Buổi sáng dưới lầu có tiếng chó sủa. Đêm qua Dương Hạo Tư ngủ không yên, bị đánh thức bèn định xuống ăn chút gì rồi quay lại ngủ tiếp.
Tương Mè chạy lên tìm cậu. Cậu mặc một chiếc váy ngủ lông xù màu hồng trông mềm mại, ôm con chó con, mắt lim dim ngái ngủ bước xuống cầu thang.
Lục Nhãn đang lên lấy sạc dự phòng thì hai người chạm mặt, cả hai đều thấy ngượng ngùng.
Cuối cùng vẫn là Lục Nhãn mở miệng trước: "Chào buổi sáng."
"...Chào."
Lục Nhãn hơi béo, Dương Hạo Tư nghiêng người nhường chỗ cho anh ta đi qua, sau đó xuống lầu thì thấy Mạnh Hạ Nhĩ đã ăn mặc chỉnh tề, trông như sắp ra ngoài.
"Anh ra ngoài à?"
Mạnh Hạ Nhĩ gật đầu: "Đi bệnh viện tái khám chân."
"Ồ."
Dương Hạo Tư chưa tỉnh ngủ, chẳng buồn nói nhiều, lề mề đi đến sofa. Tương Mè từ trong lòng cậu nhảy xuống, còn cậu thì úp mặt ngã xuống sofa, chân gác lên tay vịn, chờ đôi dép tự nhiên rơi xuống đất.
"Đã muốn ngủ thì quay lại ngủ, xuống đây làm gì?" Mạnh Hạ Nhĩ bước tới, thấy váy ngủ hở ra lộ hai chân trắng nõn, trong lòng bực bội, bèn kéo một chiếc chăn đắp cho cậu.
Dương Hạo Tư vùi mặt vào gối ôm, mơ hồ đáp: "Tương Mè sủa... đói... muốn xem..."
Lục Nhãn từ trên lầu đi xuống vừa vặn thấy Mạnh Hạ Nhĩ đang xỏ dép cho Dương Hạo Tư, bèn nở một nụ cười đầy ẩn ý, bị Mạnh Hạ Nhĩ trừng mắt nhìn lại.
Tên thật của Lục Nhãn là Lưu Nghiêm Du, trong nhóm blogger thì coi như thân với Mạnh Hạ Nhĩ nhất, trước kia cũng hay gặp Dương Hạo Tư.
Chỉ là khi đó không biết quan hệ của hai người, cứ tưởng bạn cùng phòng này chỉ hơi dính người, hơi "ẻo lả" thôi.
Lão Mạnh sao lại thích đàn ông cơ chứ? Ấn tượng về Dương Hạo Tư trong đầu anh ta đã mờ nhạt, chỉ nhớ đó là một chàng trai có mùi thơm, hay buộc nửa tóc.
Giờ nhìn lại, cậu vẫn để tóc ngang vai, nhuộm màu loang loáng giống cá hồi, dưới chăn lộ ra cổ chân mảnh dẻ còn đeo vòng hạt nhiều màu...
"Này này này, nhìn cái gì đấy?" Mạnh Hạ Nhĩ chắn trước mặt, khó chịu hỏi: "Tìm được sạc chưa?"
"Tìm được rồi, không vội, ăn xong rồi đi cũng được."
Lưu Nghiêm Du lúc đến có mua hai xửng bánh bao và sủi cảo, đặt trên bàn trà. Tương Mè chống hai chân trước lên bàn, nhảy nhót với theo.
Mạnh Hạ Nhĩ ngồi xuống sofa nơi Dương Hạo Tư đang nằm, Lưu Nghiêm Du thì tự kéo ghế ngồi phía đối diện.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện vài câu, mùi thịt thơm khiến Dương Hạo Tư xoay người, kéo tay áo Mạnh Hạ Nhĩ: "Sủi cảo."
Mạnh Hạ Nhĩ bèn gắp một cái đút vào miệng cậu. Cậu nhai mấy cái rồi lại quay lưng ngủ tiếp.
Lưu Nghiêm Du thầm nghĩ: Đây chẳng phải là tình nhân thì là gì? Trước kia sao mình không nhận ra nhỉ? Thì ra mình mới là trai thẳng chân chính!
Anh ta cố nhịn đến lúc đẩy xe lăn ra ngoài mới mở miệng trêu, bèn bị Mạnh Hạ Nhĩ đấm cho một cái.
