Ngày hôm sau, ăn xong tô mì, Dương Hạo Tư vẫn phải dậy rửa bát. Ăn xong rồi mới thấy hối hận, sớm biết Mạnh Hạ Nhĩ nấp dưới lầu chờ hù mình thì có đói chết, chết ở ngoài đường, hay nhảy từ đây xuống cũng tuyệt đối không ăn cái tô mì đó.
Đào Phi Vũ hỏi cậu: "Chưa quay lại với nhau hả?"
Cậu nghiến răng đáp: "Ai thèm quay lại với người chết!"
Phi Vũ ca bảo: "Tôi đâu có ngu. Muốn quay lại với người ta, mặt cậu viết rõ ra rồi kìa."
Dương Hạo Tư vội soi gương, sờ sờ mặt mình: "Rõ vậy luôn hả?"
"Nếu không muốn quay lại, thì việc gì ở chung nhà với 'người chết'? Không sợ xui à? Chẳng phải trong lòng cậu chỉ mong hồi sinh anh ta, rồi tạm bợ sống tiếp sao."
"Làm sao để hồi sinh?" Tiểu Dương thành thật hỏi.
Ngụy Thận Mạc hăng hái chen vào: "Pha tro cốt của anh ta với nước, thêm ít bột mì, nặn thành người đất sét đi!"
Kết quả bị đá thẳng ra khỏi cuộc gọi nhóm, rồi còn chửi rủa Hạo Tư không biết điều trong khung chat.
Anh Phi Vũ kiên nhẫn dụ dỗ: "Nghĩ coi hồi đó hai đứa cậu đến với nhau vì gì."
"Bọn tôi... chắc coi như tình yêu sét đánh nhỉ?" Dương Hạo Tư buộc phải thừa nhận, vẻ ngoài bảnh bao và cách đối xử tốt của Mạnh Hạ Nhĩ quả thật rất thu hút.
Lần đầu gặp, Hạo Tư thấy anh mặc áo gió với sơ mi trắng y như nam thần học đường.
Dù bộ đồ đó là Mễ Lạp phối giúp nhưng vẫn đánh trúng ngay tim Tiểu Dương.
Lúc đó cậu còn chẳng biết Mạnh Summer, hot streamer nổi tiếng là ai, chỉ đi theo Mễ Lạp ăn chùa. Ai ngờ vừa nhìn thấy Hạ Nhĩ đã đứng hình, kéo bạn hỏi nhỏ: "Anh ta là ai vậy? Có người yêu chưa?"
Mễ Lạp nói: "Cậu có từng nghe Mạnh Summer chưa? Chưa có người yêu, nhưng thôi đi, người ta là trai thẳng!"
"Thẳng hay không thì sao? Chẳng qua chưa gặp tôi thôi!" Tiểu Dương hăng hái chỉnh lại tóc tai quần áo, chuẩn bị đi xin WeChat.
Mễ Lạp kéo lại: "Anh ta dị ứng với đồng tính đấy, cậu định đi tán trai thật hả?"
"Trai gì chứ, đó là cả nửa đời sau của tôi!"
Lúc đó Mạnh Hạ Nhĩ đứng uống nước, ngoài đẹp trai còn hơi ngốc, thấy cậu chìa tay thì ngại ngùng không dám bắt.
Dương Hạo Tư chủ động nắm lấy, da chạm vào nhau, anh còn đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh.
Dương Hạo Tư nói: "Mũi anh có nốt ruồi kìa, đặc biệt thật."
Mạnh Hạ Nhĩ lúng túng trả lời trật lất: "Cậu... rất đẹp."
Lần đầu anh ôm Hạo Tư, tay còn run lẩy bẩy, mở khuy áo cậu mãi không xong, đến khuy cuối cùng vẫn ngơ ngác hỏi: "Có... được không?"
Dương Hạo Tư phải dạy anh cách v**t v*, cách khiến mình dễ chịu. Anh học nhanh lắm, trời sinh có năng khiếu, đến mức khiến Tiểu Dương mấy ngày không xuống nổi giường.
"Dương Hạo Tư!" Đào Phi Vũ gọi: "Cậu có nghe tôi nói không? Không nghe tôi cúp máy đó."
Dương Hạo Tư giật mình: "Em nghe đây, chị!"
"...Nói tới đâu rồi nhỉ? À, tôi nói là vì bọn cậu hợp nhau trên giường nên mới không dứt ra được, vậy thì cậu đi quyến rũ nó đi.
Đàn ông, mấy ai kìm được cái phần dưới cơ chứ?"
"Em phải quyến rũ sao đây..."
