạo Tư đã lâu không theo phim trường, anh thấy mệt, chỉ qua loa "được được được", rồi mở thùng đồ chuẩn bị trang điểm.
Vừa mở thùng, nữ minh tinh hỏi: "Người này là ai? Sao ảnh đen trắng thế?"
Dương Hạo Tư: "Di ảnh người yêu cũ."
Tiểu hoa hít mạnh một hơi lạnh, nhưng lại không nhịn được tò mò: "Thất lễ nhé... Anh ta còn trẻ thế, tiếc thật, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"À anh ấy..." Dương Hạo Tư vừa bóp kem lót ra tay vừa bịa: "Là ngoài ý muốn. Ăn thạch rau câu bị nghẹn khí quản, đáng tiếc khi đó tôi chưa học thủ pháp Heimlich, xe cứu thương tới thì đã..."
"Á..." Tiểu hoa che miệng, lập tức nhận ra tầm quan trọng của thủ pháp Heimlich.
Một lát sau cô lại chú ý tới câu đối được dán bằng hình dán Kuromi với My Melody: "Cái này là..."
Dương Hạo Tư ho nhẹ: "Anh ấy lúc sinh thời thích Sanrio nhất..."
Đúng lúc đó, Mạnh Hạ Nhĩ đang ở nhà bèn hắt hơi hai cái.
Tay nghề của Dương Hạo Tư rất nhanh, xịt xong lớp cố định còn chưa yên tâm, định lấy phấn bột phủ thêm.
Hộp phấn trước đó bị rơi vỡ, anh tạm đổ vào lọ khác. Không ngờ vừa lấy lọ ra, đôi mắt tiểu hoa tròn xoe: "Thầy Dương..." cô run rẩy: "Anh còn mang cả... bản thể theo bên mình sao?"
"...." Tiểu Dương nghiêm túc giải thích đó là phấn bột, không phải tro cốt.
Buổi chụp kéo dài, có mấy bộ tạo hình, Dương Hạo Tư cứ ngồi đó chờ bổ sung lớp trang điểm, trong lúc rảnh không tránh được nghịch điện thoại.
Anh đăng ảnh selfie với nữ minh tinh lên tài khoản mình, còn kể chuyện cười về hộp phấn.
Toàn bộ đều bị fan xa xôi "Cháo Cháo Thiên La Lư" nhìn thấy.
Mạnh Hạ Nhĩ nhìn tấm ảnh đen trắng của mình đã bị làm mờ và bên dưới còn dán sticker My Melody hồng hồng, bèn để lại bình luận: "Anh làm vậy có nghĩ tới cảm nhận của người yêu cũ không?"
Dương Hạo Tư rất nhanh trả lời: "Người chết thì có cảm nhận quan trọng gì sao, hahaha."
Mạnh Hạ Nhĩ túm lấy Tương Mè đang ngủ, ấn đầu nó nhìn vào màn hình điện thoại: "Thấy chưa? Cậu ta nói tôi là người chết, mi còn theo cậu ta? Mấy năm nay ai nuôi mi, ai mua đồ ăn cho mi hả?"
Tương Mè cắn lấy tay anh ta, biểu đạt tình yêu của mình.
...
Chiều tối, trời bất chợt đổ mưa. Mưa lâm râm, không lớn không nhỏ. Cuối cùng buổi chụp của tiểu hoa cũng xong, cô theo trợ lý rời đi.
Trước khi đi, nhìn mưa ngoài cửa sổ, cô chợt nhớ tới người yêu cũ, nói với Dương Hạo Tư: "Mưa rồi, tôi cũng nhớ bạn trai hồi đại học. Hồi đó giận dỗi, mưa mà tôi không mang ô, lại chẳng tiện gọi điện cho anh ấy..."
"Anh ta mang ô đến tìm cô chứ gì?"
"Còn không ư, khi ấy bạn cùng phòng đều đi thi chỉ có thể nhờ anh ấy tới đón."
Tiểu hoa chìm trong hồi ức, nét mặt thoáng nở nụ cười: "Ôi, lúc anh ấy cầm ô bước tới cứ như trong phim truyền hình, hôm ấy bọn tôi bèn làm lành."
Dương Hạo Tư nghe mà rung động, nghĩ thầm quả nhiên mưa rất hợp để nối lại tình xưa. Giang Trực Thụ cũng tỏ tình với Viên Tường Cầm lúc mưa rơi đấy thôi.
Hai người họ đã ở chung mấy ngày mà chưa cãi nhau, Mạnh Hạ Nhĩ nhất định vẫn còn tình cảm với cậu... Nghĩ vậy, cậu bèn gọi điện.
Mạnh Hạ Nhĩ đang livestream, nhận điện thoại của cậu.
"Anh có thể mang cho tôi cái ô không?"
"..." Mạnh Hạ Nhĩ thầm nghĩ, sao trên đời lại có kẻ không biết xấu hổ thế!
"Chân què nên không đi được."
Dương Hạo Tư nghĩ lại thấy cũng đúng: "Thôi được."
"Khoan, gửi địa chỉ đi, tôi gọi ship nhanh cho."
Mạnh Hạ Nhĩ hất đầu một cái, dập máy, lén đặt đồ trong bụi cỏ, gọi cho cậu một suất giao hàng.
Khoảng mười lăm phút sau, Dương Hạo Tư nhận được điện thoại từ shipper: "Xin chào, là anh Dương phải không? Bạn anh nhờ tôi mang đồ đến cho anh."
Ship nhanh ô sao? Thật cảm động, Tiểu Dương nghĩ, quả nhiên trong lòng anh ta vẫn còn mình.
Rồi cậu nhận được một chiếc... đồng hồ Mạnh Hạ Nhĩ gửi tới.
Dương Hạo Tư cầm đồng hồ, nhìn theo bóng lưng shipper rời đi, cảm thấy cơn mưa hôm nay lớn chẳng kém gì hôm Y Bình đi đòi tiền cha mình!