Anh ta vẫn không bỏ ý định hóng hớt, lại hỏi: "Cái vòng chân đó có link không, tôi thấy đẹp lắm, muốn mua cho vợ một cái."
"Cái đó cậu ấy tự xâu đấy, thích loè loẹt, tay cổ tóc chỗ nào cũng đeo..." Mạnh Hạ Nhĩ đáp: "Ông rảnh thì ít quan tâm cậu ấy thôi."
"Ai quan tâm cậu ấy? Tôi quan tâm cậu đó. Sao nào, ghen à? Ê, ghen rồi đúng không, đúng không?" Lưu Nghiêm Du cười đểu, hệt như học sinh tiểu học chọc ghẹo, rồi lại hạ giọng hỏi: "Này, hai người... ngủ chưa?"
"Chưa!" Mạnh Hạ Nhĩ bực mình: "Lưu Nghiêm Du, ông muốn chết à?"
"Ơ nhưng chẳng phải cậu từng nói là muốn ngủ cậu ấy sao? Nó như vậy chẳng phải đang quyến rũ cậu à. Cậu mà ngủ thì có lỗ gì đâu.
À tôi hiểu rồi, là lòng có mà sức không, chân què chứ gì?"
"..." Mạnh Hạ Nhĩ đeo tai nghe, giả vờ không nghe thấy.
Anh bắt đầu hối hận đêm đó lại thổ lộ với thằng điên này, giờ ngày nào nó cũng lải nhải "tiểu hồng hồng ~" "nó không cần ~", cố tình làm anh phát ghét.
Bác sĩ chụp phim, tháo bột: "Bố cậu ra tay còn nể đấy, chỉ bị thương nhẹ thôi, dưỡng thêm một tháng nữa là ổn. Thanh niên, cơ thể cậu cũng khá, trong những ca gãy xương tôi gặp thì hồi phục của cậu thuộc hàng nhanh đấy."
Lưu Nghiêm Du đứng cạnh xen vào: "Bác sĩ, tiếc là thân thể cậu ấy hồi phục nhanh, còn trái tim thì hồi phục chậm."
Bác sĩ sớm nghe chuyện chân Mạnh Hạ Nhĩ do bố anh đánh, mỗi lần tái khám đều trêu vài câu. Lần này cũng vậy, vừa ghi bệnh án vừa hỏi: "Vậy là bố cậu đánh để chia rẽ uyên ương à?"
"Ê, bác sĩ nói đúng một nửa rồi, cái này gọi là 'gậy đánh uyên ương'..."
Mạnh Hạ Nhĩ bèn dùng chân lành đá anh ta một cái: "Có ai từng nói cái miệng ông dư thừa lắm chưa?"
Bác sĩ vẫn điềm tĩnh, đóng dấu bệnh án, đưa lại cho anh, còn chúc thêm: "Đường còn dài, anh em giữ gìn nhé! Xuống dưới nộp tiền đi, bệnh nhân tiếp theo..."
Ra khỏi bệnh viện, Lưu Nghiêm Du nói: "Thấy chưa, ngay cả bác sĩ cũng ủng hộ cậu yêu đàn ông. Cậu nói xem, chân gãy rồi, không yêu thì phí lắm à?"
"Yêu cũng không yêu cậu ấy."
"Thế tôi giới thiệu cho cậu vài em trai đẹp nhé?"
"Không cần, tôi thích con gái."
Lưu Nghiêm Du khó hiểu, đã chia tay, còn thích gái, vậy come out làm gì? Ăn trận đòn oan à? Chẳng lẽ lão Hạ còn có sở thích bị hành hạ?
Anh ta lại hỏi, Mạnh Hạ Nhĩ chỉ trầm giọng đáp: "Nợ cậu ấy."
Nợ một lần come out, phải trả.
Mạnh Hạ Nhĩ thừa nhận mình từng xấu hổ khi bị gắn với cộng đồng đồng tính. Suốt hơn hai mươi năm, anh cùng bạn bè chế giễu, sỉ nhục "kẻ khác thường", không ngờ có ngày chính mình trở thành "kẻ khác thường".
Anh không nỡ buông bỏ danh phận "trai thẳng bình thường", nên mới hùa theo những trò đùa bẩn thỉu nhưng "đúng mực".