Ngụy Thận lại chen vào: "Còn giả vờ ngây thơ à Hạo Tư! Cậu đứng trước gương uốn éo nửa tiếng đồng hồ, còn bảo không biết quyến rũ ai!"
Rồi lại bị Hạo Tư đá ra ngoài.
"Khụ khụ, nếu không muốn đích thân ra trận thì có thể dùng đạo cụ." Phi Vũ nói: "Hai đứa cậu ngày trước cũng chơi không ít trò mà? Quần áo còn giữ không? Tôi nói vậy thôi, còn lại tự nghĩ."
Dương Hạo Tư lập tức ngộ ra, bèn chạy lên phòng chiếu phim trên tầng hai.
Phòng đó có máy chiếu, giường sofa lớn, vốn để hai đứa tìm không khí.
Cậu lục từ góc tường ra cái thùng, toàn là đạo cụ, quần áo năm xưa bọn họ chơi, lúc chia tay không mang đi, Mạnh Hạ Nhĩ đều nhét vào đó.
Vừa quen vừa lạ. Cậu đổ hết ra, trời ạ, mỗi bộ đồ hầu gái thôi cũng có ba kiểu, váy ngắn cũn.
Thỏ con, mèo con, bò sữa, báo con, cảnh sát nữ, y tá... Trong đó Mạnh Hạ Nhĩ thích nhất là cái áo choàng ren nhiều dây buộc, anh thích cởi từng sợi, chắc tại mê chơi rubik.
Bỏ qua phụ kiện khác, Dương Hạo Tư ôm cả đống quần áo xuống tầng, nhét hết vào máy giặt.
Mạnh Hạ Nhĩ nằm tựa sofa, uể oải hỏi: "Lại giặt cái gì thế? Sao nhiều đồ giặt vậy, ngày nào cũng giặt, tiền nước cậu trả à?"
"Đồ cũ thôi!" Máy giặt bắt đầu chạy, cậu lại lấy chậu nước với giẻ, ra ban công lau cái xe đạp tập bám bụi cả đời.
"Định tập thể dục à?"
"Để treo quần áo."
"..." Mạnh Hạ Nhĩ trợn mắt, biết ngay Hạo Tư chẳng siêng năng gì.
Một lát sau, máy giặt dừng, Dương Hạo Tư ôm đống đồ ra ban công, treo từng cái lên. Treo rồi mới thấy khác lạ.
"Ê ê ê, mấy cái này là cái gì vậy!"
"Làm như anh chưa từng thấy ấy!"
Đâu chỉ thấy, anh còn từng chơi rồi, nhất là cái váy ren khoét sâu chữ V kia, khiến hôm sau anh phải nghỉ buổi livestream.
Mạnh Hạ Nhĩ khó hiểu, giờ giặt mấy thứ này làm gì, chẳng lẽ sắp Tết muốn lấy hên?
"Giặt cái này để làm gì, tính ra đường đứng phố à?"
"Anh đi chết đi!" Dương Hạo Tư tức giận: "Tôi bỏ tiền mua, giặt sạch mặc lại không được à? Tôi mặc đi câu trai đẹp, trai thẳng thì sao?"
Nghe tới chuyện cậu mặc đi câu người khác, dù là người đã chết rồi, Mạnh Hạ Nhĩ cũng khó chịu ngay: "Em định câu ai?"
"Liên quan gì anh!" Tiểu Dương đảo tròng mắt, cười híp mí: "Ồ, Mạnh Hạ Nhĩ, anh đang ghen đúng không? Tôi chuẩn bị hẹn hò đàn ông khác đấy."
Hạ Nhĩ sao chịu thừa nhận: "Đống đồ này cũng do tôi góp tiền mua."
"Anh mua cái nào, nói đi, tôi để lại cho anh mặc."
Tiểu Dương chỉ từng bộ quần áo hỏi: "Anh thích bộ nào? Đồng phục thủy thủ hả?"
Mạnh Hạ Nhĩ chịu không nổi. Không biết cậu cố tình hay vô ý, cổ áo rộng, cậu lại chống người trên xe đạp tập, để lộ cả khoảng ngực, vừa cười vừa chỉ mấy mảnh vải rõ ràng là để quyến rũ.
Một ngọn lửa bốc lên, Mạnh Hạ Nhĩ định đứng dậy, nhưng cuối cùng lại quay lưng bỏ vào phòng, khỏi phải nhìn cho thêm rối lòng.
Dương Hạo Tư nhìn dáng anh bước đi cứng nhắc, trong lòng đã biết rõ, hôm nay coi như mình thắng rồi.