Anh rõ biết Dương Hạo Tư bị người ta khinh miệt, bàn tán, nhưng vẫn giả vờ không biết, giả vờ rộng lượng: "Họ cũng không cố ý", "nói thật thôi mà", "không có ý xúc phạm đâu, chỉ đùa tí"... Dù biết cậu sẽ buồn, sẽ lén khóc trong nhà vệ sinh, anh vẫn muốn giữ lấy cái vỏ "bình thường" ấy.
Trong nhà, mọi người đều ăn cá, anh không ăn thì cái giá phải trả là bị bố đánh. Đó là thói quen giáo dục của ông.
Không ăn cá? Vậy thì bữa nào cũng làm cá, cho đến khi ăn mới thôi, không thì nhịn đói.
Nhưng bảo Mạnh Hạ Nhĩ kể hết với Dương Hạo Tư thì không thể. Anh ghét việc than thở để biến mình thành kẻ đáng thương, như thể phải dựa vào thương hại mới níu giữ được tình cảm, hệt như một kẻ thất bại.
Hơn nữa, chuyện nào ra chuyện đó, anh thừa nhận lỗi của mình, nhưng không có nghĩa là tha thứ cho người khác.
"Hay cậu thử với Gia Nghệ đi? Người ta cũng có cảm tình với cậu đấy."
Lưu Nghiêm Du nhắc đến một người bạn mà ba năm trước Mễ Lạp từng muốn giới thiệu cho Mạnh Hạ Nhĩ. Gia Nghệ đến giờ vẫn độc thân, mỗi lần tụ tập bạn bè nói chuyện cũng hợp, không ít người ngầm ghép đôi hai người.
Mạnh Hạ Nhĩ nói: "Thôi, đừng làm lỡ dỡ người ta. Đợi khi nào chuyện với cậu ấy hoàn toàn xong rồi tính."
"Thế cậu ấy còn ở nhà cậu bao lâu?"
"Nửa tháng? Thế nào cũng phải qua Tết đã."
Nói chuyện thì cũng vừa về đến nhà. Mẹ Mạnh đã bắt thay câu đối đỏ, còn dán chữ Phúc, nhìn có chút không khí đón Tết.
Lưu Nghiêm Du bấm chuông. Dương Hạo Tư chạy ra mở cửa, vẫn mặc bộ đồ ngủ lông xù, chỉ khác là tóc đã buộc gọn. Hình ảnh này khiến anh ta lập tức liên tưởng đến cậu bạn cùng phòng năm xưa của "Summer".
Sáng nay Dương Hạo Tư còn lơ mơ, giờ mới coi như chào hỏi tử tế.
Cậu biết Lưu Nghiêm Du, người này từng hay đến nhà chơi, cũng ăn cơm cùng, nhưng mồm miệng chẳng bao giờ vừa, toàn trêu chọc, cậu không thích.
Thực tế trong nhóm bạn của Mạnh Hạ Nhĩ, cậu chỉ thích nói chuyện với Mễ Lạp. Có Mễ Lạp ở đó thì còn nói giúp cậu vài câu.
Lần này là lần đầu Lưu Nghiêm Du gặp Dương Hạo Tư sau khi biết quan hệ của hai người. Nghĩ đến trước kia mình vô tình hay cố ý chọc tức bạn trai của anh em, trong lòng cũng hơi áy náy, bèn cố khen vài câu: "Lâu lắm rồi mới gặp, này, Hạo Tư, tóc cậu đẹp đấy, sành điệu lắm!"
Dương Hạo Tư cười mà như không cười: "Cảm ơn, anh cũng béo hơn rồi."
Mạnh Hạ Nhĩ mặc kệ hai người ngấm ngầm đấu đá, đi thẳng vào sofa, Tương Mè nhảy lên lòng anh.
Xem đồng hồ cũng sáu giờ, bèn hỏi: "Tối ăn gì, gọi đồ nhé?"
Lưu Nghiêm Du tỏ vẻ khách sáo: "Hạo Tư muốn ăn gì không? Tôi sao cũng được, miễn no là ổn."
Anh ta đã rút kinh nghiệm, lần này miễn Dương Hạo Tư còn ở đây, anh sẽ lặng lẽ gọi cậu là "tiểu sư muội", tránh để sau này bị nói xấu bên gối.
"Trong tủ lạnh còn cơm thừa nhưng không đủ ăn."
Mạnh Hạ Nhĩ nói: "Gọi đồ nướng đi, uống chút bia."
Dương Hạo Tư ngủ cả ngày, giờ tỉnh rồi nhưng vẫn còn giận chuyện tối qua, không muốn bắt chuyện trước, chỉ ngồi sofa bên cạnh chơi điện thoại.
Lưu Nghiêm Du tuy đang trò chuyện với Mạnh Hạ Nhĩ, nhưng thấy "tiểu sư muội" im lặng thì lòng cứ nơm nớp, bèn nhỏ giọng hỏi: "Hai người cãi nhau à? Hay vốn dĩ vẫn vậy?"
"Mẹ tôi nói cậu ấy vài câu."
Mạnh Hạ Nhĩ liếc nhìn Dương Hạo Tư, cũng chưa nghĩ ra nên làm sao hoà khí lại.
May mà đồ ăn mang đến nhanh, thêm vài lon bia, nhờ công Lưu Nghiêm Du không ngừng khuấy động, cộng với thịt nướng và phim hài, bầu không khí dần sôi nổi.
Dương Hạo Tư vốn không giấu được chuyện trong lòng, nói một hồi thì kể đến chuyện mẹ cậu lấy tiền.
"Anh em, đừng trách tôi nói khó nghe nhé, bố mẹ cậu đúng là không ra gì!" Lưu Nghiêm Du cụng ly với cậu: "Thế này khác gì không phải con ruột? Nếu là tôi thì cắt đứt quan hệ cho rồi!"
Dương Hạo Tư nhớ lại chuyện đó, tức đến đập bàn: "Tôi, tôi sớm đã muốn thế rồi! Bọn họ chỉ vì thiếu tiền sính lễ cho em trai... Mẹ kiếp, tôi không hiểu, nói thẳng với tôi đi, tôi sẽ cho mượn mà!"
Lưu Nghiêm Du vỗ vai cậu: "Cái này cậu không hiểu rồi. Nếu vay thì họ có thể vay được nhiều à? Chẳng qua họ không tin cậu thôi. Nghe tôi này, số tiền này không thể cho không, ít nhất phải viết giấy tờ rõ ràng!"
"Viết thế nào?" Tiểu Dương rầu rĩ, bóp bẹt một vỏ chai bia rồi ném xuống đất, Mạnh Hạ Nhĩ gọi Tương Mè ngậm đi bỏ rác.
"Bố mẹ cậu có học hành nhiều không? Có biết luật không?"
"Không biết!"
"Thế thì dễ rồi. Tôi có bạn luật sư, nghe tôi, làm thế này..."
Bày mưu tính kế một hồi, tiểu Dương hỏi: "Có chắc ăn không?"
Lưu Nghiêm Du vỗ ngực bảo đảm: "Sao lại không chắc? Tôi là ai chứ? Tôi quen biết nhiều, chuyện này dễ thôi! Để tôi lo!"
Mắt Dương Hạo Tư lập tức sáng rỡ: "Cảm ơn anh, anh giỏi quá!"
Được khen, Lưu Nghiêm Du hơi lâng lâng, cũng không để ý sắc mặt Mạnh Hạ Nhĩ ngày càng đen, còn khoác vai Dương Hạo Tư tiếp tục tán dóc: "Em trai cậu sắp cưới à? Trùng hợp thật, năm ngoái tôi cũng cưới! Cậu không đến, tôi còn cố ý ném bó hoa cho tiểu Hạ đấy, vậy mà đến giờ nó chưa cưới gì cả!"
Mạnh Hạ Nhĩ bóp lon bia, dưới gầm bàn giẫm anh ta một cái: "Tôi cưới gì, cưới ai?"
"Gia Nghệ chứ ai! Không được à?" Lưu Nghiêm Du buột miệng: "Con gái cao mét bảy, xinh đẹp thế còn gì!" Nói xong, mới nhận ra bầu không khí trong phòng lạnh hẳn.
Dương Hạo Tư hỏi: "Gia Nghệ là ai?"
Ánh mắt thì nhìn chằm chằm Mạnh Hạ Nhĩ. Lưu Nghiêm Du run rẩy đáp: "Cái này... để tiêu Hạ nói thì hơn."
Mạnh Hạ Nhĩ đáp: "Là bạn gái tôi."
Không khí căng thẳng, Lưu Nghiêm Du chỉ hận không thể ngồi tên lửa bay khỏi bữa cơm này, ngay lập tức.